Bách Luyện Thành Tiên

Thật giả khó phân


trước sau

Ba người đương nhiên không có cơ hội may mắn thoát khỏi, tức thì biến thành tro bụi dưới kiếm quang.

Toàn bộ sự việc chỉ xảy ra trong phút chốc khiến những cổ ma vây xem hai bên chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không thể đoán được kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy. Hai bên kịch liệt đấu pháp, cuối cùng lại xuất hiện một tên không liên can gì dễ dàng đem một bên tiêu diệt.

Kết quả này cho dù nhìn nhận như thế nào cũng thật khôi hài a!

Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, những cổ ma vây quanh đã nhìn ra Lâm Hiên không dễ đối phó. Người này tuyệt đối không phải là một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà hơn phân nửa chính là Ly Hợp thậm chí là Động Huyền tiền bối. Chỗ này đã có một tiền bối như vậy nên chúng ma cũng phút chốc giải tán. Phụ cận vốn dĩ rất nào nhiệt phút chốc chỉ còn lại ba người.

Huynh muội hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng bay đến trước người Lâm Hiên.

"Đa tạ ơn cứu mạng của Trưởng lão, đệ tử vô cùng cảm kích."

Hai người quỳ xuống, giữa không trung làm đại lễ tham bái đối với Lâm Hiên. Trên mặt hai người tràn đầy cảm kích cùng khâm phục.

"A, hai người các người nhận biết được ta?" Lâm Hiên nhìn hai người, trên mặt biểu lộ có chút ngoài ý muốn.

"Mấy chục năm trước, bổn môn gặp đại nạn là Lâm Hiên trưởng lão ra tay ngăn cơn sóng dữ. Lần đó, tuy hai người đệ tử đứng xa nhưng đối với tư thế oai hùng của trưởng lão cũng là nghe quen tai nhìn quen mắt, làm sao có thể không nhận biết được dung nhan của trưởng lão người." Nam tử kia sụp mi thuận mắt cung kính trả lời.

"Ừm."

Lâm Hiên nhẹ gật đầu, đó cũng là sự tình năm mươi năm trước rồi. Lúc ấy chính mình ở Tiên Vân Tông bế quan vừa bước vào đầu năm thứ ba mươi thì môn phái gặp một lần đại nạn. Nguyên do cụ thể Lâm Hiên cũng không biết rõ ràng, tóm lại là hơn mười tên cổ ma Động Huyền kỳ cũng không biết vì sao đến tận cửa tìm giết. Đệ tử môn phái tự nhiên là thất kinh, đừng nói Tiên Vân Tông đang ở thời kỳ khó khăn, cho dù lúc toàn thịnh, hai vị thái thượng trưởng lão chưa vẫn lạc, cũng tuyệt không có khả năng đối phó với kiếp nạn như vậy.

Tình huống khi đó nguy cấp đến tột đỉnh, toàn bộ môn phái mắt thấy sắp phải tan đàn xẻ nghé thì thời khắc mấu chốt Lâm Hiên xuất hiện, nói là ngăn cơn sóng dữ cũng không phải là nói quá. Lâm Hiên thể hiện ra thần thông lại để cho người nghẹn họng nhìn trân trối. Lấy lực một người đấu với mười tên Động Huyền kỳ cổ ma mà khi đó hắn cũng chỉ là Động Huyền kỳ mà thôi.

Cũng không ai dám hi vọng gì cả. Dù sao mạnh yếu chênh lệch quá xa, nhưng mà Lâm Hiên lại làm cho mọi người trừng mắt líu lưỡi, hắn một hơi liền đem hơn mười tên địch nhân toàn bộ diệt sát. Cũng từ việc đó mà làm cho toàn bộ đệ tử Tiên Vân Tông đối với Lâm Hiên vô cùng cảm phục. Hai tiểu gia hỏa này đối với sự tình này khắc sâu ấn tượng thì cũng không có gì kì quái cả.

Lâm Hiên nhẹ gật đầu. Hắn cũng không tính trì hoãn ở lại đây quá lâu."Các ngươi đã nhận ra Lâm mỗ thì chắc chắn cũng hiểu được vì sao ta ra tay cứu giúp. Lão phu còn có chuyện muốn làm, các ngươi hãy tự lo liệu cho tốt..."

Lâm Hiên lời còn chưa dứt, toàn thân thanh quang nổi lên, đôi huynh muội ma tộc trông thấy vậy trên mặt xuất hiện vẻ hoảng loạn: " Lâm trưởng lão xin dừng bước, đệ tử có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

"Chuyện quan trọng?"

Lâm Hiên khẽ nhíu mày, nghe đối phương nói vậy trong tâm không khỏi hiếu kì, thanh quang trên người thu liễm, hắn quay đầu lại hai con mắt híp híp nhìn. "Ngươi muốn nói cho Lâm mỗ cái gì?"

"Đệ tử lần này ra ngoài, mục đích là tìm kiếm tung tích của trưởng lão đại nhân." Hai huynh muội biểu lộ vẫn cung kính như cũ nhưng lần này trả lời câu hỏi của Lâm Hiên lại là thiếu nữ ở bên cạnh.

"Điều tra tung tích của ta?" Lâm Hiên lấy tay xoa nhẹ trán, trên mặt lộ ra vài phần đăm chiêu.

"Hẳn là Tiên Vân Tông lại gặp phải kiếp nạn gì rồi đúng không? "

"Trưởng lão đại nhân minh giám. Bổn môn xác thực gặp nguy cơ, ba tháng trước Lôi Ưng bang tập kích tổng đà, chúng đệ tử chết cùng bị thương rất nhiều, chỉ có một phần ba đệ tử chạy thoát được, chưởng môn liền phái ra phần lớn người tiến về phụ
cận Linh Nguyên cốc tìm kiếm tung tích của Lâm trưởng lão, cũng không uổng công sức chúng đệ tử bỏ ra, đã để cho hai người đệ tử gặp được người."

Nam tử kia thở dài, biểu lộ vừa đau thương nhưng sau lại mang theo vài phần mừng rỡ. Tình hình bổn môn lúc này quả thực cực kì không tốt, bất quá có thể tìm được tung tích của Lâm trưởng lão lại là một cái công lớn.

"Thì ra là thế, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến Lâm mỗ?"

Khóe miệng Lâm Hiên khẽ cười. Hắn gặp đệ tử Tiên Vân tông gặp nạn thì thuận tay giúp một chút cũng không tính là gì, nhưng dù sao với thù địch Người – Ma thì Lâm Hiên cũng sẽ không thật sự xem mình chính là trưởng lão của Tiên Vân Tông. Môn phái gặp khó khăn cũng tốt, bình an hưng thịnh cũng vậy. Lâm Hiên căn bản không quan tâm, càng không có hứng thú vì bọn họ xuất đầu lộ diện.

Nghe Lâm Hiên nói vậy, hai huynh muội biểu lộ tràn đầy kinh ngạc. Trưởng Môn thật đã đoán được việc này, khi Lâm Hiên vừa muốn bay đi liền vội vã lên tiếng giữ lại.

"Trưởng lão ngài đợi chút, trước khi đi trưởng môn từng phân phó, nói trưởng lão nửa đường nhập tông lại đối với bổn môn có ân đức, nhưng lúc này đây cũng không nhất định sẽ ra tay cứu giúp."

"Có chút ý tứ! Hắn còn nói gì nữa?" Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia ngoài ý muốn, độn quang cũng dừng lại.

"Trưởng môn phân phó đệ tử nhắn cho Trưởng lão là cho dù có không muốn ra tay cứu giúp cũng thỉnh ngài nhất định gặp hắn một lần, trưởng môn có việc rất bí mật cần bẩm báo, nhất định sẽ không để cho ngài phải thất vọng."

"A?" Lâm Hiên nghe xong trên mặt hiện ra vài phần do dự, trong nội tâm cũng bắt đầu nói thầm." Có bí mật lớn muốn bẩm báo, những lời này là lừa dối hay sự thật nhỉ?"

Trong lúc nhất thời Lâm Hiên cũng khó phân biệt được. Đối phương có khả năng là sợ chính mình buông tay mặc kệ nên nói bừa, nhưng những cổ ma này hẳn cũng phải biết được hậu quả của việc lừa gạt một tồn tại đẳng cấp cao. Cho nên theo như lời của bọn chúng mà nói thì thật giả cũng rất khó phân biệt.

"Tiên Vân Tông đệ tử bây giờ đang ở đâu?" Lâm Hiên nhíu mày suy tư một lúc lâu sau đó mở miệng hỏi.

Nghe xong câu hỏi của Lâm Hiên, hai huynh muội cực kì mừng rỡ, bọn hắn vừa rồi sợ nhất đúng là Lâm Hiên không thèm để ý trực tiếp buông tay rời đi.

"Đệ tử bổn môn hôm nay ở một nơi cực kì bí mật, trưởng lão đã đồng ý đi đệ tử ngay lập tức dẫn đường."

"Cách nơi này có xa không?" Đây là vấn đề Lâm Hiên hết sức quan tâm.

"Nói xa cũng không tính là xa, nếu là hai huynh muội ta toàn lực chạy đi thì cũng khoảng hai tháng là đến." Thanh âm của cô gái truyền vào lỗ tai, biểu lộ có chút lo lắng, sợ Lâm Hiên ngại đường quá xa mà không đi.

"Gần hai tháng, bất quá đó là dùng tốc độ của các người mà nói, đối với ta thì cũng không tính là gì cả." Lâm Hiên phía sau lại nói quả thực khiến cho nữ tử kia an tâm không ít.

"Nếu vậy... trưởng lão hôm nay ở đây nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường đến chỗ đó." Thanh âm nam tử một bên lại truyền vào lỗ tai.

"Không cần. Các ngươi đem vị trí ẩn thân của đệ tử Tiên Vân Tông đưa cho ta, Lâm mỗ tự mình đi là được. "

"Chính ngài đi?" Hai huynh muội khẽ động.

"Thế nào? Chẳng lẽ không được sao? Tốc độ của hai người các ngươi quá chậm, Lâm mỗ cũng không có thời gian từ từ đi cùng các ngươi, mau đem bản đồ địa hình cho ta." Lâm Hiên dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện