Bách Luyện Thành Tiên

Khéo quá hóa vụng


trước sau

Bốn người trong lòng kêu khổ, lần này quả thực đá phải thiết bản rồi. Thanh Nhan tôn giả bao che khuyết điểm nhưng sẽ không vì mấy con tôm nhỏ như bọn hắn mà đắc tội với tu sĩ cùng giai.

Đây không còn là chuyện mặt mũi nữa, căn bản là không đáng. Nói cách khác, dù đối phương có rút hồn luyện phách bọn chúng, tổ sư gia khẳng định là sẽ giả câm vờ điếc, sẽ không báo thù gì gì cả.

Nghĩ vậy, trong lòng bốn người vô cùng bồn chồn, cọng rơm cứu mạng duy nhất đã vô dụng, hiện chỉ có thể tự cầu phúc.

Bốn người sợ tới mức toàn thân phát run vội lớn tiếng cầu xin, còn tên tu sĩ ục ịch kia thì không ngừng dập đầu.

Lâm Hiên vẫn tĩnh lặng bất động.

Dáng vẻ đáng thương đó chẳng qua là do hiện giờ thất thế, lúc nãy đâu có chút hạ thủ lưu tình với Hồng lăng tiên tử nào.

"Tiên tử, ngươi muốn xử lý bọn chúng thế nào?" Lâm Hiên mỉm cười nhìn Hồng Lăng trưng cầu ý kiến.

"Cái này..."

Trên mặt Hồng Lăng toát ra mấy phần khó quyết. Bản ý của nàng đương nhiên là muốn đem kẻ địch diệt trừ. Chỉ là nàng cố kỵ thận phận người ta. Nàng thật không dám chọc vào tu tiên giả độ kiếp kỳ.

"Tiên tử hẳn là bận tâm đến Thanh Nhàn tôn giả, không cần lo, lão tiểu nhân kia nếu muốn vì chúng xuất đầu tất Lâm mỗ sẽ tiếp hắn. Huống chi ta còn có ân oán chưa giải quyết với lão ta. Lão ấy không tìm tới thì Lâm mỗ cũng sẽ truy lùng.

"Lâm huynh, ngươi nói thật ư?" Hồng Lăng sợ hãi nói.

Vừa rồi còn cho rằng Lâm Hiên chỉ đang phô trương thanh thế, nhưng hiện giờ nghe khẩu khí của hắn tựa hồ không phải làm bộ, chẳng lẽ… Giờ khắc này nàng thật đúng là bị chấn động đến ngây người rồi.

Còn bốn tên gia hỏa không may kia tức thì mặt xám ngoét.

Tin tức mới này còn bết bát hơn. Lão quái kia có thù oán với sư tổ. Sớm biết thế đã không mang danh tự Thanh Nhan tôn giả ra. Quả thực muốn mua khối đậu hũ rồi đập đầu vào đó chết luôn cho rồi. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

"Nguyên lại Lâm huynh đã tiến giai Độ kiếp kỳ, tiểu muội thất kính rồi." Hồng Lăng cúi mình thi
lễ, xưng hô tuy vẫn ngang hàng nhưng biểu lộ cực kỳ cung kính: " Nếu đã thế, kính xin Lâm huynh không nên bỏ qua cho đám người này."

"Tố, tiên tử đã có lời, Lâm mỗ làm theo là được."

Cười khẽ một tiếng, Lâm Hiên vừa vung tay lên liền xuất hiện một mảnh thanh quang phủ xuống.

"Tiền bối hạ thủ lưu tình."

Bốn người kinh hãi, liều mạng tránh nẽ nhưng cả người cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh quang tiên tới.

Trời đất quay cuồng!

Cả bốn cảm thấy một hồi mê muội, sau đó ngất đi…

Thời gian qua chừng một tuần trà, Lâm Hiên bấm tay đạn ra vài khỏa hỏa đạn. Bốn người trực tiếp hóa thành khói bụi.

"tìm mãi không thấy, cuối cùng lại vô tình vớ được. Thanh Nhan lão nhân quả nhiên không còn tại Lôi Không đảo nữa rồi." Lâm Hiên nhẹ lẩm bẩm, vừa rồi thông qua sưu hồn hắn đã tra ra manh mối cần thiết.

"Đa tạ Lâm huynh tương trợ, không biết huynh có tính toán gì tiếp không?"

Hồng Lăng thi lễ, sau đó biểu lộ vẻ quan tâm cùng hiếu kỳ: "Lâm huynh sẽ không thực đi tìm lão Thanh Nhan kia chứ. Nghe nói đối phương đã sống cả trăm vạn năm rồi, thực lực sâu không lường được."

"Ha ha, tiên tử khỏi lo, Lâm mỗ không phải người lỗ mãng, ta nắm chắc mà." Lâm Hiên biết đối phương có hảo ý, ngữ khí cũng khách khí hơn. Bỗng hắn nhướng mày nhìn về phương xa.

"Sao vậy?"

"Xem ra động tĩnh vừa rồi đã kinh động đến một vài tu tiên giả. Chúng ta trước ly khai đã." Lâm Hiên nhàn nhạt nói. Với thực lực của hắn tất nhiên chẳng sợ gì nhưng tất nhiên chẳng muốn chọc vào phiền phức. thực lực nay đã khác nhưng tính cách cẩn thận vẫn vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện