Động phủ thấp thoáng trong một rừng cây, bên ngoài tràn ngập một màn sương trắng nhàn nhạt. Màn sương mù này nhìn qua cũng bình thường giống như những tia nắng rọi xuống lúc ban mai, không hề có chút thu hút. Nhưng khi thần thức Lâm Hiên vừa tiếp xúc thì ngay lập tức bị bắn ngược trở lại, đây là một trận pháp cực kỳ lợi hại.
Tuy nơi này là cấm địa của Phiêu Miểu Tiên cung, theo lý thuyết thì chẳng phải lo ngại vấn đề an toàn. Nhưng động phủ chính là nơi tu sĩ coi trọng nhất, Linh Hư chân nhân bố trí vài bộ trận pháp lợi hại ở đây cũng chẳng có gì là lạ.
Dùng thần thức đảo qua, Lâm Hiên phát hiện chính mình cũng không nhận ra bộ trận pháp này, song lực phòng hộ của nó hiển nhiên là không tầm thường. Chính mình cho dù xuất ra tất cả thần thông, muốn phá giải nó cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được.
Đương nhiên hắn sẽ không làm như vậy, tiến vào động phủ của mình mà còn làm ra động tĩnh lớn thì chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao? Thân phận không bị bại lộ mới là lạ.
Cũng may, trước khi đến hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Tay áo phất lên, một khối trận bàn lớn bằng bàn tay bay vút ra, Lâm Hiên nâng tay phải lên, hướng về trận bàn đánh ra một đạo pháp quyết. Tiếng ô ô vang vọng, sau một khắc, đám sương mù màu trắng sữu kia bắt đầu sôi sục. Sau đó, sương mù bắt đầu tách ra, để lộ một thông đạo rộng chừng hơn trượng, đủ để hai tu sĩ song song đi vào.
Lâm Hiên thu hồi trận bàn rồi nghênh ngang tiến vào động phủ.
Bên trong so với tưởng tượng thì lớn hơn rất nhiều, tuy không đến mức quá xa hoa, nhưng từng gốc cây ngọn cỏ hay bất kể là đồ vật gì dùng để bài trí cũng cực kỳ tinh xảo.
Tu Tiên giả mặc dù không coi trọng hưởng thụ, nhưng dù sao Linh Hư chân nhân cũng là người đứng đầu một tông phái, hơn nữa lại là một siêu cấp tông môn, động phủ nơi hắn tiềm tu nếu quá mức đơn sơ thì về tình về lý đều khó mà chấp nhận.
Đương nhiên, điều khiến Lâm Hiên coi trọng cũng không phải là cái này, vừa tiến vào động phủ, hắn liền đi thẳng tới phòng luyện công. Bên trong chẳng có gì nhiều, chỉ vẻn vẹn một chiếc bàn, một chiếc ghế dựa và hai cái bồ đoàn.
Trên bàn bày một bộ đồ pha trà, ngoài ra, chỉ còn hai cái Túi Trữ Vật đặt ngay ngắn một bên.
Lâm Hiên không chút khách khí, tiến lên cầm lấy.
Quả nhiên đúng như dự đoán, trừ khi là một tán tu như mình, không có chỗ ở cố định, bằng không, kẻ đứng đầu một tông phái như Linh Hư chân nhân sẽ không mạo hiểm đem theo toàn bộ bảo vật bên mình.
Lâm Hiên cầm lấy túi trữ vật rồi thả thần thức vào, bên trong có vô số bảo vật, tài liệu, đan dược, hơn nữa số lượng cực kỳ kinh người, nhưng trong giờ khắc này, Lâm Hiên cũng không vội kiểm kê.
Mà đồ vật trong Túi Trữ Vật kia lại khác hoàn toàn, sau khi Lâm Hiên chìm thần thức vào, lập tức dốc ngược xuống, Túi trữ Vật run lên nhè nhẹ, trong chớp mắt, một đạo ánh sáng bạch sắc từ trong bay vút ra.
Vầng sáng tán đi, một đám Khôi Lỗi xuất hiện trước mắt.
Những Khôi Lỗi này chỉ lớn cỡ nắm tay, mang hình thái khác nhau, có cái hình người, lại có cái hình chim, cá, trùng, thú. Lâm Hiên đảo mắt qua, số lượng ước chừng vài chục cái, hơn nữa, đại bộ phận đều có tu vi Động Huyền kỳ.
Không hổ là Đại trưởng lão Phiêu Miểu Tiên cung, loại Khôi Lỗi có đẳng cấp này bên ngoài không thể dùng linh thạch mua được. Lâm Hiên hết sức hài lòng, Khôi Lỗi cũng chính là một trong những mục tiêu của hắn, chỉ có điều không phải là những Khôi Lỗi này, mà chính là một bảo vật trấn cung khác của Phiêu Miểu Tiên cung.
Nghe nói kiện Khôi Lỗi kia do tổ sư của môn phái này lưu lại, truyền thừa từ thời Thượng Cổ tới nay, thậm chí có thực lực tương đương lão quái Độ Kiếp kỳ.
Là thật hay giả thì Lâm Hiên không rõ ràng lắm, hắn cảm thấy lời đồn đãi này quả thực không bình thường, bất luận nhìn từ góc độ nào đều có vẻ quá khoa trương. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, không có lửa làm sao có khói, mọi người đều cho là đúng, thậm chí ngay cả Yêu tộc cũng không dám nghi ngờ điều này. Nếu nói là giả thì chẳng lẽ Phiêu Miểu Tiên cung buông lời xằng bậy, đùa bỡn với anh hùng thiên hạ sao?
Lâm Hiên cho rằng điều này
là không thể.
Khôi Lỗi cùng Phiêu Miểu Cửu Tiên đan đều là bảo vật trấn cung, chắc chắn không chỉ là hư danh, cho dù lời đồn có thổi phồng lên, không thể so sánh với lão quái vật Độ Kiếp kỳ, nhưng chỉ sợ cũng chẳng kém là bao.
Nếu mình có thể đoạt được Khôi Lỗi này...
Hắn biết ý nghĩ này là tham lam, nhưng Phiểu Miểu Cửu Tiên đan cũng đã bị hắn thu lấy, tục ngữ có câu: không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, sao hắn phải bận tâm Phiêu Miểu Tiên cung mất thêm bảo vật trấn phái khác cơ chứ?
Đương nhiên việc này không thể hành động nóng vội, Cho dù hiện tại hắn giả mạo Linh Hư chân nhân - là người đứng đầu môn phái, nhưng muốn giành lấy bảo vật thì vẫn cần phải thật kiên nhẫn.
Dục tốc bất đạt.
Lâm Hiên đã phân phó đại hán râu quai nón mời tất cả trưởng lão, mười ngày sau đến gặp mình. Mà trong những ngày này, Lâm Hiên cũng không phải vô công rỗi nghề, có một việc cần hắn nhanh chóng xử lý.
Lâm Hiên đã dùng trận bàn mở ra trận pháp phòng hộ động phủ, cho nên không sợ có người tới quấy rầy.
Đây chính là nơi thường ngày Linh Hư chân nhân dùng để luyện công, Lâm Hiên lấy một tấm bồ đoàn rồi khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, mắt nhắm chặt...
Một lúc lâu sau, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng xanh lưu ly, mười ngón tay liên tục khua múa, đánh ra một đạo pháp quyết kỳ quái, sau đó hai bàn tay mở ra. Phốc, một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà trôi nổi trong lòng bàn tay.
Huyễn Linh Thiên Hỏa như ngọc lưu ly năm màu, quả là vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng giờ khắc này, năm vầng sáng tuy vẫn lưu chuyển không ngừng, nhưng bên trong lại ẩn ẩn một đạo hắc khí lẳng lặng ở đó, trông cực kỳ quỉ dị.
Lâm Hiên mở lớn hai mắt, lông mày cũng hơi nhăn lại, sợi hắc khí này xuất hiện sau khi Lâm Hiên diệt sát Thiên Ngoại ma đầu. Ban đầu hắn cũng không quá để tâm, với sự thần kỳ của Huyễn Linh Thiên Hỏa, chắc hẳn nó sẽ không tồn tại được bao lâu, rất nhanh sẽ bị luyện hóa hoàn toàn.
Nhưng không như mong muốn, trải qua thời gian lâu như vậy, sợi hắc khi này không những không biến mất, ngược lại còn hấp thu linh lực bên trong Huyễn Linh Thiên Hỏa mà dần lớn lên.
Sự tình phản khách vi chủ như thế, nếu để nó tùy ý phát triển, không chừng sẽ thôn phệ ngược lại Huyễn Linh Thiên Hỏa. Tuy điều này cần rất nhiều thời gian, hơn nữa khả năng cũng không quá lớn, nhưng với tính cách Lâm Hiên thì tuyệt đối không để tồn tại tai họa ngầm như vậy. Nguy cơ phải bóp chết từ trong trứng nước, cho dù sau này Huyễn Linh Thiên Hỏa không bị ma khí thôn phệ, nhưng vạn nhất trong lúc đấu pháp cùng địch nhân xuất hiện sai lầm thì đúng là hối cũng không kịp.
Cho nên hắn quyết định phải loại bỏ càng sớm càng tốt.
Hít sâu một hơi, linh lực toàn thân Lâm Hiên đồng loạt đổ về mi tâm, sau đó hai con mắt biến lóe lên ánh sáng bạc. Nhưng sau khi thi triển Thiên Phượng Thần Mục, lại không nhìn ra chút manh mối nào về đạo ma khí này, ngược lại, càng khiến Lâm Hiên cảm thấy nó thâm sâu vô cùng.
Hắn thở dài, thứ này quả thực quỉ dị.
Tuy nhiên, ngay cả Thiên Ngoại ma đầu cũng bị mình diệt sát, chỉ là một đạo ma khí còn sót lại sao có thể làm khó mình được chứ? Hắn lại hít sâu một hơi, hai tay không ngừng khu động, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, thao túng Huyễn Linh Thiên Hỏa luyện hóa Ma khí.