Bách Luyện Thành Tiên

Cửu Thiên Nhiếp Hồn Khúc


trước sau

Nữ tu gắn dùng sức vỗ ở bên hông tế ra một viên lôi châu, toàn bộ pháp lực rót vào bên trong.

Một cỗ linh lực cuồng bạo phóng ra. Viên lôi châu nhập vào bên trong lốc xoáy.

Oanh một tiếng nổ lớn như sét đánh bên tai, lốc xoáy càng trở nên cuồng bạo.

Lực hút tăng lên gấp đôi, trên mặt lão giả tràn đầy sợ hãi: "Trời, tiện nhân điên rồi. "

"Ha ha, nếu ngươi không cứu ta thì phải chết cùng ta" Tiếng cười điên cuồng của nữ tu truyền vào tai, tiếp đến lốc xoáy hoàn toàn nuốt trọn thân ảnh nàng.

"Tiện nhân đáng ghét, tự tìm cái chết, lại còn gây tai họa cho lão phu sao"

Lão giả nào có dự liệu nổi tình huống này, liều mạng giãy giụa. Trên trán tràn đầy mồ hôi, một thân tu vị đã phát huy đến cực hạn, cố gắng thoát khỏi lực hút của lốc xoáy.

***

Cùng lúc đó.

Bao phủ không trung là một màn tối đen như mực, một đạo sáng màu tím chói mắt xuất hiện.

Bên trong độn quang là một mỹ nữ dung mạo như đẹp hoa, đôi mi thanh tú, đôi mắt huyền diệu còn mang theo vẻ ngây thơ. Thân thể nàng lại tha thướt đến mê người.

Hai nét đẹp khác nhau lại được tạo hoá khắc họa trên cùng một thân thể, quả thực khiến người đời ghen tị không ít.

Lúc này, khuôn mặt của Cầm Tâm không trở nên lo lắng đến cực điểm, cả bầu trời u ám ẩn ẩn vài quỷ vật đang đuổi theo nàng.

Cứ như thế giằng co mấy canh giờ, nàng vận dụng tất cả pháp thuật cũng không thể thoát khỏi đám âm hồn phía sau.

Cầm Tâm vừa tiếp tục chạy trốn vừa vươn tay nhẹ nhàng che ngực. Thân thể đã có cảm giác rất khó chịu.

Thiên Chu Cổ Độc lại sắp có dấu hiệu phát tác, khoé miệng Cầm Tâm Cầm Tâm lộ vẻ tuyệt vọng. Tuy nhiên, nàng không cam lòng chết tại đây. Nàng rất mong mỏi được gặp lại hắn.

"Khụ ..khụ.. "

Sắc mặt Cầm Tâm ngày càng trắng bệch, độc tố đã phát tác, do dự môt chút nàng độn quang chậm lại, chọn một ngồi nghỉ.

Muốn chạy thoát là không thể, bất đắc dĩ đành phải chiến đấu với âm hồn.

Lúc này, bầu trờiđang tối đen như mực đột nhiên phát ra một vầng sáng chói lọi. Cầm Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, không biết từ lúc nào phía trên đỉnh đầu đã có ánh trăng chiếu rọi.

Nhưng ánh trăng này khác hẳn so với ở Nhân giới, toả ra ánh sáng đỏ. Cả bầu trời đều bị bao phủ huyết quang yêu dị, âm khí càng có vẻ nồng đậm hơn.

Cùng lúc đó, tại một ngọn núi nhỏ ở nào đó cách rất xa nơi này.

Ngọn núi này cao khoảng trăm trượng, toàn bộ chỉ một màu đen, ngạc nhiên chính là trên ngọn còn có một số thực vật.

Ầm.. Đột nhiên vách núi mở ra,

"A di đà phật"

Một hoà thượng mộc mạc chậm rãi đi ra. Nhìn bộ dáng thì không thể đoán được tuổi tác của hoà thượng này, thực sự có gì đó rất cổ quái.

Có thể là khẳng định tăng lữ bởi không còn tóc, phía trên đỉnh đầu còn dùng phật hương châm tạo thành những chấm nhỏ.

Lông mi bạc trắng như tuyết nhưng dưới cằm lại không có sợi râu nào. Sắc mặt hắn hồng hào, không có nếp nhăn nhưng khóe mắt tràn vẻ tang thương.

Người có thể khoảng tam tuần, ngũ tuần. Thậm chí nói ngoài thất tuần tựa hồ cũng không sai.

Đây chính là thủ tọa Bồ Đề Viện Vạn Phật Tông, là một trong tứ đại kim cương tiếng tăm lừng lẫy có pháp danh Không Minh. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại viên mãn!

Không Minh vốn phụ trách tìm kiếm bảo vật. Lúc này lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ như máu trên bầu trời thì mi mắt nheo lại.

Trong Hồng Vân Cốc có lưu lại một di chỉ của cổ tu. Căn cứ theo tình báo có mấy viên đan dược nghịch thiên mà tài phú cỡ Vạn Phật Tông nhất định phải nắm được trong tay.

Đan dược kia chính là độc môn bí truyền có tác dụng kỳ lạ, có thể gia tăng ba trăm năm thọ nguyên.

Trong hội đấu giá ở Hiên Viên thành, Lâm Hiên xuất ra Trường Sinh đan làm cho mọi người biến sắc.

Ngẫm lại có thể gia tăng ba trăm năm thì sự hấp dẫn không cần phải nói.

Hai vị Thái thượng trưởng lão Vạn Phật Tông hận không thể tự mình tới lấy, có thể cân nhắc lợi hại thì không dám tới vì khiến đám tồn tại bất tử của Nhân Yêu lưỡng tộc chú ý.

Vì thế bọn bọ giao nhiệm vụ cho Không Minh, với tu vị của lão sẽ bảo đảm hoàn thành.

Sau khi Không Minh tiến vào huyệt động, trải qua một phen tìm tòi thì có điểm nghi hoặc, chỗ này thật là của môn phái thượng cổ luyện đan sao, sao nơi nơi đều là quỷ vật như vậy.

Khi trước lão cũng gặp tình cảnh tương tự Lâm Hiên, bị một hút vào khe hở không gian mà truyền tống tới đây.

Không Minh vừa sợ vừa giận, trải qua một phen thăm dò thì kinh ngạc phát hiện. Chỉ sợ lão đã lạc vào Vô Định hà trong truyền thuyết.

Buồn bực nhưng không hề sợ hãi, kế tiếp lão đã phát hiện được một phần bí văn xưa cũ.

Chữ viết bên trên là từ thời viễn cổ nhưng Không Minh đại sư này kiến thức rất uyên bác, Kết quả ở mặt trên, lão phát hiện một đại bí mật.

Lúc này, hòa thượng ngẩng đầu nhìn vầng trăng, sắc mặt không ngừng biến ảo.

Một lúc sau. Đột nhiên lão vươn tay ra vỗ vào, tế vào bên hông xuất ra trước mặt một khối đá trông giống như ngọc nhưng không phải ngọc, chỉ cỡ nửa bàn tay lớn một chút, chín là tấm bia tàn phiến kia.

Không Minh cúi đầu, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng thì thào:

“Tại vầng trăng kia, thật sự có hành cung Tu La Vương sao?”

Dựa theo những gì viết trên tấm bia, phải đợi cho vầng trăng tròn vành vạnh mới có cơ hội tiến vào hành cung.

Dự tính thời gian còn trên dưới hai mươi ngày nữa. Không Minh đem tấm bia cho vào túi trữ vật, tiếp đến xoay người bay về một động phủ lâm thời.

***

Cùng lúc đó, đoàn người La gia cũng tới bên ngoài Hiên Viên thành. Lúc này, bọn họ ở trong một rừng cây, khôi phục pháp lực tới trạng thái tốt nhất.

Đột nhiên, La gia lão tổ như cảm ứng được cái gì, chậm rãi mở hai mắt.

Tiếp đến tay phải lão hư không một trảo, không gian trước người chừng hơn hai mươi trượng dao động một cách quỷ dị.

Tiếng vù vù truyền vào tai, một con hỏa long từ bên ngoài phi vào.

Là Truyền Âm Phù bí chế do đệ tử ẩn nấp trong Hiên Viên Thành phát ra, La gia lão tổ thu lấy rồi đem thần thức chậm rãi chìm vào.

Sau thời gian một tuần trà, La gia lão tổ ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.

“Lão tổ tông, chẳng lẽ có biến cố gì sao?” La Tử Thông mở miệng hỏi, các tu tiên giả đều lộ ra vẻ khẩn trương.

Lão tổ phất tay áo, chậm rãi mở miệng:

“Các ngươi không cần phải gấp, trong thành phát ra tin tức, tuy có biến nhưng đối với chúng ta mà nói chỉ lợi mà vô hại”

Chúng tu sĩ ngẩn ngơ nhìn nhau. La Tử Thông chậm rãi thi lễ, thanh âm có chút hưng phấn:

“Thỉnh lão tổ nói rõ hơn không”

“Các ngươi hẳn là hiểu được, hiện tại Thiên Vân giao dịch hội đều có hai lão quái vật Ly Hợp Kỳ tọa trấn. Tin tức nói rằng lão lừa trọc Tuệ Thông đã không còn ở Hiên Viên thành, hiện không biết tung tích ở đâu”

Cái gì?

La Tử Thông ngẩn người, chúng tu sĩ phía dưới cũng ghé tai:

“Lão tổ, phải chăng bọn họ phát hiện ra ý đồ của chúng ta nên đã bày quỷ kế”

“Lão Tam phụ trách trong thành đã nghĩ tới điểm này, cũng thông qua các phương pháp thu thập tin tức. Khẳng định Tuệ Thông đã biến mất, hơn nữa thất đại phái không phát hiện ra ý đồ của chúng ta. Hơn nữa ở phía nam thành có dấu vết tu sĩ cấp cao giao thủ, có thể điều động thiên đia nguyên khí”

La gia lão tổ chậm rãi nói.

“Lão tổ, cuối cùng thì đây chỉ là dự đoán. Vạn nhất Tam ca đưa tình báo không chính xác, Tuệ Thông phát hiện ra ý đồ của La gia, đang ẩn nấp ở chỗ tối thì sao…”

La Tử Sơ vừa lên tiếng thì lại một đạo hỏa quang bay tới, trên mặt La gia lão tổ cũng lộ vẻ kinh ngạc.

“Lại có tin tức truyền đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Sắc mặt La gia lão tổ trầm xuống, bắt lấy truyền âm phù rồi đem thần thức chìm vào. Nhưng chỉ một lát sau thì lão liền ngẩng đầu, nhịn không được cười ha hả.

“Lão tổ, sao rồi?”

“Ông trời đã giúp La gia chúng ta, lão Tam truyền tin nói, cách Hiên Viên thành mấy vạn dặm, có người phát hiện nửa phần thi thể Tuệ Thông trong một sơn động”

Những người khác nghe thì trợn mắt há hốc mồm, Tuệ Thông thân là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, sao có thể ngã xuống?

“Hừ, mặc kệ Tuệ Thông gặp chuyện gì, tóm lại có lợi rất lớn đối với La gia, Hiên Viên thành có hai lão bất tử tọa trấn, kế hoạch ban đầu của ta là dẫn dụ bọn họ rời đi. Sau đó từ các ngươi phát động đại trận, hắc hắc. Ít nhất ba phần tu tiên giả Hiên Viên thành sẽ trở thành vật huyết tế, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ. Tổ chức ra giao dịch ở Hiên Viên thành chính là âm mưu của tổ tiên La gia chúng ta, mượn dùng mấy vạn người của Nhân yêu hai tộc, lấy chín tên quỷ nữ làm tế phẩm, có thể mở ra thông đạo đến Vô Định hà”

La gia lão tổ đắc ý mở miệng.

Vô Định hà?

“Đúng vậy, Vô Định Hà thật ra là một hành cung của Tu La Vương ở Nhân giới mà thôi, Tu La thần huyết giấu ở nơi đó”

“Hiện giờ chỉ còn lại Cửu Đầu lão tổ, như vậy kế hoạch sẽ thay đổi một
chút. Ta cùng với các ngươi tiến vào Vô Định Hà, như vậy chắc chắn thần huyết sẽ rơi vào tay chúng ta”

“Ha ha, có lão tổ tọa trấn, lần này nhất định mã đáo thành công”

“Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng. Một lần nữa trở thành bá chủ Thiên Vân thập nhị châu.” Các tu sĩ khác cũng hưng phấn mở miệng.

La gia lão tổ phất tay áo:

“Thể lực của mọi người hẳn là đã khôi phục hoàn toàn, tình thế hiện giờ rất có lợi đối với chúng ta, lần này xuất phát hành động nhất định sẽ thành công."

Thấy lão tổ hành động, các tu sĩ khác cũng không dám mảy may chậm trễ. Đám tu sĩ trong Hiên Viên thành, không hay biết rằng nguy hiểm đã tới gần.

***

Cùng lúc đó, Cầm Tâm đang lâm hoàn cảnh vào nguy hiểm.

Trên không trung vùng đất hoang tràn ngập âm khí, đủ loại quỷ ảnh chớp lên không dứt.

Tiếng quỷ khóc âm trầm rung động tâm hồn, tại đây thanh âm thê lương tự nhiên chen vào, tiếng nước chảy leng keng như một loại âm nhạc truyền ra.

Nơi này tụ tập hàng trăm âm hồn quỷ vật, tạo thành hình tròn vây quanh, từ miệng phun ra âm phong nhiếp hồn, quỷ trảo múa may.

Thực lực của đám quỷ vật này không kém, hơn một nửa tương đương với tu tiên giả Ngưng Đan kì.

Cầm Tâm Cầm Tâm thì nhẹ nhàng tấu lên khúc nhạc du dương, điên cuồng công kích của đám lệ quỷ nhất nhất bị tan rã.

Lúc này, nàng tựa hồ chiếm thế thượng phong nhưng trên khuôn mặt lại tràn ngập vẻ lo lắng, thỉnh thoảng đưa tay vỗ vào ngực, Thiên Chu Cổ Độc càng ngày không thể áp chế.

Lúc này chỉ còn một đường liều mạng. Cầm tâm khẽ nhắm mắt. Đôi môi anh đào lại hé mở, ẩn ẩn phát ra chú ngữ cổ phác man hoang.

Từ sau lưng nàng lóe lên một vầng kim quang. Tiếp theo hoá thành một pho tượng pháp Tướng.

"A!"

Một nam tử đứng cách đó khoảng hơn mười trượng vận một chiếc trường bào màu xám, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, quan sát cẩn thận thì thấy sắc mặt của hắn trắng dã, hơn nữa da thịt khô quắt, đôi mắt lồi ra ngoài, miệng còn lộ ra hai chiếc răng nhanh sắc nhọn.

Thi ma thông linh!

Hắn nhìn kim quang quanh thân Cầm Tâm thì nheo mắt, ẩn ẩn vẻ cảnh giác.

Pháp Tướng?

Không chỉ có tu tiên giả Phật Tông mới có thần thông này, yêu ma cũng có bí thuật ma tướng tương tự.

Thi ma kinh ngạc nhưng cảnh giác hơn trước.

Một tiếng rống cùng tiếng xương cốt kêu răng rắc, thân thể của thi ma cao lên hơn một thước, toàn thân biến thành màu đỏ tươi, toả ra một mùi hôi tanh buồn nôn.

Bàn tay của hắn giương lên, cùng với tiếng xé gió vù vù, không gian xuất hiện những đạo trảo quang sắc nhọn.

Cầm Tâm nhắm chặt mắt, như không biết rằng nguy hiểm đang gần đến trong gang tấc làm cho Thi ma hết sức ngạc nhiên, tiếp đến lại mừng như điên, thúc giục pháp lực.

Đột nhiên Cầm Tâm mở to hai mắt, hào quang sau lưng nàng đột nhiên trở nên sáng ngời như vầng thái dương.

Nó chiếu ra những tia kim quang óng ánh tôn quý.

Những đạo trảo quang nhanh chóng tan rã như cho tuyết vào lò lửa. Thi ma sợ ngây người, ẩn bên trong kim quang có thể thấy được hư ảnh chuyển động.

Pháp Tướng giống hệt Cầm Tâm, hơn nữa bản thể có tổng cộng có chín đầu mười tám tay. Linh áp trên người của nàng cũng tăng tới Nguyên Anh trung kỳ.

Đây là bí thuật gì?

Thi ma kinh ngạc, đám quỷ vật ở một bên cũng có cảm giác bất ổn, tê rống lên nhưng không con nào còn dám tiến công nữa.

Cầm Tâm không có thời để trì hoãn, bí thuật này tuy tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể tu luyện nhưng không nên thi triển ra để khắc địch.

Bởi vì chín đầu mười tám tay, là một gánh nặng rất lớn đối với thân thể tu sĩ Nguyên Anh. Về sau nhẹ thì đại hao tổn nguyên khí, nặng thì có thể tự bạo mà ngã xuống.

Lúc này Cầm Tâm đã không có lựa chọn nào. Trong đầu chỉ hiện một khuôn mặt một nam tử.

Tuy hắn không anh tuấn nhưng Cầm Tâm lại thích nụ cười ấm áp của hắn. Nếu có thể gặp hắn một lần trước khi táng thân thì tốt quá.

Giọt nước mắt óng ảnh chậm rãi lăn trên trên gò má nàng. Khoảnh khắc này, nàng đã buông xuôi, chỉ có thể chúc phúc cho hắn tiếp tục đi trên tu tiên đạo.

Thoáng thở dài một hơi, Cầm Tâm đánh một đạo pháp quyết ra ngoài.

Hào quang chợt lóe, tiếp đến trên chín bàn tay pháp tướng đã xuất hiện đầy đủ các loại nhạc khí như đàn tranh, sáo ngọc, tỳ bà, tiêu…Có cả pháp khí bản mạng thất huyền cầm.

Cửu Thiên Nhiếp Hồn khúc!

Bàn tay nàng nhẹ nhàng phất qua cầm huyền, Pháp Tướng cũng tự động thủ, sóng âm kim sắc lan tỏa khắp một vùng, giai điệu du dương còn hơn cả tấu khúc lúc trước, nhưng trong đó còn mang có ý niệm câu hồn, giống như hồn phách khắp nơi đều nhảy múa theo nhạc điệu.

Ánh mắt các lệ quỷ bắt đầu mê man. Dần dần sát khí trên người cũng bị tiêu biến.

Thi ma Nguyên Anh sơ kỳ kia cũng không ngoại lệ, đối mặt với Cửu Thiên Nhiếp Hồn Khúc thì như bị đánh mất thần trí.

"Khụ."

Diễn tấu qua một tuần trà, Cầm Tâm đột nhiên lấy tay chặn trước ngực. Thân thể mềm mại run rẩy, sắc mặt trắng không còn giọt máu.

Là độc thương phát tác khiến động tác bị dừng lại, thanh âm Cửu Thiên Nhiếp Hồn Khúc nhất thời gián đoạn.

"…"

Hai mắt vô thần của thi ma Nguyên Anh kỳ đột nhiên lóe lên, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Lần này đã coi như hắn đã đá vào tấm thiết bản. Thân hình không do dự khẽ chuyển động, phi độn ra xa.

Trên mặt Cầm Tâm tràn đầy nỗi thống khổ nhưng cắn răng chịu đựng, bàn tay nhỏ nhắn lại tiếp tục gảy trên thất huyền cầm.

Âm nhạc lại vang lên.

Nhưng khác với hiệu quả mê hoặc tâm trí. Lần này tràn ngập khí thế sát phạt.

Làn điệu biến hóa vụt bay ra ngoài, biến thành từng đạo kim sắc điền hồ bắn tản bốn phía.

Tiếng ầm ầm vang lên. Rất nhiều âm hồn lệ quỷ vây quanh chợt bạo thể tan tác.

Quỷ vật có thân thể cứng rắn kì dị vượt xa nhân tộc nhưng đối mặt kim sắc điện hồ thì yếu ớt không thể tưởng tượng được.

Cửu Thiên Nhiếp Hồn Khúc không chỉ có uy lực vô cùng, hơn nữa tốc độ rất nhanh, lóe lên đã bao phủ tới trước mặt thi ma.

Quái vật không khỏi hoảng hốt, vội vỗ vào sau ót. Phun ra viên châu đen như mực.

Thi châu!

Nhân loại cùng yêu tộc tu luyện đến cảnh giới nhất định, trong cơ thể sẽ ngưng kết Nguyên Anh cùng yêu đan.

Nhưng cương thi thì có cả hai loại này. Một số rất ít sẽ giống nhân tộc, ở trong cơ thể ngưng kết ra một anh nhi, chẳng qua không gọi Nguyên Anh mà gọi là Thi Anh.

Đại đa số còn lại như yêu tộc, ngưng kết ra một viên nội đan lớn bằng nắm tay gọi là Thi châu.

Thi Anh rất lợi hại nhưng thi châu cũng không kém, lại có vài phần tương tự như một kiện pháp bảo, hơn nữa là một phần của thân thể Thi Ma nên càng dễ dàng tương thông hơn pháp bảo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện