Nét sợ hãi trên mặt Băng Phách còn chưa tiêu tán, vài đạo vết nứt không gian lại xuất hiện trước mắt. Nàng khẽ nhíu lông mày, thân hình vừa động liền biến mất khỏi chỗ cũ.
Do phát hiện kịp thời nên mới hiểm hiểm tránh được nhưng đúng lúc này, phượng hoàng biến trở lại thành kiếm quang.
Băng Phách trợn mắt kinh ngạc, chẳng lẽ chiêu vừa rồi tiêu hao quá nhiều pháp lực nên đối phương không thể duy trì nữa. Lâm tiểu tử đã tiến giai độ kiếp kỳ thì pháp lực sao mà tiêu hao nhanh vậy được. Hơn nữa, ngay cả khi phượng hoàng đã biến mất nhưng trong tâm nàng vẫn cảm nhận được một mối nguy hiểm đang đến gần.
Vừa nghĩ đến đây, một đạo kiếm quang xuyên phá hư không đến bên người nàng. Băng Phách nhíu mày, lần này nàng quả thực không dám khinh thường nữa mà nâng tay bắn ra một đạo tơ bạc.
Công kích hai bên đụng vào nhau, mảnh hư không xung quanh bỗng dưng sụp đổ.
Âm thanh xoèn xoẹt lần nữa vang lên, lại một đạo kiếm quang hoa phá trường không bay tới. Băng Phách tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn lấy bất biến ứng vạn biến, sử dụng kỹ pháp vừa rồi để hóa giải. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Kiếm quang lộn xộn đan vào nhau. Công kích Lâm Hiên mãnh liệt, Băng phách vẫn nhịp nhàng phối hợp. Hắn chậm nàng chậm, hắn nhanh nàng nhanh.
Tất cả kiếm ti đều chẳng thể tới bên cạnh nàng nên tất nhiên chẳng tạo thành chút uy hiếp nào. Song Lâm Hiên vẫn không gấp mà tiếp tục công kích như trước.
Ngược lại, Băng Phách cảm thấy có chút không yên. Tiểu tử kia đâu phải kẻ ngu, công kích không tạo thành tác dụng còn cứ cố làm gì? Chẳng nhẽ muốn so đấu pháp lực với mình à.
Đang nghĩ vậy thì lại một đạo kiếm quang bắn tới, giữa đường nó trở nên mơ hồ. Băng Phách bình thản nhìn cảnh này, nàng biết đạo kiếm quang kia sắp biến thành ti tuyến.
Phải nói thủ pháp của Lâm Hiên vô cùng thuần thục, rất có phong thái của Bách Hoa tiên tử.
Nhưng như vậy thì sao, lâu như vậy mà còn chưa cải biến chiêu thức, không biết tiểu tử kia nghĩ gì trong đầu.
Bất tri bất giác, Băng Phách trở nên không tập trung nữa. Đúng lúc này, kiếm quang kia bỗng biến thành hư ảnh kỳ lân. Uy áp phô thiên cái địa đè tới. Tình cảnh này rất giống với Phượng hoàng vừa rồi.
"Không ổn!"
Băng Phách hoảng sợ, chẳng lễ chỗ kiếm quang vừa rồi chỉ nhằm mê hoạch mình. Nàng đường đường một vị chân ma thủy tổ vậy mà trong lúc bất tri bất giác đã rơi vào trong tính toán của đối phương, có hối cũng không kịp.
Hư ảnh kỳ lân bỗng dưng mơ hồ rồi phóng lớn lên
gấp mười lần. Nó mở ra chiếc miệng đỏ lòm hướng tới nàng.
"Không tốt, đây là…"
Băng Phách hoảng sợ thất sắc. Nàng tất nhiên nhận ra thiên phú thần thông của kỳ Lân.
Âm ba công! Nó khá giống với phật tong sư tử hống, nhưng uy lực còn lớn hơn nhiều. Trong truyền thuyết, một khi do chân linh thi triển ra có thể khiến hư không nát thành bụi phấn.
Kỳ lần trược mặt tuy không phải hàng thật nhưng cũng tuyệt chẳng phải do bảo vật biến ảo. Băng Phách giờ muốn tránh cũng không được, nhưng tất nhiên nàng chẳng chịu khoanh tay chờ chết. Băng Phách lập tức kết ấn, một cỗ ma lực tinh thuần theo đó trào ra tạo thành chiếc khiên trong suốt bao lấy cả người nàng. Song đây là trong lúc vội vàng làm ra nên lực phòng hộ có hạn.
Oanh!
Cơ hồ vừa mới tiếp xúc, chiếc khiên đã bị sóng âm đánh thành bột phấn. Băng Phách tựa như diều đứt dây bay về phương xa. Trên không trung nàng phun ra một ngụm máu tươi, hiên nhiên đã bị trọng thương không nhẹ.
Nhưng kỳ lân không hề đuổi theo mà trở nên mờ hồ biến mất. Thay vào đó là một đạo kiếm quang khác, nửa đường liền biến thành cự long, uy áp đáng sợ chẳng kém chút nào.
Móng vuốt cự long khẽ động, long trảo lập tức hiện lên vồ lấy Băng Phách. Nàng vội há miệng, một đạo phi châm đen như mực nghênh phong biến dài bay lên đón đỡ chiêu này. Nhưng chỉ ngăn trở được một lát, Băng Phách lại lần nữa bị đánh bay.
Chân Linh hóa kiếm quyết! Một khi tu luyện đại thành liền có thể huyễn hóa ra chín loại chân linh khác nhau, muốn chống lại chân tiên cũng được.
Lúc này Lâm Hiên vừa mới bước vào độ kiếp kỳ nên năng lực có hạn, chỉ có thể biến ảo ra từng loại chân linh mà thôi. Nếu vậy thì chưa chắc đã chế phục được Băng Phách, nhưng do vận dụng đúng thời cơ nên mới tạo thành hiệu quả như vậy.
Cục thế thắng bại rốt cục hiện rõ.