Bách Luyện Thành Tiên

Nghìn cân treo sợi tóc tấn cấp


trước sau

"Không xong rồi, nhanh ly khai nơi này!"

Cổ ma giáp xanh ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa đảo qua Quang cầu do linh khí tụ tập thành thì ngay lập tức mặt mũi biến sắc, hắn vươn nhẹ cánh tay kéo nữ ma qua bên cạnh, sau đó thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa. Thực lực đã đến cấp bậc này, thuấn di khẳng định chỉ là chuyện nhỏ, có khác chăng chính là đối với pháp thuật này nắm giữ sâu cạn như thế nào mà thôi.

Hắn lui lại chừng trăm trượng, sau đó tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, lão ma nâng tay phải lên, linh quang chớp động trong lòng bàn tay, một Bảo Châu nhỏ cỡ nắm tay bay vút ra. Thanh mang chợt lóe, một màn sáng màu xanh nhạt bỗng nhiên hiện ra, sau đó nhanh chóng bao khỏa cả hắn và nữ tử kia vào bên trong. Toàn bộ quá trình động tác mau lẹ, cơ hồ chỉ trong giây lát đã hoàn thành.

Sau một khắc, Quang cầu đã như sao chổi rơi xuống, hung hăng va chạm với mặt đất...

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn truyền vào tai, nương theo đó là một cỗ linh áp đáng sợ phóng lên trời, không gian phụ cận bắt đầu vặn vẹo.

Hết thảy mọi thứ trước mắt, núi đá, cây cối, thậm chí cả thổ địa, dưới luồng uy năng đáng sợ kia, tất cả bắt đầu tan rã. Một vầng sáng thần bí bỗng nhiên hiển hiện, hào quang không đến mức chói mắt, nhưng phàm là sự vật nó tiếp xúc, tất cả đều hóa thành bột mịn.

Vầng sáng kia vốn dĩ chỉ giới hạn trong sơn cốc, nhưng lúc này đang khuếch tán ra bốn phía. Chỉ trong nháy mắt, Thiên Lam song ma cũng bị vầng sáng bao bọc vào bên trong.

Cổ ma giáp xanh đột nhiên biến sắc, hắn cảm thấy cỗ lực lượng kia cuồng bạo vô cùng, bảo vật phòng ngự của mình tế ra dường như không thể ngăn cản nổi.

Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ Màn sáng màu xanh nhạt tựa hồ không chịu nổi, đã lung lay sắp đổ.

Đáng giận!

Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi nhưng đương nhiên không có bó tay chịu trói. Hắn hét to một tiếng, pháp lực toàn thân cuồn cuộn tuôn ra rồi tạo thành một dòng nước lũ màu đen, dũng mãnh rót vào đỉnh Bảo Châu. Chỉ một thoáng, linh mang đại phóng, màn sáng vốn dĩ sắp sụp đổ kia một lần nữa đã ổn định lại.

Tuy nhiên, tình hình cổ ma giáp xanh cũng không tốt chút nào, trên trán của hắn lấm tấm những hạt mồ hôi. Hiển nhiên, mặc dù tu vi lúc này của hắn đã là Phân Thần trung kỳ nhưng cũng phải cố hết sức mới có thể chèo chống được.

Rắc...

Một thanh âm giòn vang truyền vào lỗ tai, mặt ngoài Bảo Châu xuất hiện một vết nứt. Ban đầu, chỉ vẹn vẹn là một điểm nhàn nhạt, nhưng sau đó lại nhanh chóng lan ra bốn phía, rất nhanh đã phủ kín toàn bộ mặt ngoài Bảo Châu. Lập tức, bảo vật xa xỉ này đã hóa thành một đống đồng nát sắt vụn, thanh sắc quang mạc (vầng sáng xanh nhạt) mặc dù linh quang chói mắt, nhưng cũng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Thiên Lam song ma vừa sợ vừa giận, tuy nhiên cũng vô pháp thay đổi được gì.

Xoẹt một tiếng, Bảo Châu và màn sáng đồng thời vỡ vụn, biến thành hư vô.

Oanh!

Vầng sáng đáng sợ như hải triều sóng dữ lao tới, bao trọn Thiên Lam song ma vào trong...

Chỉ ngắn ngủn mấy hơi nhưng lại như ngàn năm dài dằng dặc. Rốt cục, vầng sáng cũng thối lui, linh áp đáng sợ kia cũng biến mất không thấy tung tích.

Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt cũng đã hoàn toàn khác trước, chỉ có thể dùng từ “hoàn toàn thay đổi” để hình dung, ngọn núi không thấy đâu, sơn cốc cũng biến thành hư vô, thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị lột bỏ một tầng dày. Vốn dĩ trước là sơn cốc mà nay đã biến thành một cái hố to. Mặt đất đã biến thành nham thạch nóng chảy, nhất định không có bất cứ sinh vật nào sống sót...

Không, không đúng, ở trung tâm hố to kia có một thiếu niên đang khoanh chân ngồi, một thân mặc thanh y, diện mục lại càng bình thường vô cùng. Quần áo trên người đã rách như xơ mướp, vốn dĩ tóc búi mà giờ này cũng xõa xuống, trông có vài phần thất thần, tựa hồ cùng tên ăn mày trên đường cũng không sai biệt lắm.

Nhưng kẻ nhìn giống như thiếu niên thất vọng kia lại ngồi chính giữa hố to, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, phụ cận hơn một trượng xung quanh cũng là nơi duy nhất không bị nham thạch nóng chảy ăn mòn.

Ài... Lâm Hiên thở nhẹ một hơi, trong mồm hắn phun ra một ngụm trọc khí, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đang nhắm cũng
rốt cục mở ra. Tinh mang bắn ra bốn phía! Dung mạo của hắn bình thường vô cùng, nhưng giờ khắc này, trong đôi mắt của hắn lại có hào quang khiếp người ào ào tỏa ra...

Khi vầng sáng tản đi, phía xa xa hơn trăm trượng, hai thân ảnh một lần nữa hiện lên.

Thiên Lam song ma!

Tuy vừa rồi linh khí bộc phát một kích uy lực vô cùng, nhưng hai vợ chồng bọn họ đã là tồn tại đại năng Phân Thần kỳ trong truyền thuyết, làm sao có thể dễ dàng vẫn lạc như vậy, chỉ có điều hơi chật vật một chút mà thôi.

Hai vợ chồng cổ ma cũng nhìn sang phía Lâm Hiên. Ánh mắt ba người chạm nhau, tựa hồ có hỏa hoa bắn ra.

Bất quá so với Lâm Hiên, Thiên Lam song ma rõ ràng lộ ra vài phần kinh ngạc. Tu vi của Lâm Hiên thấp hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn.

Ba bộ trận kỳ bên ngoài, tuy bị bọn chúng nhẹ nhàng phá vỡ, ngay cả Ngũ Hành Uẩn Linh Trận cũng đã rơi vào trong tay, nhưng bình tâm mà nói, uy lực mấy bộ trận pháp này không phải chuyện đùa, nếu không cũng sẽ không dễ dàng diệt sát hàng trăm cổ ma như vậy.

Tồn tại Động Huyền Kỳ có được một bộ cũng không khó khăn gì, nhưng đồng thời có được bốn bộ trận kỳ cấp bậc này thì đã có thể so sánh với tiềm lực của tu sĩ Phân Thần kỳ rồi. Đương nhiên, chỉ bằng điểm này vẫn chưa đủ để khẳng định, vì dù sao ngay cả cùng là cổ ma Phân Thần kỳ nhưng thân gia mỗi người cũng là không giống nhau. Vạn nhất xuất hiện một gia hỏa tài đại khí thô, cũng không phải là không có khả năng đồng thời vơ vét này bốn bộ trận kỳ này.

Bất quá khi Ngân Sí Thi Vương xuất hiện, hai ma lập tức bỏ đi nghi kị này, tuy Thi Vương kia để cho bọn chúng cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng cho bọn chúng biết phần nào thực lực của Lâm Hiên. Thi Vương cấp bậc Phân Thần kỳ, có thể điều khiển luyện thi đẳng cấp loại này, thực lực chủ nhân đương nhiên cũng không thể thấp, ít nhất hẳn phải là Phân Thần kỳ thì mới có thể.

Hai vợ chồng phỏng đoán đây hẳn là một gã cổ ma Phân Thần sơ kỳ, hơn nữa phân nửa là tán tu, nếu không cũng không chọn nơi hoang vu này để đột phá bình cảnh.

Nếu đổi vào lúc khác cùng một mục đích khác, hai vợ chồng bọn họ không nhất định sẽ trêu chọc vào. Tuy hai người bọn họ liên thủ nhất định có thể đánh lại được, nhưng Thiên Lam song ma, ngoại trừ tàn nhẫn hiếu sát, còn có một đặc điểm là lấn nhuyễn sợ ác.

Ma tộc chết trong tay hai vợ chồng họ, dùng ngàn vạn để hình dung tuyệt không quá đáng, nhưng cấp bậc Phân Thần thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay...

Hai vợ chồng bọn chúng hành động vô cùng cẩn thận. Phân Thần kỳ bọn hắn không sợ, nhưng đi trêu chọc tồn tại cùng giai thì quả thực khó có thể tránh khỏi một trường ác đấu a!

Tục ngữ nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma, vạn nhất ngày nào đó vận khí không tốt, trêu chọc phải một gia hỏa đặc biệt lợi hại, mặc dù bọn hắn không dám nói mười phần thủ thắng, nhưng vạn nhất vẫn lạc thì chẳng phải cái được không bù cái mất sao?

Tàn nhẫn khát máu nhưng lại chú ý cẩn thận, nghe thật phi thường mâu thuẫn.

Tuy nhiên Thiên Lam song ma, nói đi nói lại đích xác là những kẻ như vậy. Mặc dù bọn hắn không muốn trêu chọc tồn tại cùng giai nhưng lúc này lại là tình huống hoàn toàn khác biệt. Thứ nhất, đây là nhiệm vụ Thánh Tổ đại nhân giao phó, nếu tìm được Long Viêm Thảo thì khó có thể tưởng tượng được chỗ tốt bọn chúng nhận được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện