- Huyền Thanh Chi Thể?
Đầu tiên Lâm Hiên kinh ngạc, sau đó liền lộ ra thần sắc đã hiểu rõ.
Với kiến thức uyên bác của Lâm Hiên, cái gọi là Huyền Thanh Chi Thể hay cái gì đó, dĩ nhiên là hắn đã từng nghe qua, nhưng hắn chưa từng tận mắt thấy.
Con đường tu tiên giả dựa vào tư chất cùng với cơ duyên.
Nói đến cái cơ duyên này chính là một vật hư vô mờ mịt, căn bản không thể nào nắm nắt được.
Nhưng thiên phú thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tra rõ.
Với Lâm Hiên mà nói thiên phú của hắn vô cùng kém, ngay cả linh căn cũng không có. Nếu không phải hắn gặp phải cơ duyên tốt, đúng dịp lấy được Lam Sắc Tinh Hải, bản thân lại nỗ lực hơn người, tâm trí cũng vô cùng cứng cỏi thì bất kể thế nào hắn cũng sẽ không có được thành tựu ngày hôm nay, ngược lại hơn phân nửa khả năng là hắn đã biến thành một bộ xương khô từ lâu rồi.
Thiên phú của Lâm Hiên cực kỳ kém, song theo sự tăng trưởng của tu vi thì kiến thức của Lâm Hiên cũng không ngừng được tăng cường.
Thiên phú cùng với linh căn của tu sĩ đương nhiên chính là nhân tố quyết định, song một số tu sĩ có thể chất đặc thù, không cần tu luyện nhiều, giống với câu làm chơi mà ăn thật.
Tỷ như Hỏa Linh Chi Thể, Cửu Linh Kiếm Thể, Duệ Kim Thánh Thể, tu luyện công pháp và bí thuật có thuộc tính hỗ trợ, đây đều là chuyện làm chơi mà hưởng thật.
Lại nhắc tới Huyền Thanh Chi Thể này, đây cũng là một trong những thứ cùng loại với thánh thể đặc thù, song nó lại được gọi là thánh thể rác rưởi nhất.
Cũng không có gì đặc biệt, Huyền Thanh Chi Thể đối với tu luyện mà nói, căn bản không hề có sự trợ giúp nào, chỉ có công dụng duy nhất chính là nhìn thấu bất cứ thuật pháp ẩn giấu tu vi nào.
Đây không phải là đồ bỏ đi là cái gì?
Nếu có thể nhìn thấy thuật ẩn giấu, vậy cũng coi như nó có uy lực không tầm thường, nhưng có thể nhìn thấu tu tiên giả thu liễm khí tức, ẩn giấu tu vi, thì nó căn bản chỉ là thứ vô bổ mà thôi.
- Thì ra là thế.
Lâm Hiên chậm rãi đứng lên, nếu như Liễm Khí Thuật đã bị khám phá, vậy thì Ẩn Giấu Thuật của hắn đã không có tác dụng nữa rồi. Lâm Hiên hít sâu một hơi, bắt đầu vận chuyển pháp quyết trong cơ thể, một cổ khí tức cực kỳ đáng sợ phát ra từ cơ thể hắn.
- Quả nhiên là lão quái vật Phân Thân Kỳ.
Mặt mũi của chưởng quỷ trắng bệch, Lâm Hiên không có đem linh áp phóng xuất ra, nhưng dù là vậy thì chưởng quỷ cũng không chịu nổi, đạp đạp đạp, chưởng quỷ lập tức lui về phía sau, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Vội vàng đem linh quang hộ thể phóng ra, lúc này chưởng quỷ mới có thể đứng yên tại chỗ, nhưng biểu cảm trên mặt hắn lại càng kính nể mà cung kính.
- Tiền bối đại giá quang lâm, không biết có gì phân phó? Xin tiền bối cứ nói rõ, chỉ cần có thể làm được thì vãn bối nhất định sẽ nỗ lực đi làm.
Cũng khó trách trong lòng của chưởng quỷ kinh hoàng như vậy, Phân Thần Kỳ đấy... đây là tồn tại vô cùng lợi hại, được xưng là đại năng giả. Bình thường, nếu không phải chính mình có duyên gặp gỡ thì cả đời hắn cũng chưa chắc có khả năng gặp phải đại năng như vậy. Đừng nhìn tướng mạo lão ma đầu này không có gì thu hút, nhưng chỉ cần vươn một tay ra, chỉ sợ có thể đem Thanh Mộc thành này xóa sạch, bóp chết hắn dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Thái độ của đối phương vô cung kính, khiến trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, sau đó phất tay áo bào một cái, linh quang chợt lóe lên, một viên ngọc sáng lấp lánh lớn chừng trái nhãn chợt bay ra.
- Vật này là do quý điếm bán, ngươi có thể nhận ra được không?
- Tiền bối, hậu bối có thể cầm xem kỹ một chút không?
Chưởng quỷ nói.
- Đương nhiên có thể.
Sau khi được Lâm Hiên cho phép.
Chưởng quỷ đi vào vài bước, tay phải mập mạp bắt lấy, lấy ngón tay cái kẹp lên viên ngọc kia.
Xem xét kỹ lưỡng.
- Ánh Tượng Châu?
- Ngươi biết?
Đầu tiên Lâm Hiên lấy làm kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Hiên lập tức trở nên thoải mái hơn.
Tuy rằng tu vi của đối phương rất thấp không đáng nhắc tới, chỉ mới là Nguyên Anh Kỳ. Nhưng nếu như hắn là ông chủ của Bách Bảo Trai, có hiểu biết về các loại bảo vật thì dĩ nhiên không thể xem thường hắn, nhưng một nhân vật như vậy có thể nhận ra Ánh Tượng Châu, cũng không có gì kỳ lạ cả.
- Vãn bối biết, Ánh Tượng Châu này là do bổn tiệm bán ra.
Chưởng quỹ thành thật nói.
- A!
Lâm Hiên nghe xong, hai mắt lóe sáng, trên mặt không kềm được
toát ra vẻ mừng rỡ như điên:
- Ngươi nhớ thì tốt rồi, quý tiệm còn Ánh Tượng Châu giống như vầy không? Lấy ra toàn bộ, Lâm mỗ sẵn lòng ra giá cao để mua.
- Xin lỗi tiền bối, bổn tiệm chỉ có một viên.
- Chỉ có một viên sao?
Lâm Hiên ngạc nhiên, biểu cảm vui vẻ trên mặt không kềm được trở nên âm trầm:
- Có phải ngươi muốn đùa giỡn ta?
- Tiền bối nói đùa, vãn bối nào có lá gan to như vậy chứ, bổn tiệm đã bán ra một viên, nếu như bổn tiệm còn thì làm sao dám mạo hiểm đắc tội tiền bối, giữ khư khư không bán chứ. Hơn nữa, mặc dù Ánh Tượng Châu này là vật truyền thừa từ thượng cổ, nhưng bản thân nó lại không phải là vật gì quý giá, chỉ có tác dụng tương tự với ngọc đồng, chẳng qua càng dùng càng có tác dụng. Huống chi viên trong tay tiền bối, sau khi vãn bối thu được đã mời không ít cao nhân điều tra qua, thế nhưng đến cuối cùng không biết là nó đã bị hư rồi, hay là vì nguyên nhân gì mà không thể nào mở ra được.
Chưởng quỹ thấy vẻ mặt Lâm Hiên không tốt thì gương mặt màu vàng đất bỗng nhiên nổi lên ai oán, hắn cũng không giấu diếm chuyện gì nữa, đem đầu đuôi câu chuyện giải thích ra hết.
Lâm Hiên đứng yên quan sát, sắc mặt chưởng quỹ cũng không giống nói láo, hơn nữa phân tích theo lẽ thường thì lời nói của chưởng quỹ không hề có sơ hở nào, có thể nói là hợp tình hợp lý.
Nhưng vậy thì thế nào?
Bây giờ cái Lâm Hiên muốn biết chính là vào thời thượng cổ, đến tột cùng đã xảy ta chuyện gì? Vất vả lắm mới tìm ra được một chút manh mối, tra xét được đến nơi này, chẳng lẽ cứ mặc cho manh mối bị cắt đứt ở đây sao?
Không cam tâm.
Trong lòng Lâm Hiên cực kỳ không cam tâm.
Nhưng mà hắn có thể làm gì chứ?
Nếu như đối phương nói thật, cho dù hắn có lấy được Hồn Luyện Phách thì cũng không có nửa phần công dụng.
Lâm Hiên không phải không phân rõ phải trái, nhưng sắc mặt hắn vô cùng u ám, thật sự chuyện này đối với hắn mà nói quả thật không phải chuyện đùa, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, đều cần câu trả lời.
Lâm Hiên yên lặng không nói gì, lòng chưởng quỷ càng thấp thỏm không yên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ khiến Lâm Hiên nổi trận lôi đình.
Thời gian cực kỳ gian nan khoảng một chun trà đã qua đi, Lâm Hiên ngẩng đầu, nói:
- Còn một vật không giống với Ánh Tượng Châu, vật ấy được cất ở nơi nào?
Lâm Hiên hỏi như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, tóm lại nếu có một chút manh mối, hắn sẽ điều tra ra được.
- Cái này...
Chưởng quỹ lúng túng, thật ra lai lịch của Ánh Tượng Châu này, hắn cũng nhớ rõ lúc trước chính tay hắn đã lấy vật ấy, hắn chỉ dùng hai mươi khối trung phẩm tinh thạch đã có thể thu được trong tay của một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nghèo túng.
Trước đây hắn cảm thấy rất là mửng rỡ, không ngờ hôm nay vật này lại mang đến tai họa. Nếu như sớm biết như vậy thì hắn sẽ không tham lam của hời làm gì.
Chuyện này thoáng đã trải qua hai mươi năm, lúc xưa tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã vô cùng thất vọng. Hôm nay cũng không biết hắn còn sống hay đã chết. Lâm Hiên hỏi tiếp nhưng hắn đương nhiên không có câu trả lời.
- Ngươi....
Kết quả như vậy khiến cho tâm Lâm Hiên cũng lạnh đi, nhưng hết lần này đến lần khác không có chỗ trút cơn giận. Vẫn là câu nói kia, đối phương quả thật không biết gì cả, cho dù có đem hồn của hắn đi luyện phách thì cũng không thay đổi được kết quả này.
Chương mới nhất tại : Truyen.Org