"Nếu mấy vị không dị nghị thì sao không nhanh chóng diệt trừ đám âm binh này, chậm trễ thì bảo vật có thể rơi vào trong tay đám yêu quỷ."
Ma Tổ thấy hiệp nghị đạt thành thì tâm tình thư thái, một trận thanh âm xương cốt bạo liệt truyền vào tai. Thân hình tăng vọt gấp mười lần, quyền đấm cước đá. Như một Ác ma hung hăng hướng đánh về âm binh.
Vạn Giao Vương cũng không kém thế phất tay một cái, hắc quang lóe lên rồi một pháp bảo hình dáng như Phiên Thiên Ấn rất nhanh chóng bay vút ra. Nó quay tít một vòng rồi lơ lửng trước mắt mọi người.
Cấm không cấm chế là nhằm vào sinh linh. Hiệu quả trên pháp bảo phù triện thì vô cùng bé nhỏ.
"Đi!"
Lão yêu vật đưa một ngón tay điểm về trước.
Tiếng ngựa hý rền vang truyền vào trong tai. Phiên Thiên Ấn tỏa ra kim quang rực rỡ, thể tích nhanh tăng vọt như tòa núi nhỏ tới hàng trăm trượng.
Pháp bảo này uy lực siêu cường, khả năng sát thương phạm vi lớn nhưng nhược điểm là tốc độ tương đối chậm. Có điều lúc này dùng để đối phó đám âm binh đông đảo sẽ rất hiệu quả.
Lâm Hiên cũng phất tay áo một cái, mấy chục đạo kiếm khí cỡ một tấc từ trong tay áo như cá lượn ra, nghênh phong bạo trướng dài tới mười trượng. Sau đó như gió táp mưa sa, rào rào chém tới đám âm binh kèm theo những tiếng nổ đoành đoành vang dội.
Vọng Đình Lâu thì gia tăng thế công. Phát thuật của hắn hình vô vàn những chữ Phật to như cái đấu, tỏa ra hoàng quang nhè nhè. Mỗi lần đánh rớt cả mấy ngàn âm binh xuống cầu. Điều quỉ dị là đám này khi ngã xuống thì trên mặt lại lộ vẻ thư thái, như vừa được nghe Phật pháp phổ độ mà về miền cực lạc vậy.
Điền Tiểu Kiếm không tế ra U Minh Toái Tâm Kiếm mà sử dụng một cây Cương Tiên bằng Bạch Cốt luyện thành. Xen lẫn trong quỷ khí vô tận, roi kia rít lên vun vút, mỗi lần quất xuống là không biết có bao nhiêu âm binh đứt gân gãy xương.
Năm Nguyên Anh kỳ tu tiên giả cũng đem pháp bảo tế ra gia nhập vào chiến đoàn. Bọn họ tuy không thể điều khiển thiên địa nguyên khí nhưng đối phó với âm binh Linh Động kỳ thì vô cùng dễ dàng.
Bừng bùng tiếng bạo liệt không ngừng truyền ra chấn động cả một góc trời!
Bắt mắt nhất vẫn là Phiên Thiên Ấn của Vạn Giao Vương, mỗi một lần giáng xuống khiến cầu thang ngọc chấn động dữ dội, hàng ngàn vạn âm binh bị ép thành thịt vụn.
Mười người động thủ, hiệu suất tự nhiên vượt xa khi chỉ có Vọng Đình Lâu cùng Cổ Ma.
Thời gian khoảng một tuần trà, đám âm binh đã bị đồ sát sạch sẽ không còn. Bỏ lại đống thi thể bốc lên bốc lên thi huyết cùng âm khí nồng nặc. Đám người nhanh chóng thi triển Khinh Thân Thuật bay lên đỉnh núi.
Kế tiếp không gặp cấm chế khác cách trở nhưng chiều dài thang ngọc vượt xa dự liệu. Tốc độ di chuyển của đám người vô cùng nhanh chóng nhưng cũng mất gần hai canh giờ, Sơn Đỉnh mới rõ mồn một trước mắt.
Đám người mừng rỡ nhưng trong lòng càng thêm đề cao cảnh giác. Những Âm ti giới quái vật đã tới đây, thực lực tuyệt không thể khinh thường.
"Cổ Ma huynh, ngươi nói bảo vật đã vào tay chúng chưa?" Điền Tiểu Kiếm đột nhiên mở miệng. Không biết tại sao hắn thấy không chút sợ hãi Cổ Ma trước mắt, ngược lại có cảm giác thân cận không giải thích.
"Đoạt bảo của đại nhân vật lưu lại mà dễ như vậy sao?"
"Đại nhân vật?" Người khác không rõ Cổ Ma thân phận nhưng Vọng Đình Lâu thì hiểu rõ, Ma Tổ lợi hại nhất trong đám Cổ Ma. Thân phận gia hỏa này ở Ma giới chắc chắn không nhỏ, đại nhân vật trong miệng hắn là ai chứ?
"Đạo hữu có thể nói rõ ràng một chút được không?" Vọng Đình Lâu buột miệng hỏi một câu nhưng thầm nghĩ bí mật về bảo vật. Từ trong miệng Cổ Ma thì có mấy phần tin tưởng đây?
Lâm Hiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng là thật là giả thì cứ nghe xem sao.
"Không sai, bản Ma tổ trải qua thiên tân vạn khổ đem phân hồn hàng lâm Nhân giới, bởi vì Bồng Lai Sơn có bảo vật không nhỏ, chính là tiên gia chi vật."
"Tiên gia chi vật, chẳng lẽ ... "
Tuy đám người đã sớm đoán được nhưng nghe Cổ Ma nói thì đều nhìn nhau, trên mặt hiện vẻ không thể tin.
Ở đây đều nhân vật đỉnh cao Nhân giới nhưng Tiên giới gì đó, đối với bọn họ còn quá hư vô mờ mịt.
"Đạo hữu không cần thiết gạt người, khi dễ ta là ngốc sao? " Thanh âm bất mãn của Vạn Giao Vương truyền vào tai.
"Không sai."
Lâm Hiên cũng gật đầu nhưng trong lòng thì có ý nghĩ khác, di bảo tiên nhân rất có thể lưu lạc đến nơi đây.
Tỷ như Tu La Thần huyết tại Tu La hành cung chính là thí dụ thực tế tốt nhất. Tu La Vương không phải tiên nhân nhưng thực lực không hề kém chân tiên.
Tiên nhân chi bảo! Tuyệt đối đáng giá mạo hiểm!
Nghe Vạn Giao Vương bất mãn, Cổ Ma lại cười lạnh mở miệng : "Ngươi thì biết cái gì? Hiện bản Ma tôn nói dối có ích có gì? Nhân giới chỉ là hạ giới nhưng tại mấy trăm vạn năm trước, quả thật có tiên gia chi vật lạc xuống nơi này."
Vạn Giao Vương hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì.
"Rốc cuộc là thế nào, mời đạo hữu kể lại." Lâm Hiên chậm rãi mở miệng .
"Đúng, mời đạo hữu." Điền Tiểu Kiếm bên cạnh phụ họa, lập tức mấy Nguyên Anh kỳ tu tiên giả đang mặt cau mày có cũng lộ ra vẻ chú ý.
"Các vị ở đây đều là tu tiên giả đứng đầu Nhân Giới, chắc đã từng nghe về đại chiến thời kì thượng cổ?" Cổ Ma chậm rãi mở miệng, thanh âm mang theo một tia tang thương.
"Đạo hữu nói là sự tình, Tu La Vương dẫn dắt âm hồn quỷ vật đánh lên Linh giới sao?" Thanh âm Vọng Đình Lâu truyền vào tai:
"Cổ điển tịch có ghi lại đôi câu vài lời, Tu La Vương dã tâm trùng thiên, đáng tiếc cuối cùng bị tu sĩ đại năng nơi Linh giới …" .
Lời này còn chưa dứt thì Cổ Ma điên cuồng cười rộ lên, thanh âm tràn ngập sự khinh thường: "Linh giới tu tiên giả có thể đả bại Tu La Vương? chuyện cười..."
"Không đúng sao?"
"Đương nhiên không đúng, những điều các ngươi nghe thấy đều là trải qua sự bóp méo của cổ tu sĩ..."
Sau đó Cổ Ma ngắn gọn đem thượng cổ bí ẩn nói ra, tuy lập trường bất đồng nhưng có thể nghe được hắn có kính ý với Tu La Vương.
Lâm Hiên đương nhiên theo chúng nhân kinh hô làm như lần đầu nghe nói.
"Theo lời đạo hữu thì thực lực Tu La Vương trên cả chân tiên một bậc. Trong Bắc Cực Nguyên Quang Điện lấy một địch ba, mặc dù ngã xuống nhưng ba sứ giả Tiên giới cũng một chết hai thương thảm. Vậy tiên gia chi vật chính là Tu La Vương hoặc tiên nhân lưu lại?" Vọng Đình Lâu lại lên tiếng.
"Không sai." Cổ Ma gật đầu: "Đạo hữu quả thực thông minh, nhìn một chút đã thấu. Tu La Vương đã chết, hai chân tiên bị thương vẫn hận tận xương, hai người có ý chó đánh mèo trên đám âm ty quỷ vật."
"Tu La Vương ngã xuống thì đại quân âm ty như quần long vô thủ. Ngũ Đại Vương còn lại thực lực chỉ ngang tam đại Tán tiên cùng yêu vương Linh giới. làm sao phải đối thủ chân tiên. Nhưng khi âm ty giới chuẩn bị đón đại họa cùng lửa giận của tiên nhân thì dị biến lại nổi lên, tránh cho bọn chúng một trường hạo hiếp."
"Cái gì?"
Nghe tới đây, trên mặt Lâm Hiên cũng lộ vẻ chú ý. Hắn đã nghe Tiểu Đào nói qua chuyện này nhưng không mấy đầy đủ.
Khi đó âm ty đại quân cơ hồ bảo toàn rút lui, chỉ có hành cung Tu La Vương tại Nhân giới bị huyết tẩy, nhưng đây không phải bút tích tiên nhân mà là tu sĩ Linh giới.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lập tức Vạn Giao Vương cũng nổi lên lòng hiếu kỳ .
"Nói đến chuyện này thì lại liên quan tới thánh tộc chúng ta." Cổ Ma thở dài.
"Ma giới? Các ngươi muốn ngư ông đắc lợi?" Vọng Đình Lâu nghe xong, sắc mặt không khỏi âm trầm.
"Hừ, đương nhiên không phải. Linh giới trở mặt với âm ty giới, chúng ta nếu muốn tham gia đã sớm hành sự. Thánh giới vốn tọa sơn quan hổ đấu nhưng lúc này, Đại thống lĩnh thánh tộc chúng ta lại xuất quan"
" Đại thống lĩnh?" Lâm Hiên ngạc nhiên buột miệng hỏi.
"Không sai, Đại thống lĩnh chính là một trong chín vị chân ma thuỷ tổ, thực lực cực mạnh. Tuy không bằng Tu La Vương kinh tài tuyệt diễm nhưng vượt xa Tán tiên, sau khi xuất quan lại tăng tiến không ít, nghe nói chỉ còn kém chân tiên một chút."
"Thì sao nữa?" Lâm Hiên nghi hoặc mở miệng.
Cổ Ma lại thở dài: "Các ngươi làm sao hiểu được, Tu La Vương không chỉ có thực lực khiến người kinh mộ mà luận tư sắc chính là tam giới đệ nhất mỹ nữ. Đại thống lĩnh thánh tộc chúng ta vô cùng ái mộ nàng. Được tin nàng chết thảm thì vừa sợ vừa giận. Nhưng người không có khơi mào Linh Ma chi chiến, mà là đơn thân độc mã tìm tới hai chân tiên kia...
Kết quả Đại Thống Lĩnh tuy lấy một địch hai nhưng hai chân tiên đã sớm bị thương nặng, vì thế không ai chiếm tiện nghi, cuối cùng ba người đồng quy vu tận. ."
"Thì ra là thế." Cả đám người ồ lên kinh ngạc, sự tình nghe có vẻ kỳ ảo nhưng trong lòng Lâm Hiên cũng vỡ lẽ ra.
"Các ngươi biết Bồng Lai Sơn là từ đâu tới, vì sao linh khí nồng đậm đến như thế?"
Đám tu tiên giả lắc đầu, về sự uyên bác đương nhiên bọn họ kém xa Ma tổ.
"Bồng Lai Sơn này vốn là một khối đại địa nơi Linh giới. Khi đó, hai chân tiên còn chưa kịp hạ giới tìm đại quân âm ty thì bị Đại thống lĩnh ngăn chặn. Trường đại chiến kia thật vượt quá mức tưởng tượng. Ba người đồng quy vu tận nhưng địa điểm phát sinh xung đột bị dư âm ngạnh sinh phá vỡ khỏi Linh giới, trôi dạt trong không gian giữa hai giới tạo thành Bồng Lai sơn."
"Trách không được linh khí nơi này lại nồng đậm như thế, thượng cổ điển tịch từng nói nó sánh ngang Linh giới. Hiện tại mới biết không phải là khuếch đại" Điền Tiểu Kiếm gật đầu, trên mặt lộ chút suy nghĩ: "Chiếu theo như lời đạo hữu, Bồng Lai Sơn có lưu lại bảo vật của chân tiên cùng ma tổ Đại thống lĩnh. "
"Không hẳn, chỉ có di lưu của chân tiên ở trong này, còn lại đều bị tiền bối Linh giới cổ tu sĩ cùng ta thánh tộc lấy đi." Cổ Ma chậm rãi nói.
"A, một khi đã lấy đi những thứ khác, sao còn lưu lại của một nhân vật?" Lâm Hiên có điểm không hiểu nói.
"Ta cũng không rõ, khi đại chiến bản Ma tôn đã sinh ra nhưng chỉ là hạng tiểu tốt, hôm nay tư cách cũng không thể đứng hàng chân ma thủy tổ, cho nên thực không hiểu điểm này."
***
Quần tu vừa đi vừa nói đã tới Sơn đỉnh. Cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ sợ ngây người.
Một tòa hùng thành khí thế khôi hồng ánh vào tầm mắt.
"Không có khả năng, sao nơi đây có tòa thành lớn cỡ này?" Trên mặt Cổ Ma cũng lộ vẻ không thể tin thì thào kinh hô.
"Không phải đạo hữu nói, Bồng Lai sơn là do ma tổ Đại thống lĩnh cùng hai chân tiên dùng đại thần thông phá vỡ từ Linh giới sao? Trôi qua vô tận năm tháng tuy đã mất vết tích đại chiến, nhưng sao lại một tòa thành trì ở chỗ này?" Ánh mắt Vạn Giao Vương nhấp nháy, tựa hồ muốn nhìn ra điều gì từ trên mặt Cổ Ma.
"Không sai, thành này đã được dựng lên chứng tỏ có người đã tới nơi đây, nếu thế sao bọn họ không lấy đi di bảo chân tiên?" Ánh mắt Lâm Hiên cũng mang theo hoài nghi.
"Bản tôn không hiểu." Trên mặt Cổ Ma cũng hiện vẻ hoang mang, nhưng lát sau lại hiện vẻ dữ tợn: "Tin lời ta hay không tùy chư vị đạo hữu. Còn hối hận thì cứ trở về. "
"Hối hận! Ngươi..." Vạn Giao Vương giận tím mặt.
"Được rồi, hiện tại tranh cãi không có ý nghĩa, chúng ta tới nơi này là tìm kiếm bảo vật. Đã tới đây thì có hay không đi vào xem chẳng phải là rõ sao?" Thanh âm thản nhiên của Vọng Đình Lâu truyền vào tai, Vạn Giao Vương tuy không phục không hiểu sao lại cố nén giận.
Lâm Hiên đã ngẩng sang, dò xét kiến trúc trước mắt.
Tòa thành này diện tích rộng lớn, toàn bộ dùng cự thạch nặng hàng vạn cân xây lên. Phong cách kiến trúc rất khác hiện tại, lộ ra khí tức man hoang thái cổ.
Phía trước không xa chính là một đại môn cổ kính, bên ngoài điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh xảo, hiển nhiên là một loại pháp trận phức tạp nào đó.
Nhưng lúc này cửa đại môn đã rộng mở sang hai bên, vết rạn lan rộng chứng tỏ đã bị phá hư nghiêm trọng. Những nơi xung quanh thì lồi lõm gồ ghề hẳn lên.
Chứng tỏ cấm chế đã bị bài trừ, yêu quỷ âm ty giới đã tiến nhập trong thành.
Chúng nhân liếc nhau, vẻ mặt có chút khó coi.
"Vừa rồi chúng ta nghe thấy tiếng nổ đất rung núi chuyển. Chính là âm ty quỷ vật mạnh mẽ bài trừ cấm chế, phá vỡ đại môn." Điền Tiểu Kiếm trầm ngâm mở miệng.
"Đạo hữu nói có lý, như vậy phỏng đoán đám yêu quỷ tiến vào trong thành ít nhất đã một canh giờ." Dung mạo Cổ Ma vốn đã vô cùng xấu xí, thời điểm này càng khiến người sợ hãi vô cùng, toàn thân đều lộ ra hàn khí vô tận.
"Không sai, nếu chúng ta còn chậm trễ, chỉ e bảo vật rơi vào tay bọn họ."
Lần này vừa ra sắc mặt đám người có chút lo lắng, thân hình chợt lóe tiến nhập trong thành.
Lọt vào tầm mắt chính là những tòa phế tích, tường đổ cao lớn tản mát ra khí thế khôi hùng.
"Cẩn thận một chút, tuy không biết lai lịch thành này như thế nào nhưng bản tôn đã phát hiện được, ở bên trong còn không ít cấm chế. Tuy chỉ là tàn trận nhưng gây uy hiếp không
nhỏ đối với cảnh giới Ly Hợp Kỳ" Thanh âm Cổ Ma truyền vào tai, chẳng biết vì sao gia hỏa này hảo tâm lên tiếng nhắc nhở đám người.
Lâm Hiên thầm rùng mình nhưng không chút cảm kích hắn.
" Các hạ nói chuyện dọa người, bổn vương tu đến Ly Hợp đã sống mấy vạn năm. Thượng cổ điển tịch xem qua vô số kể, đối với trận pháp hiểu rất nhiều. Lại chưa bao giờ nghe nói qua, cấm chế tàn phá còn có hiệu quả." Vạn Giao Vương cười lạnh, chẳng biết vì sao gia hỏa này nhìn Cổ Ma không thuận mắt. Có cơ hội là châm chọc khiêu khích, tựa hồ có thù hận rất sâu với đám Ma tộc.
"Tên ngu xuẩn, ngươi thì biết cái gì, kinh nghiệm Nhân giới mà đòi áp dụng với thượng giới sao?" Cổ Ma giận dữ, nếu không phải trọng bảo trước mặt khẳng định sẽ đại khai sát giới, đem lão yêu vật này đi trừu hồn luyện phách.
"Cổ Ma đạo hữu nói chính là thật sự."
Lại là thanh âm Vọng Đình Lâu truyền vào tai: "Linh giới trận pháp quả thật khác Nhân giới chúng ta. Tại Nhân giới, trận pháp bị phá hư thì cấm chế không còn hiệu quả, nhưng trận pháp Linh giới cho dù bị phá trừ thì cấm chế còn lại vẫn phát huy ra thần thông không nhỏ."
Nghe vậy trên mặt Cổ Ma lộ vẻ chút ngạc nhiên: " Kiến thức của đạo hữu uyên bác, ngay cả sự tình thượng giới cũng hiểu không ít."
"Đạo hữu quá khen." Vọng Đình Lâu vân đạm phong thanh mở miệng. Kỳ thật Vọng Đình Lâu chưa bao giờ xem qua trận pháp Linh giới chứ đừng hiểu rõ tình hình trên đó. Ban nãy chẳng qua là thỉnh giáo Dực long chân nhân.
Nhân giới đệ nhất cao thủ này uy tín không nhỏ, lập tức lão Giao Long kiệt ngạo bất tuân cũng im miệng. Sau đó trên mặt lão yêu lại lộ tia dữ tợn, chuyển hướng qua đám Nguyên Anh kỳ tu tiên giả: "Mấy người các ngươi lui ở sau làm gì, lên trước dò đường cho ta."
"Nhưng..."
Năm Nguyên Anh kỳ tu sĩ sắc mặt đại biến liếc nhau, đối phương muốn đem bọn họ làm vật hi sinh!
"Tiền bối, tu vị của chúng ta cũng quá thấp..." tu sĩ Nguyên Anh kỳ bộ dáng như một lão khất cái ngập ngừng nói.
"Còn ở trong này dài dòng, Bổn vương lập tức đem ngươi đi trừu hồn luyện phách." Vạn Giao Vương hung tợn nói.
"Tiền bối bớt giận, vãn bối đi lên đầu."
So với thống khổ bị trừu hồn luyện phách, dò đường tuy có nguy hiểm nhưng vẫn dễ chịu hơn. Mấy tên Nguyên Anh kỳ tu tiên giả mi sầu mặt khổ đi ở phía trước.
Đúng lúc này một tiếng nổ mạnh kịch liệt truyền vào tai, sau đó không ngừng ầm ầm bạo liệt truyền đến, giống như có người đang đấu pháp kịch liệt.
Tuy thần thức bị hạn chế nhưng thanh âm thật sự là quá lớn khiến Lâm Hiên nghe được rành mạch.
"Tựa hồ là trung tâm tòa thành truyền ra"
"Chẳng lẽ âm hồn quỷ vật đã tìm được nơi có bảo vật, đang toàn lực bài trừ cấm chế?"
"Ừm, rất có khả năng."
"Còn chờ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy. Nếu để bảo vật bị đám lệ quỷ đoạt được thì thật sự là chuyện cười lớn bằng trời."
Các lão quái ở đây có ai mà không phải nhân vật hồ ly nhưng sự hấp dẫn của di bảo tiên nhân thật sự là quá lớn. Cả một đám kích động đến thần tình đỏ bừng.
Lâm Hiên cũng không thể ngoại lệ, thậm chí trong lòng còn cuồng nhiệt không thôi. Hiểu biết đối với tiên gia bảo vật thì chỉ sợ Ma tổ còn kém hắn một bậc.
Lâm Hiên từng chính mắt thấy công hiệu của Tu La Thần huyết như thế nào. Có vật này trợ giúp, Nguyệt Nhi đột phá thiên địa phép tắc một đường tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ.
Chuyện như vậy tại Tu Tiên giới quả thực kinh thế hãi tục, căn bản chưa từng phát sinh.
Hiện tại nơi này có di bảo của hai chân tiên cùng ma tổ đại thống lĩnh! Chỉ sợ mức độ quý hiếm tuyệt không kém Tu La Thần huyết.
Tuy vậy với tâm cơ cẩn trọng, Lâm Hiên hít vào một hơi đem tham niệm đè xuống.
Lúc này lão quái Ly Hợp Kỳ đều vội tung người bay về phía trước. Năm tu tiên giả Nguyên Anh kỳ dò đường theo sau.
Trên mặt bọn họ lộ vẻ lưỡng lự. Không phải là giác ngộ như Lâm Hiên, di bảo vô cùng hấp dẫn nhưng lúc này bọn họ đang đối mặt sự sợ hãi tử vong.
Cũng may dọc đường không gặp cách trở, tuy thế thấy được khá nhiều thi thể âm hồn quỷ vật. Toàn bộ đều chết vô cùng thê thảm ngã xuống trong cấm chế còn sót lại.
Lúc này mới biết Cổ Ma cùng Vọng Đình Lâu nói đúng. Thần sắc đám người trở nên ngưng trọng. Hành sự trở nên cảnh giác.
Tuy vậy tốc độ vẫn rất nhanh, chừng sau một tuần trà bọn họ đã đến trung tâm Cổ thành.
Chỉ thấy âm phong tàn phá khắp nơi cùng sát khí tận trời, tiếng bạo liệt phát ra càng đinh tai nhức óc.
Là một tòa kiến trúc to lớn, nhìn qua có vẻ tàn phá nhưng vẫn tương đối bảo trì.
Lâm Hiên thấy rành mạch, phía trên có một tấm bảng rất nặng, viết ba chữ rồng bay phượng múa.
Thiên Tiên Các!
Lâm Hiên thầm ngưng trọng, địa phương này giống như trong ngọc giản miêu tả, Tiên nhân di bảo thật ở đây hay không?
Đám âm hồn quỷ vật đúng là đến đây trước một bước nhưng đáng tiếc là phí công, bị tầng cấm bên ngoài Thiên Tiên Các cản lại.
Bên trong đám này, đáng chú ý có hai người.
Một thanh bào lão giả và một gã đế vương. Hai người đều là Ly Hợp hậu kỳ. Những quỷ vật khác tuy rằng quái mô quái dạng nhưng chỉ là Nguyên Anh kỳ.
"Không ngờ các ngươi cũng đến đây."
Đám Thiết Trụ Vương hao hết thiên tân vạn khổ. Bảo vật ở trước mắt lại bị một tầng cấm chế ngăn cản. Ánh mắt hắn đảo qua đám người, vẻ mặt càng khó coi.
Ba Ly Hợp Kỳ tu tiên giả, một gã Yêu tộc, còn có một là Cổ Ma. Còn năm tên Nguyên Anh tu sĩ thì không tính.
Nhân số yêu quỷ đông đảo hơn nhưng thực lực kỳ thật không bằng. Có điều liên minh mới tới cũng không phải đồng lòng, hiện tại cục diện vô cùng phức tạp.
Nhóm yêu quỷ dừng tay.
Qua chừng nửa tuần trà.
Thanh bào lão giả nhướng mày, đề khí lớn tiếng nói chuyện: "Các vị đạo hữu, bảo vật chưa hiện thế, chúng ta không cần thiết động thủ ở đây. Mọi người trước tiên đồng tâm hiệp lực lấy bảo vật, đến lúc đó mới quyết định sau."
"Hừ, mấy gia hỏa âm ty giới các ngươi đừng nghĩ tới tiên gia bảo vật, thức thời thì mau rời khỏi. Nếu không đừng trách chúng ta trước tiên sanh cầm bọn ngươi, sau đó mới bài trừ cấm chế ." ngữ khí Vạn Giao Vương mang đầy vẻ uy hiếp.
"Sanh cầm? Đạo hữu đang nói mộng sao? Không sai, các ngươi có năm tồn tại Ly Hợp nhưng lão phu không nhầm thì chỉ sợ không toàn tâm. Nhân tộc, Yêu tộc, Cổ Ma sao có thể đồng tâm đồng đức sao?" Trên mặt thanh bào lão giả hiện vẻ khinh thường cười lạnh nói: " Tu La môn mở ra, Ly Hợp Kỳ tồn tại đã tới đây, có ai dám xem thường kẻ khác. Trong thời gian ngắn tuyệt không thể phân ra sinh tử. Nếu lại có cường giả khác đến nơi đây, chư vị đạo hữu cảm thấy khả năng tầm bảo lớn hơn chăng?"
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên Điền, Tiểu Kiếm, Cổ Ma, Vọng Đình Lâu đều biến sắc. Cho dù người tới thực lực không bằng nhưng càng đông thì càng loạn. Nhất thời toàn bộ đều trầm mặc.
"Hảo, cứ như lời đạo hữu nói đi, trước tiên bài trừ cấm chế, cuối cùng bảo vật ai vào tay ai thì còn phải xem thần thông người đó." Tròng mắt Cổ Ma xoay động mở miệng.
Vạn Giao Vương cả người yêu khí dâng lên nhưng cũng không phản đối.
Vọng Đình Lâu khẽ gật đầu. Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm liếc mắt, hiển nhiên đồng ý.
Một khi đã đạt thành hiệp nghị, chúng nhân không hề chậm trễ. Lâm Hiên duỗi tay, một đạo kiếm quang hỏa hồng sắc từ trong túi trữ vật bay vút ra.
Đám người còn lại cũng không khác biệt, ào ào xuất thủ cuồng oanh cấm chế.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng động đinh tai nhức óc bạo liệt không ngừng truyền ra.
Trận pháp trước mắt chỉ là một tầng sáng đủ mọi màu sắc, bao phủ toàn bộ đại điện. Ngoại trừ nhan sắc huyến lệ một chút thì không có gì khác biệt.
Nhưng chúng nhân công kích đã nửa canh giờ, linh khí do màn hào quang phát ra vẫn không mảy may yếu bớt.
"Điều này sao có thể!" Trong lòng Lâm Hiên có chút rúng động.
Hơn mười Nguyên Anh hậu kỳ cùng bảy lão quái Ly Hợp Kỳ. Nhóm này liên thủ thì quét ngang Nhân giới tuyệt không khuếch đại chút đại. Vậy mà cấm chế này thật lại không chút rung động.
Lúc này Vọng Đình Lâu dừng tay. Tiếp theo là Cổ Ma, sau đó âm hồn quỷ vật. Tất cả thu hồi pháp thuật cùng bảo vật. Cả đám hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên khó coi.
"Xem ra không thể dùng sức mạnh lực bài trừ trận pháp này, không biết chư vị đạo hữu ở đây có ai am hiểu trận pháp thuật?" Vọng Đình Lâu lên tiếng, tuy là nhân giới đệ nhất cao thủ nhưng không mấy thông hiểu về trận pháp.
Nhất thời đám người lại nhìn nhau. Cũng giống như Vọng Đình Lâu, bọn họ vốn đem tuyệt đại bộ phận tinh lực đặt vào tu luyện.
Trước kia tầm bảo có gặp cấm chế thì lấy thực lực mạnh mẽ bài trừ. Nhưng trận pháp này có huyền cơ của các đại tồn tại bên trong.
Tu sĩ Ly Hợp Kỳ rất khó dùng loại phương pháp mãnh mẽ công phá.
Lâm Hiên hiện đang nghiên cứu Thiên Nguyên trận thư, tuy thâm ảo nhưng đã có chút thu hoạch. Có điều hắn không ngây ngốc động thân mà ra lúc này.
Đương nhiên không bất cứ người nào muốn rời đi.
Trầm mặc thêm nửa tuần trà.
"Ta.. có chút hiểu biết về pháp thuật.. để thiếp thử một lần được chăng?" Thanh âm mang theo vài phần không yên vang lên, bên trong lộ vẻ sợ hãi.
Lâm Hiên quay đầu, thì ra là một nữ tử tú lệ trong năm Nguyên Anh Kỳ tu tiên giả.
"Ngươi?" Vọng Đình Lâu ngẩn ngơ, trên mặt lộ phần hoài nghi.
"Dạ ... Đúng vậy, thiếp tu vị không đáng nhắc nhưng ta từng là đệ tử Lôi châu Tư Đồ gia, cho nên..." Nữ tử này là Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả, cũng là thiên chi kiêu nữ một phương, nhưng đối mặt nhân giới đệ nhất cao thủ thì lời cũng nói không rõ.
Lôi châu! Tư Đồ gia!
Ngoại trừ Cổ Ma cùng quỷ vật âm ty giới, trên mặt tu tiên giả nhân tộc đều lộ vẻ mừng như điên.
Ngay cả Vạn Giao Vương cũng vỡ miệng cười ha hả.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ này chẳng qua là vật hi sinh, không ngờ lại có tác dụng lớn như vậy.
Lại nói Thiên Châu đã bị hủy, cao thủ đều ở Vân Châu. Nhưng tu tiên bách nghệ, các châu phủ còn lại cũng có một số nhân vật ngọa hổ tàng long.
Tỷ như trong các châu phủ, trận pháp ở Lôi Châu chính là tốt nhất.
Mấy vạn năm trước, Tư Đồ gia là đại phái đệ nhất Lôi châu, sở trường luyện chế trận pháp cấm chế đến thông huyền, chỉ có điều thời thế dịch chuyển lại dần dần tàn lụi.