Hồn niệm không gian bên kia.
Vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm biến ảo không thôi, kinh ngạc, mờ mịt, nghi hoặc, phẫn nộ, cười nhạo. Qua chừng non nửa tuần trà rốt cục mới bình tĩnh lại.
Hắn ngẩng đầu hình hư ảnh trên không với vẻ khinh thường.
Thành tiên?
Dụ dỗ kiểu này thì xem Bổn thiếu gia là đứa ngốc sao?
Hắn mới là tu sĩ Ly Hợp Sơ kỳ, phi thăng Linh Giới còn chưa nắm chắc. Thành tiên còn cách xa vạn dặm, vô cùng hoang đường.
"Sao, ngươi không tin ta, ngươi biết ta là ai không?"
"Ta sao biết ngươi là ai?"
Hư ảnh trầm mặc một lúc rồi thở dài:" Một tu sĩ nhân tộc nho nhỏ đương nhiên chưa từng nghe qua danh tiếng của ta, ta là Đại Thống lĩnh Ma tộc thời thượng cổ."
***
Tiên nhân chi bảo, có ai mà không mơ tưởng?!
Chiến đấu ngắn ngủi nhưng Lâm Hiên tiêu hao khá nhiều pháp lực, thi triển toàn lực vất vả mới diệt sát được lão ma.
Pháp lực chỉ còn lại ba phần, nhưng hắn xuất ra Vạn Niên Linh Nhũ trong nháy mắt khôi phục chân nguyên.
Hơn nữa còn Nguyệt nhi tương trợ, Vọng Đình Lâu tự nhận có trở mặt cũng là kết cục lưỡng bại câu thương.
Huống chi còn Tâm ma chi thệ trói buộc, vạn nhất sau này khi độ kiếp sinh ra tâm ma bị không ổn.
Vọng Đình Lâu đang đánh giá lợi hại thì tâm cơ Lâm Hiên cũng lưu chuyển.
Người có danh cây có bóng. Vọng Đình Lâu uy chấn Thiên Vân Thập Nhị Châu lâu như vậy. Nếu không phải cố kỵ đối phương, Lâm Hiên cũng không nuốt một giọt Vạn Niên Linh Nhũ quý giá.
Trong chiến đấu vừa rồi, Vọng Đình Lâu chưa dụng hết thần thông nhưng đã thông hiểu một số pháp tắc thời gian, điểm này đủ khiến Lâm Hiên sợ hãi.
Nếu hắn nhớ không lầm thì trên cổ thư có nói qua, đây vốn là quy tắc mà cảnh giới Động Huyền kỳ mới có thể nắm giữ. Điều này chứng tỏ Vọng Đình Lâu đã đặt một chân vào Động Huyền kỳ.
Huống hồ tiên nhân chi bảo còn chưa thấy, trở mặt bây giờ là không khôn ngoan.
Lâm Hiên vẫy tay một cái, đem tất cả bảo vật thu về tay áo. Đáng tiếc trên người Cổ Ma cũng không có túi trữ vật, nếu không có thể thu được một khoản lớn.
Lâm Hiên hít sâu một hơi thì tiếng cười khẽ của Vọng Đình Lâu truyền vào tai:
"Không ngờ Lâm huynh thần thông quảng đại như thế. Xấu hổ, lần này diệt sát Cổ Ma, tại hạ thật không giúp được gì. Có điều nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên mau chóng tìm Tiên nhân di bảo"
"Không sai."
Lâm Hiên gật đầu. Hai người thương lượng một chút liền tách ra hành động, bắt đầu tìm kiếm trong đại điện.
Đại sảnh cực lớn nhưng tốc độ phi hành hai người cũng rất nhanh.
Tìm một hồi, không ngờ nơi đây vẫn chỉ có mấy bộ hài cốt. Lâm Hiên đã nếm đau khổ một lần, tổn thất một Thú Hồn Phù Hóa Hình Hậu Kỳ, tự nhiên sẽ không ngây ngốc đụng vào.
Nhưng Vọng Đình Lâu không khách khí như thế. Phát hiện không được chỗ hữu dụng, hắn liền bay qua một bộ hài cốt trắng bạch. Bộ xương quái mô quái dạng này lớn tới cỡ hai trượng, rõ ràng không phải nhân tộc mà là Cổ Ma hay Yêu Tộc nào đó.
Lâm Hiên chú ý tới Vọng Đình Lâu. Hắn đã ăn đau khổ, để đối phương nhấm nháp một chút cũng tốt.
Oanh!
Thanh âm bạo liệt truyền vào tai, quả nhiên bộ hài cốt này cũng là bẫy rập. Bất quá Vọng Đình Lâu là Nhân Giới đệ nhất cao thủ chứ không phải như Sư Tranh, mặc dù có chút kinh hãi nhưng toàn thân không chút thương thế.
Lâm Hiên cười thầm nhưng rất nhanh thần sắc như thường.
"Vọng đạo hữu, ngươi không sao chứ!"
"Không sao." Trên mặt Vọng Đình Lâu hiện chút xấu hổ, tụ bào phất một cái, vài đạo kim quang như điện bắn ra hóa thành những thanh lợi kiếm, hung hăng chém xuống mấy bộ hài cốt còn lại.
Thanh âm vang ầm ầm truyền vào tai, Vọng Đình Lâu làm như vậy có vẻ như để hả giận. Có điều Lâm Hiên nhíu mày. Vọng Đình Lâu hỉ nộ không lộ, làm như vậy tất có mục đích. Chẳng lẽ đã phát hiện điều gì?
Đúng lúc này một màn khó có thể tin nổi xuất hiện.
Địa Cung chợt rung lên dữ dội, toái thạch trên đỉnh đầu ba người ầm ầm rung chuyển như muốn sụp xuống.
Nếu là phàm nhân khẳng định sợ hãi, rất có thể bị chôn sống ở nơi đây. Tuy nhiên trên mặt Lâm Hiên lại lộ vẻ vui mừng.
Rắc rắc!
Lúc này ngay cả mặt đất cũng xuất hiện khe nứt thật lớn. Theo sau giữa quảng trường ầm vang một tiếng thật lớn rồi sụp xuống. Đột nhiên một cột sáng màu vàng từ dưới đất nổ bắn lên.
Tuy cột sáng vô cùng chói mắt nhưng Lâm Hiên vẫn thấy rõ bên trong có một vật.
"Đây là. . ."
Cả Nguyệt nhi cùng Vọng Đình Lâu cũng trợn to mắt, trên mặt hiện vẻ vừa mừng vừa sợ.
***
Bên kia, trong hồn niệm không gian.
Điền Tiểu Kiếm cũng đang trợn to mắt. Trong lòng hắn rúng động chẳng kém gì Lâm Hiên.
Hư ảnh trước mắt vừa nói…hắn là Ma giới Đại Thống lĩnh!
Không bao lâu trước, Điền Tiểu Kiếm đã nghe Cổ Ma nói qua, Đại Thống lĩnh chính là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm ở Ma Giới.
Sau khi đối địch với hai Sứ giả Tiên Giới thì cả ba đồng quy vu tận ngã xuống. Bồng Lai Sơn này chính là do trận đại chiến đó mà vỡ ra từ Linh Giới.
Điền Tiểu Kiếm mặc dù kiệt ngạo bất tuân nhưng lúc này không khỏi dè dặt.
"Các hạ không gạt ta chứ? Ngươi thật sự là Đại Thống lĩnh Ma tộc, không phải ngươi đã sớm đồng quy vu tận cùng hai Tiên nhân rồi sao?"
"Ồ, ngươi chỉ là Ly Hợp Kỳ tiểu tu tiên giả, không ngờ còn biết tới bí ẩn này." Hư ảnh có chút kinh ngạc mở miệng.
"Vãn bối may mắn nghe qua. . ." Điền Tiểu Kiếm nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được hỏi một câu:
"Các hạ thật sự không gạt ta?"
"Tự nhiên là thật sự. . ." Hư ảnh thở dài: "Nhưng nếu nói lừa gạt cũng không giả."
"Lời này của đạo hữu ý gì?" Điền Tiểu Kiếm có chút kinh nghi, không hiểu đối phương nói vậy là ý gì.
"Ngươi hãy nghe ta nói, ta có chuyện muốn hợp tác cùng ngươi, tự nhiên sẽ nói cho ngươi tiền căn hậu quả. . ." Hư ảnh ho khan một tiếng rồi chậm rãi mở miệng.
"Năm đó Ma tộc Đại Thống lĩnh vì báo thù cho Tu La Vương, quyết đấu hai Chân Tiên mà ngã xuống. Điều này ngươi đã nghe qua... nhưng tình huống khi đó cũng không phải như thế, trước một khắc đồng quy vu tận. Đại Thống lĩnh thi triển bí thuật huyền ảo, phân ra một phần trăm vạn trong Nguyên thần Tinh hồn, bản thể đã ngã xuống nhưng phân hồn đó đã chạy thoát.. ."
Hư ảnh tiếp tục ung dung nói: "Mà phân hồn đó chính là ta, cho nên ta có khả năng của Ma Tổ Đại Thống lĩnh, nhưng so với bản thể tự nhiên có khác"
"Thì ra là thế." trên mặt Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ đã hiểu, sau đó chau mày: " Năm xưa Đại Thống lĩnh chỉ tách ra một phần trăm vạn tinh hồn là có ý gì?"
***
Lâm Hiên cùng Vọng Đình Lâu đứng lẳng lặng, kiềm chế kích động. Theo cột sáng màu vàng, một tế đàn từ lòng đất chậm rãi bay lên. Mặt đất không ngừng rung lên cùng đá vụn ào ào rơi xuống.
Qua chừng một tuần trà, tế đàn mới hoàn toàn nổi lên. Kim quang xuất hiện, mặt đất cùng trên đỉnh đầu bình thường trở lại.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, nhận thấy tế đàn này là dùng bạch ngọc phẩm chất tốt nhất dựng thành.
Toàn bộ tế đàn tản ra sáng bóng ôn nhuận. Loại ngọc này ở thế tục, một khối nhỏ có giá trị liên thành, trong hoàng cung chưa chắc đã có.
Tế đàn hình dạng kỳ lạ xa hoa cao hơn mười trượng, có một cầu thang bạch ngọc để đi lên. Bắt mắt nhất chính là sáu cột đá to tròn cỡ một người ôm đứng sừng sững ở sáu góc, trên các cột đá được khắc họa những hoa văn hết sức kỳ lạ.
Chân Long, Thải Phượng, Kỳ Lân, Kim Ô...
Đều là những thần thú cường đại nhất trong truyền thuyết, còn có hai Thánh Linh vật mà Lâm Hiên không nhận ra.
Ánh mắt Lâm Hiên chuyển tới không gian ở giữa sáu cây cột đá. Ở đây có một ngọc đài được một tầng sáng màu vàng bao phủ.
Trong kim quang chói mắt, mờ ảo có thể nhìn ra bốn kiện bảo vật. Hai cái hộp ngọc, một cái hộp gỗ cùng một bình ngọc.
"Lâm đạo hữu. Trước hết chúng ta thu bảo vật, sau đó theo giá trị mà phân phối?" Vọng Đình Lâu chậm rãi mở miệng.
"Đạo hữu, xin tự nhiên" Lâm Hiên nhanh chóng đáp ứng khiến Vọng Đình Lâu không khỏi ngẩn ngơ, chậm rãi đi tới cầu thang ngọc thạch.
Không có gì bất ổn, mười trượng chớp mắt là đến,
rất nhanh đã tới trước màn sáng màu vàng. Vọng Đình Lâu chần chừ trong chốc lát rồi giơ tay vẫy nhẹ một trảo.
Không gian ở trên màn sáng ba tấc lập tức chấn động, hiện ra một quang thủ do linh lực biến ảo thành. Năm ngón tay sắc nhọn, hung hăng vồ xuống màn sáng. Quang trảo sở hữu lực mạnh tới ngàn cân, nhưng chỉ như kiến càng lay cổ thụ màn sáng không chút rung động.
Vọng Đình Lâu biến sắc, tay áo phất lên đem Kim Lan Bút tế ra. Hắn duỗi tay nắm bút múa thoăn thoắt, viết những văn tự kỳ ảo mà Lâm Hiên không nhận ra.
Rất nhanh gần trăm kim sắc văn tự mỹ lệ hiện lên.
"Đi"
Vọng Đình Lâu điểm bút về phía trước. Những kim sắc văn tự đón gió lóe lên, hàng trăm Lôi Hỏa hiển hiện trên bầu trời, ầm ầm rơi xuống. Có điều màn sáng vẫn không chút lay động.
Lúc này Lâm Hiên cũng biến đổi sắc mặt.
Không phải Chân Tiên đã ngã xuống rồi sao, cấm chế cường đại này là do hắn lưu lại sao?
Nếu đúng thế thì quả thật phiền phức. Hai Ly Hợp kỳ tu tiên giả sao có thể bài trừ cấm chế của chân tiên?
Lâm Hiên cất bước đi lên cầu thang ngọc thạch.
"Đạo hữu xem đi, còn có biện pháp nào bài trừ chăng?" Vọng Đình Lâu nhíu mày, qua một phen thăm dò đã nhận thấy màn sáng cứng rắn không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Hiên xem xét một hồi cũng chau mày ủ mặt, màn sáng này quá huyền ảo.
Đúng lúc này linh quang lóe lên, hai kiện đồ vật từ trong túi trữ vật của hắn bay ra.
Hào quang thu liễm hiện ra hai khối cổ ngọc bội giống nhau. Một mặt có khắc điểu thú ngư trùng, mặt còn lại họa những thượng cổ văn tự huyền ảo.
Vọng Đình Lâu kinh ngạc mà Lâm Hiên cũng không thể tưởng tượng nổi. Hắn nâng tay phải định thu hồi thì hai khối ngọc bội đã bay đến màn sáng.
Tức thời ngọc bội chiếu ra linh quang, vô số phù văn hiển hiện ở bốn phía, sau đó như bị một sức mạnh kỳ bí thức tỉnh. Chân Long, Thải Phượng, Kỳ Lân, Kim Ô cùng với hai thần thú kỳ lạ trên các cột đá thoáng cái như sống lại, mở to miệng phun ra một cột sáng như cái bát.
Bành!
Sáu đạo sáng bắn vào hai khối ngọc bội, cùng đám phù văn hòa thành một thể. Một quang cầu đường kính hơn tấc xuất hiện. Tuy không lớn nhưng ẩn chứa lượng linh lực đậm đặc khiến người kinh tâm, Lâm Hiên cùng Vọng Đình Lâu thầm hít hơi lạnh, không hẹn cùng lui về sau.
Phốc...
Thân ảnh hai người mới vừa rời tế đàn quang cầu màu tím đã bành trướng, phù văn bên trong chợt hiện. Sau một lát thì thanh âm rin rít như xé vải truyền vào tai, quang cầu ào ào nổ tung, hóa thành một cột sáng màu tím cỡ miệng bát. Bên trong có hư ảnh Chân long, Thải phượng…sáu loại chân linh bay múa, bắn tới quầng sáng.
Vọng Đình Lâu cùng Lâm Hiên không khỏi nheo mắt, lượng linh lực trong cột sáng đã vượt quá uy lực của Thông Thiên linh bảo. Cả hai vội thi triển pháp thuật, giây lát đã thối lui về cạnh quảng trường.
Sau đó cột sáng va chạm với quầng sáng! Vô thanh vô tức, chỉ thấy hai sắc quang tím vàng cuồn cuộn không thôi.
Càng đáng sợ là không gian chung quanh không ngờ bị thôn phệ.
Đúng vậy, quả thật là không gian bị thôn phệ. Cột sáng hay quầng sáng đều ẩn chứa quy tắc ảo diệu nào đó. Giống như là giấy tẩm dầu bị người châm một mồi lửa, hai sắc tím vàng chuyển qua đến chỗ nào là cảnh vật nơi đó, tất cả đều biến thành hư vô.
Bụp!
Chừng non nửa tuần trà, mới có một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, quầng sáng màu vàng rốt cục như bọt khí tan biến mà cột sáng màu tím cũng hao hết năng lượng.
Hai khối ngọc bội vẫn lơ lửng phía trên tế đàn, Trong mắt Vọng Đình Lâu chợt hiện một tia tham lam. Bảo vật có thể bài trừ cấm chế tiên nhân lưu lại, giá trị thật khó có thể tưởng tượng.
Vẻ mặt Lâm Hiên như thường nhưng ánh mắt đảo qua Vọng Đình Lâu thì cảm thấy không ổn. Hai khối ngọc bội lại như có thông linh bay về. Tốc độ rất nhanh, lóe lên một cái đã hiện trước mặt Lâm Hiên, tự động rơi vào tay hắn.
Tròng mắt Vọng Đình Lâu hơi co lại, lòng tham lam cũng tan đi. Ngọc bội thông linh như thế là do Lâm Hiên từng lấy máu nhận chủ. Muốn cướp từ tay hắn cũng không dễ.
Lâm Hiên bất động thanh sắc thu hai khối ngọc bội vào. Thanh âm tán thưởng của Vọng Đình Lâu truyền ra:
"Đạo hữu có bảo vật thần kỳ, không ngờ bài trừ được cấm chế huyền diệu này. Được rồi, chúng ta mau đi xem bảo vật tiên nhân, đạo hữu không có ý kiến khác chứ."
"Đây là tự nhiên, tại hạ cũng không muốn ở tại địa cung quỷ dị này lâu." Lâm Hiên vân đạm phong thanh gật đầu.
Hai người cùng cất bước tới tế đàn.. Vụ va chạm đáng sợ vừa rồi như chưa từng phát sinh. Ánh mắt cả hai dừng ở trên thạch đài bằng noãn ngọc.
Hai cái hộp ngọc, một cái hộp gỗ, một cái bình ngọc.
Thật sự là tiên nhân lưu lại? Rốt cuộc là có hiệu quả gì khiến người không thể tưởng tượng nổi!
***
Bên kia, hồn niệm không gian.
"Đem nguyên thần hồn phách tách ra một phần trăm vạn là có nỗi khổ. Lúc ấy hai chân tiên tuy bị trọng thương nhưng luận tu vi cùng thực lực còn vượt Đại thống lĩnh một chút. Đại thống lĩnh do tu luyện ma công đặc biệt, chỉ có thể tách một chút mới không để họ phát hiện" Hư ảnh thở dài nói.
"Một chút tinh hồn như vậy thì có hiệu quả gì, muốn trọng nhập luân hồi chuyển thế cũng không thể." Điền Tiểu Kiếm lấy tay vuốt cằm hỏi.
"Ngươi nói không sai, chẳng qua lúc ấy tình thế nguy cấp, Đại thống lĩnh nào có lựa chọn thứ hai. Hừ hừ, không phải ngươi đang xem thường một phần trăm hồn tinh hồn chứ, tuy rằng không thể chuyển kiếp, ma lực mang theo cũng không không đáng nhắc tới, nhưng ta lại được truyền thừa tất cả tri thức cùng ký ức Đại thống lĩnh."
"Tri thức cùng ký ức?" trên mặt Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ nghĩ ngợi.
"Sao, Đại thống lĩnh chân chính đã chết, có thể nói là ta là người kế thừa của hắn, bản tôn thông hiểu vô số ma công uy lực mạnh vượt quá xa sự tưởng tượng của ngươi. Bảo vật trong động phủ Đại thống lĩnh tuy đã bị mấy chân ma thủy tổ chiếm lĩnh nhưng vẫn còn những thứ quý hiếm được cất kỹ. Tiểu tử, ngươi không muốn tìm chúng sao..."