Chỉ thấy sắc mặt nam tử nho nhã trở lên u ám song cũng lộ vẻ quyết tuyệt. Tuy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì không thể trêu vào song Thiên Tuyền Môn cũng không phải quả thị mềm mặc cho người ta nhào nắn.
Lúc này đám tu sĩ Thiên Tuyền Môn đều đã lấy Linh Khí pháp bảo ra, định liều mạng với lão quái vật này một phen.
Có điều Cùng lão quái như không coi đám người này vào đâu, khóe miệng lộ nụ cười độc ác, toàn thân phát ra sát khí đậm đặc.
Có chỗ dựa vững chắc, Đồ lão tam cùng đám tu sĩ liên minh vô cùng tin tưởng thắng lợi, khí thế hừng hực bắt đầu xông lên.
Không khí nơi Vân hải càng lúc càng khẩn trương, báo hiệu một cuộc huyết chiến sắp xảy ra.
"Xin tiền bối bớt giận, thiếp đại diện cho bổn môn. Nếu tiền bối đã nhìn trúng Bích Vân Sơn thì chúng vãn bối xin được nhượng lại, người cũng đâu cần bức bách chúng ta đến đường cùng như vậy?" Từ Nhân bước ra nhẹ nhàng tỉnh táo nói. Thực lực đám liên minh này không bằng ba phần Thiên Tuyền Môn nhưng có thêm một lão quái Nguyên Anh kỳ, nếu Thiên Tuyền Môn ngạnh đấu không chừng sẽ gặp họa diệt môn.
"Ồ, thì ra là Từ tiên tử đỉnh đỉnh đại danh. Muốn lão phu buông tha Thiên Tuyền Môn cũng được, chỉ cần các ngươi đáp ứng ta một điều kiện"
"Tiền bối xin cứ nói"
"Rất đơn giản, nghe nói ngươi cùng tên họ Trịnh là song tu đạo lữ, có sinh được một thiếu nữ năm nay mười bảy đúng không?" Cùng lão quái nhe răng cười nói.
"Đúng vậy" Thần tình Từ Nhân trở nên ngưng trọng, nét mặt trở nên khó coi.
Lão quái vật này muốn gì đây?
"Yêu cầu của lão phu rất đơn giản, chỉ cần bọn ngươi đem nữ nhi bảo bối gả cho ta làm thiếp. Lão phu sẽ đối xử tử tế với nàng, chúng ta đã là người một nhà. Ta tất nhiên sẽ không làm khó Thiên Tuyền Môn các ngươi"
Lời lão quái vừa nói ra khiến nam tử nho nhã cùng Từ Nhân liếc nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều trở nên băng lãnh như hàn băng vạn năm. Bao nhiêu năm bọn họ chỉ sinh hạ được một nhi nữ, coi nó như minh châu sao lại có thể gả cho lão quái vật xấu xí trước mắt?
"Tiền bối nói giỡn rồi, tiểu nhi niên kỷ vẫn còn nhỏ lắm. "
"Nếu ở thế tục thì nàng sớm đã sinh hài tử sinh oa nhi cũng nên." Cùng lão quái cười lạnh nói.
"Tiểu nhi chỉ là một nha đầu Linh Động kỳ sao có đủ tư cách để hầu hạ cao nhân như tiền bối" Nam tử nho nhã chặn khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực. Thân là phụ mẫu cho dù liều mạng cùng đối phương cũng không bao giờ đưa con vào miệng hổ.
"Linh Động kỳ cũng được. Đi theo lão phu, ta tất nhiên sẽ chỉ điểm cho nàng, đây chính là cơ duyên khó gặp. Thế nào? Các ngươi ra sức từ chối là sao?" Ngữ khí của Cùng lão quái đã không còn kiên nhẫn.
"Trịnh đại môn chủ. Cùng lão tiền bối xem trọng nữ nhi của ngươi thì đó là đại phúc duyên của nàng, người khác cầu còn không được. Ta thấy phu thê các ngươi nên cảm kích mới phải." Giọng điệu âm dương quái khí của Đồ lão tam vang lên, ngữ khí tràn đầy vẻ vui sướng khi người khác mắc họa.
Phu thê Từ nhân ném ánh mắt đầy oán độc về phía hắn, tên gia hỏa đê tiện cáo mượn oai hùm. Phúc duyên cái rắm! Có ai mà không biết Cùng lão quái háo sắc, tùy tiện dùng nữ nhân để thái bổ. Gả nhi nữ cho lão thì số phận chỉ là lô đỉnh mà thôi.
Mà có làm thiếp thì hai phu thê họ cũng không đồng ý. Lão này tuy là Nguyên Anh kỳ nhưng vừa già vừa xấu, diện mạo khiến người thấy như gặp ác mộng, sao có thể giao nữ nhi cho lão chà đạp?
Song không đồng ý thì phải liều mạng, nhưng còn tính mạng của đám tu sĩ bổn môn thì sao?
Đang lúc phu thê Từ Nhân lòng rối như tơ vò thì một trận cười truyền vào tai: "Kẻ vô sỉ ta đã gặp nhiều nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ thế này. Nguyệt nhi, nàng nói xem Cùng lão nhi này có phải loại rác rưởi vô bì hay không? "
"Thiếu gia nói rất đúng, tiểu tỳ nhìn lão không biết xấu hổ này chán ghét vô cùng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Lại một tiếng cười nữa truyền tới, lời nói tràn đầy ý châm chọc Cùng lão quái.
Hai tiếng cười liên tiếp vang lên khiến đám tu sĩ sửng sốt, không khỏi ngơ ngác nhìn quanh.
Vẻ mặt Cùng lão quái xầm xuống, lập tức phóng thần thức về phía phát ra âm thanh nhưng không hề phát hiện được gì. Khiến lão kinh sợ không thôi.
"Là ai? Ai dám trêu chọc lão phu? Không sợ thịt nát xương tan sao? " Hung quang trong mắt lóe lên, thần tình lão quái tức giận mở miệng quát to.
"Tan xương nát thịt? Chỉ bằng chút đạo hành nho nhỏ của ngươi? Ha ha… Lâm mỗ từ lâu chưa từng nghe thấy lời nào đáng cười thế này" Thanh âm chế nhạo kia lại truyền tới, lần này thì ngay cả hướng truyền tới cũng không biết là từ đâu.
"Kẻ nào có bản lĩnh thì mau lăn ra đây, lén lén lút lút như thế đâu gọi là anh hùng hảo hán?"
"Lâm mỗ chẳng dám nhận hai tiếng anh hùng. Chỉ có thể trách ngươi học nghệ không tinh, tu vị không đủ không phát hiện ra ta. Mà đối với một kẻ như ngươi thì Lâm mỗ đâu cần phải lén lút cái gì... "
Lời chưa dứt chỉ thấy tại một chỗ trống thanh quang lóe lên rồi hai bóng người một nam một nữ hiện ra.
Nhìn qua cả hai đều chỉ khoảng hai mươi. Thiếu nữ kia còn trẻ hơn một chút, da thịt trắng như bạch ngọc dáng người thon thả nhưng không hề thiếu vẻ đẫy đà, nụ cười hàm tiếu như trăm hoa đua nở, thanh lệ vô cùng. Quả là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Không ít kẻ ngẩn ngơ còn tròng mắt của Cùng lão quái thì co rút lại, ánh mắt lão tập trung nhìn lên người thiếu niên vận thanh sam đứng bên cạnh, dung mạo bình thường nhưng phát ra linh áp cường đại.
Tu tiên gir Nguyên Anh trung kỳ!
Sắc mặt Cùng lão quái trở lên khó coi vô cùng. U Châu này trừ thái thượng trưởng lão của Lôi Vân Sơn Trang thì đâu còn lão quái Nguyên Anh kỳ nào khác, ở đây sao xuất hiện một cao thủ xa lạ này?
Lâm Hiên vừa hiện thân khiến đám tu sĩ Thiên Tuyền Môn vừa mừng vừa sợ. Tuy dung mạo người này xa lạ nhưng không phải địch nhân.
Ánh mắt của Từ Nhân đảo qua người Lâm Hiên rồi kinh hô lên một tiếng, kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Ngươi… người là Lâm đại ca"
"Ha ha…Bao năm không gặp, không ngờ cô vẫn còn nhận ra ta" Lâm Hiên mỉm cười.
"Nhiều năm không gặp mà Lâm đại ca, à không, mà diện mạo Lâm tiền bối vẫn không chút thay đổi. Song thật không ngờ người đã là tiền bối Nguyên Anh trung kỳ". Từ Nhân cảm thấy như đang trong mơ, tốc độ tu luyện của người này quá mức kinh thế hãi tục.
"Cũng không phải cô đã Ngưng Đan thành công rồi sao. Lệnh huynh hiện tại bình an chứ?" Gặp lại cố nhân tâm tình của Lâm Hiên cũng rất tốt. Cùng lão quái kia tuy là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nhưng trong mắt hắn thì chẳng khác một con kiến, hắn thong dong hàn huyên với Từ Nhân.
"Gia huynh…" Vẻ mặt Từ Nhân chợt trở nên ảm đạm: "Mấy chục năm trước thiên địa dị biến, âm hồn bị chúng tu sĩ tThiên Vân Thập Nhị Châu liên thủ bao vây tiêu diệt, khiến toàn quân tan tác chạy khắp chốn. Lúc đó gia huynh vừa mới Ngưng Đan thành công, cảnh giới còn chưa củng cố đã gặp phải một tên Quỷ Vương, vì bảo vệ ta nên gia huynh đã…."
Lâm Hiên thở dài, Từ thị huynh đệ năm đó từng là đại đệ tử thủ tịch của Thiên Sơn phái, tư chất vượt xa hắn vậy mà trần duyên chỉ có hơn trăm năm. Người này hào sảng trượng nghĩa, đáng tiếc.
"Người cũng đã đi luân hồi, Từ tiểu muội hãy bớt bi thương. "
"Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối có một chuyện xinh thỉnh cầu." Từ Nhân đột nhiên quỳ xuống hành đại lễ với Lâm Hiên.
"Mong tiền bối ra mặt, Cùng tiền bối nể mặt tiền bối mà buông tha cho tiểu nữ chúng ta. Phu thê vãn bối vô cùng cảm kích nguyện ý bồi thường một chút để tỏ thành ý"
Lâm Hiên âm thầm gật đầu, nàng cũng thật thông tuệ.
Bình tâm mà nói đây chính là phương pháp hóa giải nguy cơ tốt nhất.
Nguyên Anh tu sĩ không phải dễ dàng đắc tội, cho dù Cùng lão quái hôm nay thối lui thì ngày sau vẫn có thể quay lại tầm thù.
Lâm Hiên khẽ cười vẫn chưa mở miệng thì ngữ khí khàn khàn của Cùng lão quái đã truyền đến: "Được rồi! Thiên Tuyền Môn các ngươi thì có thứ gì tốt mà bồi thường, coi như nể mặt vị đạo hữu này ta cũng không cần nữ nhi đó nữa, các ngươi mau chóng thu thập hành lý rời khỏi đây."
Từ Nhân mừng rỡ đang muốn cảm tạ thì chỉ thấy Lâm Hiên khoát tay "Các hạ nói thật dễ nghe, các ngươi muốn lưu lại Bích Vân Sơn này đã hỏi qua ý Lâm mỗ chưa?"
"Ngươi vì bọn họ mà xuất đầu? " Cùng lão quái ngẩn ngơ, vẻ mặt giận dữ.
"Không phải. khi xưa một vị hồng nhan tri kỷ của Lâm mỗ đã từng ở Bích Vân Sơn này. Nếu để loại người như các hạ ở đây thì ta cảm thấy vô cùng khó chịu" Lâm Hiên khẽ ngẩng đầu khóe miệng nở nụ cười nhạt, thần thái kiêu ngạo.
Lời này vừa xuất chúng tu sĩ đều ồ lên. Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ xa lạ này hiển nhiên không xem Cùng lão quái vào mắt. Hành sự không để cho Cùng lão quái chút thể diện, không lẽ hai người có oán cừu sâu xa?
Đối mặt khiêu khích của Lâm Hiên, Cùng lão quái lại trở nên bình tĩnh. Đối phương không chút e ngại lão, không lẽ là có thần thông hơn người?
Trong lòng lão đã có ý lui, tu sĩ trung kỳ không dễ đối phó. Hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt, kẻ thông minh thì không lấy cứng chọi cứng.
"Được rồi, nếu các hạ đã nhìn trúng nơi linh địa này thì ta cũng đem tặng lại" Lời của Cùng lão quái có vẻ yếu thế, lập tức quay người định độn quang rời đi.
"Chờ một chút, ta đâu có bảo cho ngươi đi. Ở trước mặt Lâm mỗ. việc đi hay ở đâu phải do ngươi tự quyết định!"
Giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai. Lời này đâu khác Cùng lão quái vừa nói với Thiên Tuyền Môn chủ, không ngờ rằng trong nháy mắt con tạo xoay vần, nhân quả lại chuyển sang lão.
Lời còn chưa dứt Lâm Hiên đã cong ngón tay phải bắn ra một đạo kiếm quang màu xanh, nghênh phong biến dài tới bảy tám trượng. Kiếm quang chợt lóe một cái đã bay tới đỉnh đầu đối phương.
Cùng lão quái kinh hãi cùng tức giận, há to miệng phun ra một đạo sáng màu đen va chạm vào kiếm quang.
Nhất thời tiếng nổ chói tai cùng linh lực bắn ra bốn phía!
Cùng lão quái liên tục thối lui mấy bước, sắc mặt ầm trầm lẫn sợ hãi. Một kích tùy tiện của đối phương mà đã có uy lực đáng sợ như vậy.
"Đạo hữu…Lão phu đã nguyện ý nhường lại linh địa này, sao ngươi còn bức ta đến vậy?"
"Vậy sao, khi trước không phải ngươi cũng kiêu ngạo lắm sao, hiện tại ta cũng đâu có so bằng ngươi" Lâm Hiên mỉm cười điềm nhiên nói.
"Rốt cục ngươi muốn thế nào? " Ngữ khí Cùng lão quái trở lên lạnh lẽo.
"Đâu có gì, chỉ là muốn mời đạo hữu đi luân hồi mà thôi. Chắc đạo hữu đang tính ngày sau đến tìm Từ gia tiểu muội báo thù chứ gì! Đáng tiếc phải để đạo hữu thất vọng rồi."
Lời này tuy ngắn nhưng không chỉ Từ
Nhân mà toàn bộ chúng tu sĩ Thiên Tuyền Môn đều cảm động vô cùng.
Còn Cùng lão quái thì kinh nộ. Lão cũng tính là một nhân vật hành sự táo bạo, lần này lại bị đối phương làm cho tức giận muốn hộc máu: "Được lắm! Lão phu từ khi bước vào tu tiên giới tới nay, chưa từng bị người khinh khi đến như vậy. Vậy để lão phu lãnh giáo thần thông của ngươi. Xem có đủ tư cách mạnh miệng như vậy không"
Sắc mặt trở lên dữ tợn Cùng lão quái vươn tay tế ra một kiện pháp bảo. Chỉ thấy kim quang óng ánh tỏa ra bốn phía, trông có phần giống ngọc tỷ của Hoàng đế thế tục. Ánh mắt Lâm Hiên thoáng chút có phần kinh ngạc.
"Cho ngươi thưởng thức uy lực Ngũ Long Tỷ của lão phu. "
"Hừ!"
Lâm Hiên nhíu mày cười lạnh, Ngũ Long Tỷ thì tính cái gì, cùng lắm là một kiện cổ bảo.
Tay áo Lâm Hiên phất lên, Thanh Hỏa Kiếm đã như cá bơi trong nước mà bay ra, theo thần niệm của hắn, nó hóa thành một đạo lệ quang lăng không chém xuống đối phương.
Cùng lão quái cũng không chịu yếu thế, lập tức đánh ra một đạo pháp quyết. Ngũ Long Tỷ lập tức xoay tròn, phóng ra một đóa vân vụ đem Thanh Hỏa Kiếm bao phủ lại.
"Chút tài hèn…" Lời còn chưa dứt thì vẻ mặt Lâm Hiên có chút kinh ngạc, tâm thần liên hệ giữa hắn và Thanh Hỏa Kiếm đang suy yếu cực nhanh.
Có chút cổ quái! Ngũ Long Tỷ của đối phương không phải bảo vật tầm thường.
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, hai tay nhanh chóng bấm quyết. Linh quang quanh thân Thanh Hỏa Kiếm đang ảm đạm bỗng bùng lên chói mắt, lệ quang lóe lên đã phóng ra khỏi đoàn vân vụ.
"Không thể nào…!"
Cùng lão quái kêu lên kinh hãi, không thể tin vào mắt mình. Ngũ Long Tỷ này là do trong một lần nhập lăng mộ đế vương lão vô tình có được.
Lại nói thời kỳ thượng cổ chỉ có một Triệu Quốc rộng lớn khôn cùng. Hoằng Uyên Vương chính là một bậc thống trị nổi tiếng. Có thể nói là hô phong hoán vũ trong thế giới của ông ta, dưới tay thì mưu sĩ tài hoa nhiều vô cùng, số lượng thiết giáp chiến sĩ thì lấy vạn làm đơn vị.
Nghe nói, ông ta lúc về già cầu trường sinh, biết được thế gian có tu tiên giả, lại dùng thế lực lật thành nghiêng nước của mình thu được không ít linh dược dị bảo, nên khi mất đi nghe đồn trong lặng mộ bí ẩn có vô số bảo vật. Song địa vị trong nhân gian có cao tới đâu chúng tu tiên giả cũng không để vào mắt. Tu tiên giả đã ngoài Ngưng Đan kỳ thì căn bản là không để ý tới lăng mộ của một Đế vương phàm nhân.
Trăm năm trước Cùng lão quái vừa mới ngưng thành Nguyên Anh, vô tình đi vào lăng mộ Hoằng Uyên Vương. Chỉ thấy một số Linh Khí cùng Tẩy tủy đan rác rưởi nên không thèm động tay. Đang thất vọng thì khi mở quan tài Hoằng Uyên Vương lão phát hiện ra ngọc tỷ truyền quốc này được chôn cùng.
Bảo vật này vốn là Hoằng Uyên Vương thu thập được của một tu tiên nên giả từ rất xa xưa truyền xuống. Với nhãn lực tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Cùng lão quái nhìn ra đây không phải là ngọc tỷ truyền quốc bình thường mà là cổ bảo do cổ tu sĩ luyện chế.
Đến khi thử uy lực một chút thì lão vừa kinh vừa sợ. Phía mặt ngoài có điêu khắc năm con rồng sống động như thật. Những thần thông khác tạm chưa nhắc, chỉ là vân vụ mà Ngũ Long Tỷ này phun ra đã có hiệu quả ngăn cản thần thức của tu sĩ, khiến đối phương không thể khống chế pháp bảo. Tại Thanh Châu lão có thể đào thoát khỏi sự vây công của chúng tu sĩ cùng cấp cũng là nhờ có bảo vật này.
Thần thông này của Ngũ Long Tỷ, trừ phi là hậu kỳ đại tu sĩ mới có đủ thần thức khiến pháp bảo thoát khỏi giam cầm. Hiện đối phương chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Cho dù có thiên phú dị bẩm hoặc tu luyện công pháp đặc thù khiến thần thức cường đại thì sự chênh lệch giữa Nguyên Anh trung kỳ và hậu kỳ vẫn rất lớn, từ thời thượng cổ đến nay chưa từng nghe thần thức trung kỳ lại có thể sánh với hậu kỳ đại tu sĩ, điều này khiến Cùng lão quái mê hoặc như lạc vào mê cung.
Lâm Hiên cũng không ngờ một tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ lại có loại bảo vật này. Tròng mắt hắn hơi co lại, trên mặt có chút động tâm. Hiện tại bảo vật có thể khiến hắn coi trọng không nhiều. Hôm nay gặp Lâm Hiên tại đây, Cùng lão quái chỉ có thể oán trách số mệnh của mình không tốt.
Lâm Hiên không tiếp tục tế ra pháp bảo mà thi triển ra Cửu Thiên Vi Bộ. Chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu vai nhưng loáng một cái thân ảnh đã biến mất.
"Đây là…"
Cũng lão quái kinh hãi vô cùng, lão mang ác danh không nhỏ nên cừu gia khắp thiên hạ, kinh nghiệm đấu pháp cũng rất phong phú. Lão không chút nghĩ ngợi lập tức nâng tay trái tế ra một tấm mộc thuẫn màu vàng.
Mộc thuẫn này hóa thành một quầng sáng màu vàng chắn trước người. Chỉ thấy linh quang chợt lóe, Lâm Hiên cơ hồ là xuất hiện ngay trước mặt lão.
Cùng lão quái á khẩu, đây là bí thuật gì mà có thể so với thuấn di, chẳng lẽ là súc địa thần thông? Không đúng, thần thông này chỉ có đại tu sĩ mới có thể tu luyện, hơn nữa súc địa thần thông cũng không thể nhanh như thế này.
Cùng lão quái đang còn hoảng hốt thì Lâm Hiên khẽ vươn tay phải, nhẹ nhàng hướng về lồng ngực đối phương ấn một cái.
Chỉ thấy bàn tay Lâm Hiên được bao phủ bởi một tầng hỏa diễm xanh biếc. Bộ dáng Cùng lão quái ngẩn ngơ có chút ngạc nhiên.
Nhưng lão sao dám xem thường đối phương, ánh mắt tràn đầy vẻ dữ tợn, há to mồm phun ra một đạo thiểm điện to như cánh tay hài nhi về phía tầng sáng màu vàng. Lâm Hiên vẫn xem như không thấy, cánh tay tiếp tục đưa tới.
Cùng lão quái mừng rỡ, Phệ Huyết Thiên Lôi này uy lực thế nào lão rất rõ ràng, đối phương lớn mật như vậy thì cánh tay kia sẽ bị phế là cái chắc.
Có điều sự tình phát sinh sau đó khiến lão trừng mắt á khẩu.
Không chỉ Thiên Lôi không có hiệu quả mà ngay cả quầng sáng do mộc thuẫn hóa thành cũng không khác tờ giấy mỏng dễ dàng bị xuyên phá. Ngay cả tu sĩ hậu kỳ muốn ngăn Bích Huyễn U Hỏa cũng không dễ huống chi là chút thần thông nhỏ nhoi của Cùng lão quái.
Lúc này ánh mắt lão quái tràn đầy hoảng sợ nhưng muốn tránh đã muộn. Bàn tay Lâm Hiên đã áp lên ngực lão.
Một tiếng bụp nhỏ vang lên, cả người lão bị bao phủ trong một khối hỏa cầu lục sắc. Một tiếng kêu thảm thiết vọng ra, toàn thân Cùng lão quái tan thành tro tàn đồng thời Lâm Hiên không khách khí thu lấy túi trữ vật của lão.
Cả ngàn tu sĩ phía dưới không khỏi trợn mắt há mồm, trên mặt hiện vẻ không thể tin nổi.
Hai người mới giao thủ có hai hiệp vậy mà thiếu niên tiền bối này đã dễ dàng tiêu diệt đối thủ.
Sao có thể?
Cùng lão quái cũng là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, cho dù tu vị Lâm Hiên có hơn một bậc nhưng cũng không có khả năng thắng dễ như thế. Thậm chí bảo vật còn chưa tế ra mà chỉ dùng một đạo u hỏa vô danh.
Điều khiến người thầm rúng động là Cùng lão quái bị tiêu diệt quá gọn ghẽ, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát ra. Nhất thời đám tu sĩ cảm thấy như đang nằm mộng, còn có kẻ hoài nghi thiếu niên này chính là Nguyên Anh hậu kỳ, chẳng qua không hiển lộ cảnh giới thật mà thôi.
Nên làm thế nào bây giờ?
Sắc mặt Đồ lão tam trở lên xám ngoét, lúc này mạng nhỏ của hắn có vẻ nguy mất. Không chỉ hắn mà đám tu sĩ liên minh vẻ mặt cũng khó coi vô cùng. Không cần đến thiếu niên kia ra tay thì bọn hắn cũng đâu phải đối thủ của Thiên Tuyền môn. Song Lâm Hiên còn chưa lên tiếng, ai dám đào tẩu?
"Đồ lão tam lưu lại, còn tất cả cút hết cho ta!"
Lời vừa xuất ra khiến sắc mặt Đồ lão tam trắng bệch còn những kẻ kia vui mừng khôn tả, bọn này không chút chần chừ hóa thành vô số đạo kinh hồng đủ mọi màu sắc, phá không chạy đi.
Lúc này trên trán Đồ lão tam phủ đầy mồ hôi lạnh. Tuy rằng rất sợ Lâm Hiên nhưng hắn cũng không định ngồi chờ chết, do dự một chút hắn lấy ra một tấm phù triện dán lên trên người, thân ảnh lập tức trở lên mơ hồ rồi chia làm năm hướng khác nhau bỏ chạy.
"Khá lắm! Kim độn phù lại còn có thêm huyễn thuật, song chỉ là chút tiểu kỹ mà vọng tưởng đào thoát sao?" Khóe miệng Lâm Hiên nở một nụ cười nhạt.
Hắn khẽ phất tay áo bắn ra một đạo kiếm khí thanh sắc, phát sau mà tới trước bắn thẳng về đạo hư ảnh thứ hai bên trái. Nhất thời huyết tanh đầy trời, một chiếc thủ cấp rơi xuống đất lăn lông lốc.
Thi ân thì thi cho trót, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên. Lâm Hiên cũng không muốn sau này Đồ lão tam này còn có dịp dẫn binh tới đây.
Sự tình về sau thì đơn giản, đương nhiên là môn chủ cùng chúng tu sĩ của Thiên Tuyền Môn liên tiếp cảm tạ hắn không thôi.