Bách Luyện Thành Tiên

Ban thưởng và tìm kiếm


trước sau

Nàng này đang ngẩn ngơ thì lão giả mặc trường bào đứng bên cạnh chợt bật thốt lên: "Cửu Khúc Linh Đan."

Vật ấy đúng là thứ mà lão giả này trong lúc nhất thời liều lĩnh, tự ý luyện chế khiến cho nó hỏng mất, bởi vậy hắn rất dễ dàng nhận ra. Trong tích tắc lòng lão giả dâng lên đủ mọi mùi vị chua chát, hiện tại chỉ có thể nhìn mà thèm, trong lòng lão buồn bã và ganh tị vô cùng.

"Đúng vậy, đúng là Cửu Khúc Linh Đan."

Lâm Hiên mỉm cười xác nhận.

Vật ấy đối với Tu tiên giả Động Huyền Kỳ mà nói, đúng là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nhưng với sự giàu có của Lâm Hiên mà nói, căn bản không đáng là gì.

Bởi vừa nãy hắn ngẫu nhiên nghe ba người nhắc tới nó, vì vậy nhân tiện dùng viên đan dược này để ban thưởng.

Thiếu nữ thanh tú dĩ nhiên là mừng rỡ vô cùng, vội vàng đậy kín nắp bình ngọc chứa Cửu Khúc Linh Đan, cất kỹ vào lòng, đồng thời dùng đại lễ bái lạy đa tạ Lâm Hiên.

"Được rồi, không cần như thế, hiện tại ngươi có thể hỏi ba vấn đề rồi."

Lâm Hiên đưa tay đỡ nàng này lên, bình tĩnh nói.

"Vâng, đa tạ sư thúc."

Nàng này lại dập đầu thêm một cái mới dịu dàng đứng lên, sau đó bắt đầu nói ra vấn đề nan giải trong tu luyện của mình.

Lâm Hiên vừa nghe vừa giải thích, đối với nàng này mỗi chữ đều như châu ngọc, dĩ nhiên nàng lại có thêm thu hoạch lớn, hết sức chăm chú lắng nghe và ghi nhớ.

Ba cái vấn đề, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Rất nhanh, thời gian một nén nhang đã trôi qua, Lâm Hiên cũng đã giải đáp xong. Tuy là nàng này vẫn còn luyến tiếc, nhưng cũng không dám dây dưa thêm, dịu dàng khẽ chào, sau đó cũng cùng hai người đồng bạn rời đi.

Nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, trong lòng Lâm Hiên lặng lẽ lo lắng. Không ngờ là chuyện ba gã đệ tử mang bảo vật đến cho mình chỉ bị chậm đi một chút, mà đã xảy ra nhiều việc bất ngờ như vậy.

Vuốt vuốt viên Ánh Tượng Châu trong tay, những chuyện bí ẩn phát sinh từ Thượng Cổ, mình nhất định phải biết rõ ràng.

Ánh mắt Lâm Hiên hiện lên nét kiên quyết.

Xem ra nhất định là mình phải đi Thanh Mộc thành một chuyến rồi.

Bất quá hiện giờ bản thân mình còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Lâm Hiên cũng không có ý định chấm dứt việc bế quan của mình.

Hắn dự định để cho hóa thân đi tìm hiểu tin tức, còn hắn thì vẫn tiếp tục bế quan tu luyện, tế luyện bảo vật.

Suy tính xong, Lâm Hiên lập tức thực hiện ý định.

Tục ngữ nói việc cần làm thì phải làm ngay, cho nên hóa thân có thể lập tức xuất phát là tốt nhất.

Nhưng Lâm Hiên hơi suy nghĩ một chút, lại không làm như vậy.

Tuy rằng theo lý mà nói, đi Thanh Mộc thành điều tra tin tức chỉ là một việc rất nhỏ, hầu như không có khả năng xảy ra biến cố gì. Nhưng với tính cách của Lâm Hiên, hắn vẫn cảm thấy nên chuẩn bị đầy đủ một chút mới tốt.

Bởi thế, Lâm Hiên lại hao tốn nửa tháng, dùng Tẩy Trần Thủy một lần nữa tế luyện lại Vạn Hồn Phiên lấy được từ Chung lão quái.

Thật ra bảo vật của Chung lão quái cũng có rất nhiều, nhưng Lâm
Hiên chỉ để ý hai thứ đó là Kiếm Hồ cùng Vạn Hồn Phiên.

Kiếm Hồ không cần phải nói, nó là bổn mạng bảo vật của lão, tuy rằng Ngoại Vực Thiên Kim và tinh hoa Huyễn Âm Ma Hoa trong đó đều đã bị Lâm Hiên chiết xuất tách ra, nhưng uy năng của nó vẫn không tầm thường. Trải qua những năm tế luyện vừa qua, Lâm Hiên đối với nó cũng coi như đã có thể sử dụng Như Ý.

Hơi suy nghĩ một chút, Lâm Hiên giao Kiếm Hồ cho hóa thân làm vật phòng thân.

Về phần Vạn Hồn Phiên càng là bảo vật quỷ thần khó lường, nhưng bởi vì bản thể đã có quá nhiều bảo vật. Vả lại dựa theo thuộc tính của Vạn Hồn Phiên mà nói, một khi được kẻ tu luyện ma công sử dụng thì uy lực càng lớn.

Vì vậy, sau khi Lâm Hiên tế luyện xong bảo vật này, cũng giao nốt cho hoá thân.

Ngoại trừ hai kiện bảo vật này, hóa thân còn có một quyển sách cổ đoạt được tại Băng Hải Giới, cùng với phù bảo của Phiêu Miểu chân nhân để lại. Tuy rằng chỉ có vài thứ như vậy, nhưng mỗi một thứ đều đã được lựa chọn kỹ lưỡng.

Hắn tính toán, có những bảo vật này, cộng thêm hóa thân đang tu luyện Tuyết Ảnh Chân Ma Công cùng với một ít bí thuật khó lường khác, thực lực tuy rằng còn thua kém so với bản thể, nhưng tuyệt đối là hơn hẳn tu sĩ Phân Thần kỳ bình thường.

Chỉ cần không gặp phải lão quái vật cấp bậc Độ Kiếp kỳ, thì việc bảo vệ tính mạng nhất định là không có vấn đề. Tiếp đó hắn lại đưa cho hóa thân một số vật cần thiết khác, cùng với kiện bảo vật đồng đạng Thiên Cơ Phủ nhưng lại có đầy đủ ma khí. Dù sao lần này hóa thân ra ngoài, có trời mới biết sẽ gặp phải chuyện gì, chuẩn bị nhiều một chút, dĩ nhiên là không có dư thừa.

Sau đó hóa thân thi triển thần thông, hóa thành một đạo ma quang phá không mà đi.

Nhìn bóng dáng hóa thân biến mất, Lâm Hiên thở dài. Chẳng biết tại sao trong lòng của hắn lại có dự cảm không tốt, dường như là lần này hóa thân ra ngoài sẽ không quá thuận lợi. Gương mặt Lâm Hiên bất chợt xuất hiện đôi chút lo lắng, nhưng rất nhanh đã bị gạt bỏ.

Thật ra thì, cho dù là Tiên Nhân cũng không thể suy đoán được sự việc trong tương lai. Nên mặc dù là một khi trong lòng xuất hiện loại cảm giác này, tuy rằng không thể hoàn toàn bỏ qua nhưng cũng không nên quá mức coi trọng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện