Nếu là tu tiên giả Phật môn được Kim Cương Xá Lợi Tử thì không cần tu hành thực lực sẽ bạo tăng. Giá trị của nó đương nhiên không nhỏ. Lâm Hiên duỗi tay vỗ bên hông, một cái bình ngọc bay vút ra thu nó vào trong.
Trên mặt hắn lộ sắc vừa lòng. Ánh mắt chuyển sang dừng lại ở một cái hộp gỗ dài hơn tấc, là dùng đàn mộc chế thành.
Chẳng lẽ trong này có bảo vật còn hơn Kim Cương xá lợi tử?
Nghĩ đến đây miệng lưỡi Lâm Hiên khô khốc, phất tay áo một cái. Một đạo thanh quang lướt ra đem chiếc hộp gỗ cuốn về trong tay. Hắn búng tay bắn ra một chỉ đem nắp hộp mở, một quyển thư tịch ánh vào tầm mắt.
"Đây là gì.."
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc, đem thư quyển thu vào trong tay.
Kim Cương Kinh!
Lọt vào mắt là ba chữ Phạn thật to. Đem thư quyển mở xem, chừng một tuần trà thì Lâm Hiên ngẩng đầu nhíu mày.
Kinh Phật bên trong này không khác gì trong chùa miếu bình thường.
Nhưng chỉ e không đơn giản như vậy. Tiền bối này thần thông quảng đại, sao có thể đem một quyển Kinh Phật bình thường cùng để cùng một chỗ với Xá Lợi Tử. Tuy chưa nhìn ra điểm huyền diệu nhưng sau này ắt hữu dụng. Lâm Hiên đem nó cùng hộp gỗ thu về.
"Đa tạ tiền bối ban thưởng bảo. . . "
Lâm Hiên hướng về lão tăng thi lễ, lại phát hiện hai tay lão hợp thành chữ thập còn thân thể nghiêng về trước như chỉ về nơi nào đó.
Chẳng lẽ...
Trong mắt Lâm Hiên hiện dị sắc, búng tay bắn ra một đạo kiếm khí vào vách đá cách đó không xa.
Chỉ là loại đá bình thường sao có thể đỡ một kích của hắn, tức khắc đá vụn rầm rầm bắn ra.
Một kiện bảo vật ánh vào tầm mắt! Là một cây thiền trượng màu đồng cổ, nhìn không ra là dùng tài liệu gì chế thành, gõ vào trên thân thì phát ra những thanh âm trầm nặng.
Hắn đem pháp lực chú nhập vào thì tức khắc phật lực cùng phạn âm tỏa ra khắp phòng.
Không ngờ đây chính là Thông Linh Phật Bảo trong truyền thuyết a!
Lâm Hiên xem qua giới thiệu về phật bảo này trên điển tịch.
Phật tông và tu yêu giả cùng chú ý luyện thể nhưng thần thông Phật Môn quảng đại hơn nhiều. Thông Linh Phật Bảo chính là bổn mạng pháp bảo của cao tăng Phật Tông dùng Phật pháp luyện hóa thành.
Theo truyền thuyết tại Linh giới. Thông Linh Phật Bảo còn hiếm cả Thông Thiên linh bảo.
Lâm Hiên kiêm tu đạo ma yêu còn chưa từng tu tập thần thông Phật tông. Hiện chỉ có thể phát huy một phần uy lực của thiền trượng.
Lâm Hiên ngắm nghía một hồi rồi đem nó thu vào túi trữ vật.
Rời khỏi động phủ, hắn lấy ngọc giản có khắc địa đồ rồi đem thần thức chìm vào. Nguyệt Nhi cũng tiến đến bên cạnh.
Dấu hiệu những nơi có bảo vật trên địa đồ rất nhiều. Chẳng qua Lâm Hiên không có thời gian đi thu thập tất cả.
Tu sĩ ở trong Tu La Môn này chỉ được chín ngày, sau đó bất kể ở nơi nào đều tự bị truyền tống ra ngoài. Đây là phép tắc thiên địa trong Tu La Môn, tuyệt không có gì nghịch lại được.
Hơn nữa tầm bảo khẳng định vô cùng nguy hiểm, mục đích của Lâm Hiên chủ yếu là phi thăng đi Linh giới.
"Thiếu gia người xem, đây có khả năng là truyền tống trận mà Như Yên tiên tử nhắc đến chăng?" Thanh âm Nguyệt Nhi truyền vào tai.
Theo chỉ dẫn của nàng, chỉ thấy có một dấu hiệu nhỏ ở một chỗ sâu trong Bồng Lai Sơn. Cuối dấu hiệu có họa một bức tranh cổ quái.
Đương nhiên thực hư thế nào thì cần phải tới đó xem xét, có điều hiện giờ tụ hợp cùng Như Yên tiên tử mới là quan trọng hơn.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo tiếp trên địa đồ, sau đó dừng ở trên một đỉnh núi cao chót vót. Nơi đây vẽ một tòa kiến trúc bắt mắt.
Thiên Tiên Các!
Lâm Hiên ngẩng đầu, trầm mặc một lát rồi nói:
"Chúng ta phải đi Sơn Đỉnh này . . "
"Thiên Tiên Các? Chẳng phải rất nguy hiểm sao thiếu gia! Những kẻ tiến vào Tu La Môn dù không có địa đồ thì chín phần cũng sẽ lên đó . . . "
"Ta biết, nhưng không còn biện pháp khác. Tất cả tu sĩ tới đó thì khả năng gặp tỷ tỷ mới cao. Bồng Lai Sơn này rộng lớn như vậy. Chúng ta có thể đi đâu tìm nàng" Lâm Hiên thở dài mở miệng.
Nguyệt Nhi nghe xong thì im lặng, xem ra chỉ có thể làm như vậy.
"Được rồi, không cần lo lắng! Hai chúng ta liên thủ cho dù gặp Vọng Đình Lâu, đánh không lại vẫn có cơ hội đào tẩu. Hơn nữa Thiên Tiên Các được đánh dấu đặc biệt như thế, rất có thể bên trong còn có bảo vật nghịch thiên gì đó. Nhân tiện chúng ta một đường đôi sự"
Nói là thế nhưng Lâm Hiên chưa đến mức bị bảo vật làm mờ mắt. Tuy không biết Tu La Môn do ai mở ra, là do đại tồn tại nào thao túng nhưng đối phương kiến tu Thiên Tiên Các tại một sơn đỉnh dễ gây chú ý như vậy, chắc chắn không phải ý tốt gì.
Việc này phải cẩn thận, hai tay Lâm Hiên nắm chặt, khí tức toàn thân trở nên như có như không.
Nguyệt Nhi cũng về tới Thiên Cơ Phủ. Hắn hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước.
***
Cùng lúc đó tại một sơn cốc heo hút trong Bồng Lai Sơn, linh quang xanh biếc chớp động không ngừng. Mộng Như Yên đang bị mấy chục gia hỏa tướng mạo cổ quái vây ở giữa.
Đám này cao thấp không đều nhưng hình dáng vô cùng cổ quái. Không ngờ là những cây đại thụ, cành lá dài ra thành tay chân.
Vạn vật đều có thể tu tiên nhưng đều có ưu khuyết riêng. Thực vật bước trên Tiên lộ còn khó khăn rất nhiều hơn so với Yêu tộc. Không chỉ cần sống đủ lâu mà phải đủ loại cơ duyên xảo hợp.
Nhân giới cũng có Thực Vật Tinh Quái xuất hiện nhưng chỉ ở Bồng Lai Sơn này mới thấy nhiều như trước mắt.
Mỗi Tinh Quái này thực lực không kém tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, đủ làm kinh thế hãi tục nhưng Mộng Như Yên là cao thủ Ly Hợp trung kỳ. Sự chênh lệch về cảnh giới không phải lấy số lượng bù lại được.
Có điều lúc này sắc mặt Như Yên tiên tử có chút khói coi, chỉ thấy nàng phất ngọc thủ một cái. Một đạo bích ảnh bắn ra.
Bùng bùng thanh âm truyền vào tai. Tiên Kiếm như rùi sắc bổ củi đem một con Tinh Quái chẻ thành mười bảy tám khúc, đồng thời miệng thơm hé mở phun ra anh hỏa màu lam nhạt đốt hai con Tinh Quái hóa thành tro tàn. Nhưng không ngờ trong nháy mắt linh quang màu xanh biếc chợt hiện, ba Tinh Quái bị giết lại hồi phục như ban đầu.
Thấy cảnh này vẻ mặt Mộng Như Yên trở nên băng hàn. Tình huống này đã diễn ra nhiều lần. Đám Tinh Quái trước mắt là do một quái vật phân thân mà thành, nếu không diệt trừ bản thể của nó thì không thể thoát khỏi nơi này.
Đáng giận!
Đánh tiếp chỉ là song phương tiêu hao pháp lực. Mộng Như Yên có thể thể điều động thiên địa nguyên khí đương nhiên ở thế bất bại.
Có điều nàng nào có thời gian dây dưa ở nơi này, không biết lúc này Lâm Hiên ra sao?
Trên dung nhan tuyệt mỹ hiện một tia lệ khí. Ngọc thủ nâng lên, thiên địa nguyên khí bốn phía lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng.
Hàn phong chợt gào rít lên!
Bích Ảnh Lạc Tuyết Kiếm cũng hóa ra vô số đạo kiếm khí màu xanh.
***
Ở một bên khác.
Tiếng ầm ầm ầm truyền khắp. Bốn phía như bao phủ trong trời lửa, không biết bao nhiêu lôi hỏa từ trên trời trút xuống, vô số lưỡi phong đao cùng cự mộc không ngừng đánh tới, công kích như vậy dễ dàng sát diệt tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ.
"Hừ..."
Vẻ mặt Thiết Trụ Vương có chút tức giận phất nhẹ tay trái. Một đạo kim quang như điện xạ ra, bắn tới đánh tan các lôi hỏa trước mặt.
Phía sau hắn có chừng hơn mười âm hồn quỷ vật Nguyên Anh kỳ. Đám này đang thao túng bảo vật đối kháng cấm chế.
"Ngô huynh, đường này sao khó đi như vậy. Ngắn ngủi một canh giờ mà chúng ta đã gặp ba cấm chế lợi hại " Thiết Trụ Vương nhướng mày, quay lại thanh bào lão giả ở phía sau hỏi.
"Nếu bảo vật dễ lấy thì đã sớm bị người cướp đoạt, nào còn đến phiên chúng ta? Ngươi nghĩ Tu La Môn này chỉ có hư danh sao..."
"Nhưng tiếp tục như vậy thì khi nào mới đến Sơn đỉnh?" Thiết Trụ Vương thở dài, có chút phiền muộn.
"Nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, chúng ta khó đi thì kẻ khác cũng không có đường bằng. Chúng ta nhiều người như vậy, cho dù ngã xuống một hai thủ hạ cũng không tính cái gì. Còn những kẻ khác có bình an đến được Sơn đỉnh hay không còn khó nói." Thanh bào lão giả thản nhiên mở miệng.
Đến nước này Thiết Trụ Vương cũng không nhiều lời, nhưng với tính cách vô cùng bạo ngược. Hắn rống to một tiếng, thi khí hào hùng huyễn hóa ra vài con dị thú, hung hăng đánh về phía quầng sáng trước mắt.
Gia hỏa này chính là thi ma Ly Hợp hậu kỳ, xuất thủ tự nhiên vô cùng mạnh mẽ.
Sau một lúc.
Đoành! Một tiếng vang lớn truyền vào tai, quầng sáng kia bị vỡ vụn ra.
Trên mặt chúng ác quỷ đều lộ vẻ vui mừng, không chậm trễ mà tiếp tục dọc theo sơn đạo đi lên. Không đến nửa tuần trà bóng dáng cả đám đều tan biến nơi phương xa.
Lúc này ở một nơi hư không đột nhiên hắc quang chợt lóe. Một quái vật mặt mũi hung tợn cao tới bảy tám trượng hiện ra. Cả người hắn được lân giáp dày đặc bao bọc.
Cổ Ma!
Không hổ là phân thân của thượng giới ma tổ, tuy cảnh giới chỉ là Ly Hợp sơ kỳ nhưng thần thông huyền diệu vô cùng. Ngay cả hai gã yêu quỷ hậu kỳ cũng không phát hiện được hành tích.
Về phần Bắc Minh chân quân kia thì Cổ Ma làm gì có chữ tín. Sau khi tiến vào Tu La Môn, thấy hắn gặp nguy hiểm thì Cổ Ma không chỉ thấy chết không cứu mà còn ném đá xuống giếng, thôn phệ nốt Nguyên Anh vừa thoát ra.
Bắc Minh chân quân cũng coi như một kẻ kiêu hùng nhưng ngã xuống một cách lãng nhách a!
Chỉ thấy trong mắt Cổ Ma lóe ra hồng quang: "Hừ, đám gia hỏa âm ty giới này dường như biết được điều gì đó. Nhưng chỉ bằng vài tên Ly Hợp Kỳ nho nhỏ cũng muốn đắc bảo sao..."
Lời còn chưa dứt đột nhiên trong mắt hắn hiện tia dữ tợn: "Là ai trốn ở nơi đây nghe lén bản tôn, lăn ra đây cho ta. . . "
Thanh âm Cổ Ma có chút kinh nghi. Khá khen cho Liễm Khí Thuật huyền diệu, thiếu chút nữa qua mặt được linh thức của hắn.
Một trận sơn phong thổi qua nhưng bốn phía vẫn không một tiếng động.
Thấy thấy vẻ mặt Cổ Ma càng dữ tợn. Tay trái nâng lên, móng tay đen thùi tỏa sáng. Không thấy có thêm động tác gì mà một cỗ ma khí tinh thuần cuồn cuộn ra, hóa thành một mãng xà thân to như thùng nước, bắn tới một chỗ không người.
"Ồ..."
Tiếng thở rất khẽ truyền vào tai sau đó hồng quang chợt lóe. Một đạo kiếm khí bắn ra, vừa lúc đánh trúng đầu mãng xà khiến thân hình nó run lên rồi tán loạn đi.
Sau đó không gian lăn tăn như sóng gợn, một tu sĩ trung niên hiện ra. Người này râu dài ba tấc, tướng mạo tiêu sái vô cùng.
Càng cổ quái chính là toàn thân người này không chút linh lực dao động.
Tròng mắt Ma tổ co lại:
"Ngươi là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ đỉnh phong.?"
"Đạo hữu tới từ thượng giới sao?" Trong mắt Vọng Đình Lâu thoáng hiện vẻ nghi ngờ nhưng bộ dáng vẫn vô cùng tiêu sái.
Cổ Ma không mở miệng nhưng sắc mặt khó coi vô cùng. Gia hỏa này luyện công pháp Hạo Nhiên Chính Khí khắc chế công pháp của hắn. Uy hiếp đến ma vật không thua gì tu tiên giả Phật tông.
Nhìn không thấu!
Cổ Ma không nắm chắc chiến thắng đối phương mà Vọng Đình Lâu cũng không có ý xuất thủ. Ở thượng cổ thì tu tiên giả cùng Ma tộc thế bất lưỡng lập nhưng hiện tại thế sự đổi dời. Tại Tu La Môn này quan trọng nhất chính là lợi ích, không có lợi thì không ai dại gì ra tay.
Trong lòng hai người đều có điểm cố kỵ. Nhất thời tràng diện có vẻ yên lặng lạ thường.
"Thần thông của đạo hữu không kém. Ở Nhân giới xem như cao thủ đứng đầu, có hứng thú cùng liên thủ bản tôn chăng..."
Thanh âm chói tai như tiếng kim thiết vang lên, lời của Cổ Ma thực khiến người kinh ngạc.
"Liên thủ?" Vọng Đình Lâu nghe mà nhướng mày:
"Các hạ là Cổ Ma, thế bất lưỡng lập với tu tiên giả chúng ta. Lời này không phải là buồn cười sao..."
"Thế bất lưỡng lập? Các hạ nghĩ như vậy sao còn có ý thăm dò bản tôn. Ở thời thượng cổ đúng là Ma tộc chúng ta từng đối đầu với cổ tu sĩ. Nhưng đã vài trăm vạn năm qua, chuyện cũ còn gì để nói. Hôm nay chúng ta hợp tác thì song phương cùng có lợi." Tiếng cười yêu dị của Cổ Ma truyền vào tai.
"Hợp tác cùng có lợi..." Vọng Đình Lâu nghe xong, trên mặt lộ chút hứng thú: "A, ngươi nói..."
"Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, chắn hẳn đạo hữu cũng rõ trong Tu La Môn nguy hiểm trùng trùng nhưng bảo vật cũng vô số kể. Lần này tại Bồng Lai Sơn có một trọng bảo vô cùng hấp dẫn với bản tôn, nên ta mới phái phân hồn xuống Nhân giới..."
"Phân hồn mà có thần thông đến thế này, chẳng lẽ ngươi là Cổ Ma chi tổ..." Vọng Đình Lâu từng xảo hợp phục tiên quả nên thọ nguyên dài vượt cảnh giới. Y đã sống hơn hai nghìn tuổi mà lúc này cũng có chút rúng động.
"Không ngờ ngươi cũng rõ kết cấu của Ma giới chúng ta..."
Trên mặt Cổ Ma có chút ngạc nhiên. Ma tổ chính là thủy tổ của các Cổ Ma, thần thông vô cùng quảng đại, chính là tồn tại cao nhất ở Ma giới.
"Ừm, ta từng xem qua trên một quyển điển tịch..." Vọng Đình Lâu rất nhanh khôi phục thường sắc. Quả thật chân thể Ma tổ muốn bóp chết một tu tiên giả Ly Hợp Kỳ không khác nào giẫm lên một con kiến nhỏ, nhưng chỉ là một phân hồn thì không cần phải sợ.
"Đạo hữu đã biết ta là Ma tổ, vậy có tính toán gì không với đề nghị của bản tôn? Ngươi là Ly Hợp đỉnh phong, đương nhiên có thể phi thăng Linh giới. Nhưng chỉ e ở đó muốn đột phá Động Huyền tuyệt không dễ."
Vọng Đình Lâu trở nên trầm mặc. Đối phương nói không sai, cho dù tài nguyên tu luyện ở Linh giới phong phú nhưng muốn tiến giai Động Huyền cũng muôn vàn khó khăn.
"Cùng ngươi hợp tác thì có chỗ tốt gì..."
"Ha ha, ta biết đạo hữu là người thông minh. Bản tôn hạ giới là muốn thu bảo vật, chỉ cần ngươi trợ giúp ta. Sau khi thành sự ta tuyệt không bạc đãi ngươi. Đợi khi trở về Thánh giới sẽ dùng chân ma khí quán thể cho ngươi. Lấy tư chất đạo hữu nắm chắc tiến giai Động Huyền, mà có bản tôn quan tâm thì đạo hữu ở Thánh giới cũng vô cùng tiêu dao ..." Cổ Ma cười quái dị mở miệng.
"Hừ, phi thăng Ma giới? Quán thể ma
khí rồi biến thành dạng gia hỏa quái dị như ngươi, thứ cho tại hạ không hứng thú..." Vọng Đình Lâu lạnh lùng mở miệng.
"Ha ha, đây là đạo hữu cô lậu quả văn" Cổ Ma nghe xong không tức giận mà khóe miệng toát ra ý chê cười.
"Đạo hữu cứ nói, cần gì úp mở như vậy..."
"Các hạ chỉ là một tu tiên giả Nhân giới, sao biết Thánh giới như thế nào? Ai nói tất cả bộ dáng Ma tộc chúng ta đều quái dị? Trong nguyên thủy Ma tổ có không ít tồn tại giống hệt nhân tộc các ngươi. Tỷ như Băng Phách đại nhân là một trong chín vị chân ma thuỷ tổ. Hắc hắc, Phóng nhãn tam giới trừ Tu la Vương đã ngã xuống hay Cửu Vĩ Thiên Hồ đã thất tung, chỉ sợ không tìm ra người hấp dẫn như nàng ..."
"Còn có điều này sao..." Vọng Đình Lâu đương nhiên chưa nghe qua bí ẩn này, trên mặt không khỏi lộ vẻ chú ý: "Chiếu như lời ngươi, cho dù ta trải qua ma khí quán thể thì vẫn có thể duy trì hình thái này sao..."
"Không sai, chờ khi các hạ tới Thánh giới sẽ phát hiện nơi đó khác xa ngươi tưởng tượng. Tuyệt không kém Linh giới. Huống chi tu sĩ Ly Hợp Kỳ tại Linh giới chỉ là tồn tại trung đẳng. Các hạ tới Thánh giới sẽ có bản tôn quan tâm, tiến giai Động Huyền không có vấn đề. Nên lựa chọn thế nào, đạo hữu còn không nghĩ được sao..."
"Điều này..."
Vọng Đình Lâu nhíu mày do dự. Cổ Ma cũng không thúc giục mà lẳng lặng chờ bên cạnh.
Qua chừng một tuần trà, trong mắt Vọng Đình Lâu hiện một tia kiên quyết: "Hảo, ta đáp ứng giúp ngươi, chỉ hy vọng sự thành..."
"Đạo hữu yên tâm, ta tuy là Ma tộc nhưng không thiếu tín nghĩa. Một khi ngươi đã giúp ta, với thân phận của bản tôn tuyệt không nuốt lời" Trên mặt Ma tổ đầy vẻ dõng dạc nhưng có trời mới biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Vọng Đình Lâu gật đầu, tựa hồ thật sự tin đối phương.
"Một khi đã như vậy, chúng ta theo sau đám âm hồn kia. Ẩn Nặc Thuật của đạo hữu tuy vô cùng huyền diệu nhưng vẫn phải cẩn thận. Nếu để đối phương phát hiện thì chỉ e kiếm củi ba năm thiêu một giờ..."
Cổ Ma mừng rỡ nhắc nhở vài câu rồi nâng ma thủ, miệng trong truyền ra chú ngữ huyền ảo, sau đó khí tức toàn thân như có như không, thân hình dần dần trong suốt. Cho dù tu tiên giả Ly hợp hậu kỳ đứng gần, nếu không cẩn thận muốn phát hiện cũng không dễ.
Trên mặt Vọng Đình Lâu hiện tia kỳ quái nâng tay trái, trong lòng bàn tay hiện ra một bảo vật như quả chuông. Y đem nó đeo ở bên hông, thân hình cũng dần trở nên mơ hồ.
Cổ Ma sửng sốt nhưng khóe miệng lộ một tia châm chọc. Hắn còn tưởng gia hỏa này tu luyện thần thông gì đặc biệt, hóa ra Ẩn Nặc Thuật khiến hắn tán thưởng không thôi là mượn dùng bảo vật.
Nhưng ngẫm lại, chỉ là tu tiên giả Nhân giới có thể lợi hại đến độ nào?
"Vọng Đình Lâu, ngươi thật muốn hợp tác cùng Cổ Ma này sao?"
Lúc này trong bên trong khí hải đan điền, Nguyên Anh của Vọng Đình Lâu đang ngồi. Trước mặt nó còn có một tiểu nhân cao cỡ một tấc đang lơ lửng.
Tiểu nhân này nhìn qua niên kỷ chừng tam tuần. Tuy vẻ anh tuấn kém Nguyên Anh một chút nhưng khí chất phát ra có điểm đặc biệt hơn.
Tùy tiện giơ tay nhấc chân, ánh mắt vô cùng tiêu sái như có ma lực vô tận với nữ tử.
Nhưng nhìn kỹ tiểu nhân không phải Nguyên Anh mà chỉ là nguyên thần.
"Hừ, Dực Long huynh cảm thấy ta ngốc đến nỗi tin lời một Cổ Ma chăng?" Nguyên Anh của Vọng Đình Lâu thản nhiên trả lời, vẻ mặt lãnh đạm vô cùng.
"Dực Long huynh? Khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ a! Ta đã nói qua, đối với bản tôn ngươi phải sử dụng kính ngữ" Ngữ khí tiểu nhân một bộ cao cao tại thượng cùng vẻ mặt ngạo nghễ. Bộ dáng này đối với mỹ nữ có sát thương rất lớn. Đáng tiếc Vọng Đình Lâu là nam tử, lại chẳng chút khách khí lùng mở miệng:
"Kính ngữ? Các hạ chỉ là một phân hồn của tồn tại nơi Linh giới mà thôi. Theo ta được biết, ngươi không thể tu luyện đến Ly Hợp hậu kỳ, còn ra vẻ đại nhân vật gì ở Nhân giới này?" Trên mặt Vọng Đình Lâu không chút kính ý. Gia hỏa Dực Long chân nhân này là phân hồn hạ giới nhưng thực lực yếu ớt. Nếu không phải được y sớm cứu được thì đã hồn phi phách tán. Từ đó có thể phỏng đoán bản thể không mấy lợi hại, hơn phân nửa là huênh hoang.
Hứng chịu ngữ khí đạm mạc, Dực Long chân nhân cau mày: "Nói hươu nói vượn cái gì, ngươi đúng là tên gia hỏa không có kiến thức. Đúng là du long mắc cạn bị tôm khinh! Ta ở nơi này giả danh gạt ngươi? Hừ, nên nhớ tuy địa vị Dực Long ta không bằng Tán tiên cùng yêu vương nhưng tại Linh giới không người nào không biết, không kẻ nào không nghe danh. Mặc kệ nữ tử là đóa Bách Hợp lãnh nhược băng sương hay là như đóa Mân Côi đầy gai nhọn, không người nào không bị ta khuynh đảo, cho dù là nữ yêu ma thấy ta cũng trở nên hồ đồ"
"Hừ, hoa hoa công tử mà thôi."
"Hoa hoa công tử! Hắc hắc, cái này gọi là Tình thánh, Dực Long chân nhân chính là Tình thánh đệ nhất tam giới, hơn nữa thực lực hừ..." Dực Long mở miệng tới đây, dùng ánh mắt tiêu sái nhìn thoáng qua Nguyên Anh: " Đừng xem ngươi là đệ nhất cao thủ Nhân giới, so với bản Tình Thánh chẳng qua là một con kiến mà thôi"
"Ngươi giỏi như vậy sao khi phân hồn xuống Nhân giới lại không chút thực lực? Còn nói gì mà đại năng tu tiên giả Linh giới?" Ngữ khí Đình Lâu vẫn tràn ngập hoài nghi.
Thì ra khi trước y đã nghe tên hoa hoa công tử này hồ ngôn xảo ngữ, đem đại tâm lực trị liệu thương thế cho hắn. Lại chỉ có thể phái một phân thân đi giúp trợ Thiên Nhai Hải Các, thiếu chút nữa biến xảo thành vụng. đối với Dực Long này hiện không chút khách khí.
"Hừ, ngươi thì hiểu được cái gì. Chỉ trách bản tôn vận khí quá tệ, thời điểm phân hồn Phá Toái Hư Không không ngờ gặp phải không gian loạn lưu"
Vọng Đình Lâu đương nhiên rõ ràng, không gian loạn lưu tuy không thể so với không gian phong bạo nhưng vẫn vô cùng khủng bố. Cho dù là lão quái vật Động Huyền Kỳ gặp phải cũng chỉ một đường hồn phi phách tán.
Chỉ là phân hồn mà thoát được không gian loạn lưu, nếu thật thì thực lực chân thể Dực Long chân này thật vượt quá sức tưởng tượng.
Vọng Đình Lâu không khỏi bán tín bán nghi. Gia hỏa này có vẻ háo sắc nhưng quả thật hiểu biết uyên bác, tu luyện có chỗ độc đáo. Nếu không phải được hắn chỉ điểm, y có luyện đến Ly Hợp Kỳ đỉnh phong hay không cũng khó nói.
"Lão gia hỏa, địa vị ngươi đã cao như thế còn xuống Nhân giới làm cái gì. Rốt cuộc Bồng Lai Sơn này bảo vật gì trêu chọc đến ngươi? Còn có lão trời đánh Ma tổ kia, các ngươi hạ giới là mưu đồ gì? Đây đâu phải thời thượng cổ, phép tắc thiên địa sớm cải biến. Cho dù các ngươi muốn để phân hồn Phá Toái Hư Không cũng không phải dễ." Vọng Đình Lâu mở miệng vừa liếc mắt Cổ Ma phía trước, đương nhiên y đàm luận cùng Dực Long chân nhân trong đan điền thì đối phương tuyệt không nghe được.
Dực Long chân nhân nghe vậy thì lâm vào trầm mặc, sau đó khóe miệng lộ một tia cười khổ: "Tên cẩu Ma tổ kia xuống đây làm gì ta không rõ, nhưng bản tôn cũng là bất đắc dĩ."
"Bất đắc dĩ? Không phải nói địa vị của ngươi tại Linh giới rất cao sao?" Vọng Đình Lâu có vẻ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là ngươi lại đang ba hoa."
"Cái gì mà hoa dạng?" Bị Vọng Đình Lâu lần nữa chế nhạo, vẻ mặt Dực long chân trở nên âm trầm: "Ngươi nghĩ ta bị địch nhân bức bách là sai lầm rồi, bản tôn trải qua vất vả đều là vì một chữ tình, muốn đem lại niềm vui cho Tiêm Tiêm tiên tử."
"Tiêm Tiêm tiên tử?"
Đình Lâu càng nghe càng mê hoặc: "Không phải ngươi vừa mới nói mình là Tình thánh sao?"
"Ai, tiểu gia hỏa như ngươi thì biết cái gì, đây gọi là khổ duyên mà. Trước khi gặp Tiêm Tiêm thì bản Tình Thánh quả thật phong lưu vô cùng. Cho đến khi lần đầu thấy nàng..." Thanh âm Dực Long chân nhân trầm xuống. Trước kia hắn là hoa hoa tự tại nhưng như là tiền duyên kiếp trước, khi thấy Tiêm Tiêm thì bị tơ tình buộc chặt.
Sắc mặt Vọng Đình Lâu cũng âm trầm. Ánh mắt tương tư của Dực Long chân nhân, không phải giống như y ngàn năm trước khổ luyến Như Băng tiên tử sao!
Tương Vương hữu tâm, Thần nữ vô ý (1)!
Chẳng qua là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả, rất nhanh Vọng Đình Lâu khôi phục tâm tư: "Ngươi còn chưa nói, rốt cuộc đến hạ giới để làm gì?"
Dực Long chân nhân hừ một tiếng: "Hừ, nói ra cũng không có gì mất thể diện. Ngày thường Tiêm Tiêm khó gần ta, hơn nữa gặp khi tâm tình bất hảo còn tùy ý đánh ta, nhưng trong lòng nàng chưa hẳn không có ta. Lần này bản tôn tới Bồng Lai Sơn chính là để lấy một kiện bảo vật, dùng để cầu thân với nàng."
Vọng Đình Lâu kinh ngạc. Không ngờ Dực Long chân nhân này lại si tình đến thế, trải qua vất vả chỉ là vì nụ cười của mỹ nhân mà thôi.
Nhưng ngẫm lại y cùng Như Yên tiên tử nào có khác? Năm đó nếu Như Băng chịu gả cho y, cho dù là yêu cầu khó khăn cỡ mấy y cũng không hối hận đi làm.
"Ồ, lần này ngươi tin ta?" Nhìn phản ứng thờ thẫn của Vọng Đình Lâu, Dực Long chân nhân vô cùng kinh ngạc. Còn tưởng rằng đối phương cười nhạt hoặc là mở miệng chế diễu.
"Điều này gì mà không tin, mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc. Nếu có khiến nàng vui vẻ, nếm chút khổ sở có tính là cái gì?" Vọng Đình Lâu sâu kín thở dài mở miệng.
"Hảo, đạo hữu thật hiểu nỗi lòng ta, ngươi tuy là tu tiên giả Nho môn nhưng không chút hủ khí. Rất hợp với bản Tình Thánh. Như vậy đi, chỉ cần ngươi trợ giúp ta thu bảo vật. Sau khi phi thăng Linh giới, bản tôn sẽ cùng ngươi nâng chén ngôn hoan, kết nghĩa kim lan, ý của ngươi thế nào?" Dực long chân nhân cười lớn mở miệng.
"Kết nghĩa kim lan? Vậy Ma tổ..." Vọng Đình Lâu nhướng mày chần chờ, sau đó bất động thanh sắc.
"Ma tổ? Đạo hữu nói như vậy là không thành ý, lão phu tưởng ngươi anh kiệt nên mới nói như vậy. Còn như Ma tổ kia là một yêu ma dị giới, lời nào có tín nghĩa? Ngươi có nguyện ý hay không chỉ cần nói một lời là được" Khóe miệng Dực Long chân nhân lộ ý chê cười, hào khí vạn trượng mở miệng.
"Hảo, ta trợ ngươi." Mấy lời đáp ứng của Vọng Đình Lâu khiến Dực Long chân nhân hài lòng. Hai người không mở miệng thêm, lẳng lặng theo Cổ Ma.
Chú thích: (1) Có nghĩa tương tự như câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Thực ra câu này là mượn ý trong tích Thần nữ hữu tâm, Tương vương vô mộng.
Thời chiến quốc, Vu Sơn Thần Nữ thương thầm Sở Tương Vương, lén trốn xuống trần gian mong được tương ngộ. Tương Vương vừa nhìn thấy Vu Sơn Thần Nữ liền yêu tới kinh thiên động địa, nguyện kết duyên vợ chồng, bách niên giai lão, nhưng lại bị luật Tiên – Phàm ngăn cản, không thể như nguyện. Tương Vương hồi cung vẫn ngày ngày thương nhớ tới Vu Sơn Thần Nữ, Thần Nữ cảm động tấm chân tình của Tương Vương, sau khi dung hợp trong mộng cùng Tương Vương, lưu lại ngọc bội rồi biệt ly. Tương Vương vội đặt chân tới Vu Sơn, một lòng muốn gặp người con gái trong tim, Thần Nữ tái hiện, nói với Tương Vương tiền duyên đã hết, khuyên ngài nên thu lại tâm tình, chuyên tâm cai trị xã tắc, đừng tới quấy nhiễu thiên đình.