Dáng vẻ thong dong của vị "lão tổ" kia sớm đã mất tung mất tích, thanh vào đó là khiếp sợ kinh ngạc. Không ngờ là lão quái vật độ kiếp kỳ, sao lại đến Lôi Không đảo được chứ?
Hắn cung kinh đứng đó, người run như cầy sấy, thậm chí hoài nghi vị trước mắt có quan hệ gì đó với Lôi Không chân nhân.
"Lão tổ!"
Màn hí kịch trước mắt làm chúng tu sĩ chung quanh nghẹn họng nhìn lác cả mắt. Vị lão tổ mà cả đám tôn sùng không ngờ lại phải cung kính với người kia. Chỉ mấy người đứng gần mới nghe được ba chữ "Độ kiếp kỳ", nét mặt bọn hắn cũng lập tức trở nên vô cùng cung kính.
Đám còn lại cũng chẳng ngốc, thoáng kinh ngạc một chút, xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán song rất nhanh lại an tĩnh xuống.
"không cần khẩn trương, Lâm mỗ không có ác ý, chỉ thấy hơi lạ là vì sao Lôi KHông đảo sao bỗng dưng đông người thế. Ngươi chỉ cần trả lời thành thật mấy vấn đề, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
"Vâng, tiền bối có vấn đề gì xin cứ nói, vãn bối nếu biết sẽ nhất nhất trả lời. Chỉ là chỗ này không tiện, nếu tiền bối không chê xin hãy dời bước tới phòng khách." Nho sinh trung niên đâu còn dáng vẻ ngạo khí như lúc nãy nữa mà vô cùng cung kính nói.
"Được rồi!" Lâm Hiên liếc mắt nhìn thấy chung quanh khá nhiều tu tiên giả, quả thực hơi bất tiện. " Đạo hữu nếu đã có ý, Lâm mô cũng không tiện từ chối."
"Tiền bối khách khí, ngài hạ cố tới chơi, vãn bối cầu còn chẳng được nữa là." Nho sinh trung niên bộ dáng tươi cười đánh mắt với mấy tên đệ tử cơ linh để bọn chúng đi chuẩn bị. Sau đó hắn tự mình cẩn thận đi trước dẫn đường.
Một lát sau, xuất hiện trước mắt Lâm Hiên là đủ các loại quỳnh lâu ngọc vũ, đình đài lầu các nhiều vô số. Nho sinh dẫn Lâm Hiên tới nơi nguy nga đồ sộ nhất. Bên ngoài đại điện sớm đứng hai hàng nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, thấy hai người đến nơi liền cúi người: "Cung nghênh lão tổ!"
Bên trong mặc dù chưa đến mức cử hành yến hội nhưng rượu ngon, linh trà, linh quả ngập tràn. Lâm Hiên thản nhiên đi tới chủ vị ngồi xuống còn nho sinh đứng một bên đợi hầu chuyện.
"Không cần phải thế, ngươi cũng ngồi đi."
"Tiền bối nói đùa, ngày là đại năng độ kiếp
kỳ, vãn bối sao dám làm vậy?" Lời nói nho sinh vẫn cực kỳ cung kính nhưng không còn run rẩy như lúc đầu nữa. Hắn thấy Lâm Hiên không phải loại tính tình cổ quái hay có ác ý nên tâm tình cũng bình tĩnh xuống. Kỳ ngộ hôm nay có lẽ là phúc chứ chẳng phải họa, cơ hội gặp được lão quái độ kiếp kỳ không nhiều, nếu được đối phương chỉ điểm cho một ít thì lợi ích thu được cực lớn. Dù không phải thế, chỉ cần đạt được chút thiện ý từ một gã độ kiếp kỳ đối với gia tộc mình cũng đủ lắm rồi.
Lâm Hiên là người thông mình, thấy ánh mắt đối phương chớp động mong chờ như thế liền mơ hồ đoán ra ý nghĩ trong đầu nho sinh. Chỉ có điều thần sắc hắn vẫn chẳng thay đổi, sau khi uống một hớp trà mới cất lời: " Quý gia tộc hẳn không phải tu sĩ bản địa, các người di chuyển đến đây được bao lâu rồi?"
"Khởi bẩm tiền bối, gia tộc vãn bối đích xác không phải người ở đây, ba năm trước mới đến Lôi Không đảo này." Tuy không biết Lâm Hiên hỏi vậy là ý gì nhưng hắn cũng chẳng dám dấu, thành thật mở miệng.
"Ba ngăm trước, ờ, thời gian vừa khớp. Năm đó Lôi Không chân nhân rời đi đã để lại nơi động thiên phúc địa này, các ngươi rất may mắn." Lâm Hiên mỉm cười.
Nho sinh khúm núm nhưng cũng không dám trả lời lung tung, chẳng qua trong tâm đoán sự tình Lôi Không rời đi hẳn có quan hệ với vị Lâm tiền bối này. May mà đối phương không có ý hỏi tội khiến hắn như gỡ được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Đúng lúc này thanh âm Lâm Hiên lại vang lên: " Còn một điều nữa, hi vọng đạo hữu nói rõ."
Nghe ra vẻ trịnh trọng trong lời nói của Lâm Hiên, Nho sinh khẽ rung mình vội chắp tay hi lễ: " Mời tiền bối nói, vãn bối tuyệt không dám giấu diếm ." Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5s - www.Truyện 5s
"Tốt, chỉ cần ngươi thành thật trả lời, lợi ích thu được sẽ không ít đâu."