Bách Luyện Thành Tiên

Khổ Tu Trên Thúy Tâm Đảo


trước sau

Linh Giới dù tài nguyên cực kỳ phong phú nhưng đan dược tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Ly Hợp Kỳ nào phải tùy tiện có được. Các dược tiệm trong phường thị đương nhiên không có bán. Ở đấu giá hội có thể ngẫu nhiên gặp được nhưng giá tiền cao thái quá và số lượng không có bao nhiêu

Nhưng lần này thì khác!

Lâm Hiên vỗ vào bên hông, bảy tám cái túi trữ vật bay vút ra. Mỗi cái đều trướng phình, hiển nhiên chứa đầy các bảo vật.

Rất nhanh các túi trữ vật đã được mở.

Trước người xuất hiện rất nhiều bình ngọc, hũ ngọc cùng hộp ngọc. Mặt ngoài có dán cấm chế phù lục.

Lâm Hiên phất tay áo đem một cái bình thu vào tay. Nắp bình vừa mở thì một mùi thơm thấm vào ruột gan phiêu xuất ra. Hắn đổ ra vài viên đan hoàn trắng như tuyết.

"Ngọc Linh đan!"

Hắn mừng kêu lên, đây chính là đan dược tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Mỗi bình có trăm viên, lần này đúng là phát tài.

Lâm Hiên tiếp tục kiểm kê.

Có khoảng hơn hai mươi bình chứa đầy Ngọc Linh đan. Nếu để cho tu sĩ Ly Hợp Kỳ khác nhìn thấy, khẳng định đố kỵ đến phát cuồng.

Ngoài ra còn một số thu hoạch khắc, phần lớn là tài liệu phụ trợ. Có một số rất ít Lâm Hiên không nhận ra, sau này đành từ từ tìm hiểu trên điển tịch.

Kiểm tra xong các bình, ánh mắt hắn chuyển sang mấy cái hộp ngọc. Kiểu dáng khá quen mắt. trong mắt hắn hiện tia hưng phấn.

Nắp hộp vừa mở thì một viên đan hoàn cỡ mắt rồng ánh vào mi mắt, hương khí thơm ngát xông vào mũi làm cho người ta toàn thân thư thái.

Ánh mắt Lâm Hiên nheo lại, quả nhiên là Thượng Thanh Chính Nguyên Đan, có thể trợ giúp đột phá cảnh Ly Hợp Kỳ!

Trong không gian Tu Du, năm người đã từng phát hiện được hai viên đan dược nghịch thiên này. Lúc ấy vì chúng còn tranh chấp một phen. Không ngờ lúc này hắn lại thu được tới mười tám viên.

Thu hoạch phong phú như thế, với tâm cơ âm trầm của Lâm Hiên mà trên mặt cũng không kìm được vẻ đắc ý. Số đan dược này sẽ giúp hắn rất nhiều, thậm chí tu luyện đến Ly Hợp Hậu Kỳ.

Thưởng thức một hồi, theo sau Lâm Hiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua những chiếc hũ lớn hơn các bình ngọc rất nhiều.

Trong đó chứa thứ thì Lâm Hiên đã biết, đệ nhị Nguyên Anh đã từng xem qua.

Phế đan!

Nhìn gần trăm cái hũ trước người, hắn nở nụ cười thõa mãn. Muốn có kỳ ngộ đương nhiên phải mạo hiểm.

Dù sao là tổng đà một danh môn đại phái. Bảo vật còn không chỉ có từng này.

Lâm Hiên tiếp tục thanh lý.

Cho đến khi vầng thái đương khuất núi, rốt cục hắn mới kiểm kê và phân loại xong toàn bộ thu hoạch lần này.

Ngoài đan dược là chủ yếu, còn có tinh thạch tài liệu cùng với pháp bảo.

Tinh thạch đều là thượng phẩm, trong đó còn có mấy chục khối cực phẩm, xem như giải nhu cầu trước mắt. Lần trước hắn thu được Vạn Niên Hỏa San Hô là vật thông linh, hóa thân là một con tiểu cẩu thích ăn cực phẩm tinh thạch hỏa thuộc tính.

Vạn Niên Hỏa San Hô dùng để luyện chế Hỏa Kiếm, Lâm Hiên sao lại keo kiệt với tiểu cẩu. Chỉ là cực phẩm tinh thạch hỏa thuộc tính trên người đã không nhiều, lần này đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Khóe miệng lộ ra nụ cười, Lâm Hiên đưa tay vỗ tế ra Vạn Niên Hỏa San Hô, đó là một nhánh san hô như sừng hươu, màu sắc đỏ óng diễm lệ vô cùng.

"Uông!"

Tiếng kêu thanh thúy truyền vào tai rồi hồng quang chợt lóe, một con tiểu cẩu toàn thân tuyết trắng hiện ra. Thân hình nó chỉ một tấc nhưng đôi mắt đen nhánh tỏa sáng cực kỳ khả ái, nhìn nhìn Lâm Hiên thì liền dùng đầu cọ cọ vào chân hắn.

Lâm Hiên thật hết chỗ nói. Vạn Niên Hỏa San Hô này thật sự là bảo vật nghịch thiên, hóa thân nhìn qua không hề khác gì một con chó nhỏ bình thường.

Cổ tay hắn khẽ động, xuất ra một khối cực phẩm tinh thạch hỏa thuộc tính mới thu được cho nó. Tiểu tử kia vừa thấy thì lắc đầu vẫy đuôi vui mừng, trước dùng đầu lưỡi liếm liếm, sau đó mới nuốt vào trong miệng nhỏ.

Lâm Hiên thì không để tâm đến động tác của tiểu cẩu, lúc này đang thầm có dự định trong tương lai.

Trước tiên khẳng định là không thể trở về Cửu Tiên Thành.

Tiêm Mạc Y Lam sống hay chết còn không nói, riêng hai tu tiên giả Động Huyền Kỳ kia tuyệt không buông tha cho hắn. Mặc dù Cửu Tiên thành diện tích rộng lớn nhưng ở đó thật không chút an toàn.

Cũng may khi rời thành hắn đã mang theo những bảo vật tùy thân.

Trong lòng đã có tính toán. Lâm Hiên phất tay áo một cái, đem toàn bộ những thứ trên mặt đất thu vào Tu Du Túi. Sau đó toàn thân nổi thanh quang bay ra ngoài động phủ.

Hắn đưa tay vỗ, tế ra một chiếc linh thuyền phi thường đơn sơ cỡ một trượng.

Lâm Hiên bố trí vài khối tinh thạch, sau đó tay áo rung lên đánh ra một đạo pháp quyết. Linh thuyền nổi hào quang bay vút về phía trước.

Đường xuống phía nam là hải vực của tu sĩ Nhân tộc.

Sau nửa tuần trăng, Lâm Hiên dừng linh thuyền tại một hòn đảo nhỏ có phong cảnh như vẽ, mấu chốt là ở những ngọn núi nhỏ chập chùng trên tiểu đảo, lại có một linh mạch phẩm chất không thấp.

Thần thức Lâm Hiên đảo qua, liền phát hiện có mấy động phủ, hẳn là của một số tán tu.

Trong đó tu sĩ Nguyên Anh kỳ chiếm đa số, chỉ có một tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ. Cảm ứng được điều này thì Lâm Hiên quyết định dừng chân ở đây một thời gian.

Chần chờ một chút, hai tay hắn vũ động không thôi. Một trận linh quang bùm bùm, hắn biến thành một lão giả mập lùn tướng mạo thập phần hung ác.

Sau đó Lâm Hiên bay gần tiểu đảo, hai tay nắm chặt, linh áp bàng bạc từ trên trời giáng xuống, nháy mắt bao phủ cả đảo nhỏ.

Tiếng ầm ầm truyền vào tai, một số ngọn núi đã vỡ ra.

Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên, những tán tu ở đây không hề bày ra cấm chế, chuyện này rất ít thấy tại Tu Tiên Giới.

Chợt nghe thanh âm kinh sợ truyền vào tai, sau đó có tiếng quát mắng liên tiếp. Liền có một số đạo quang hoa bay lên trời, thẳng tới chỗ Lâm Hiên.

Rất nhanh quang hoa thu liễm lộ ra bảy tám tu sĩ, nữ có nam có, niên kỷ cũng khác nhau.

Cầm đầu là một tu sĩ tóc dài Nguyên Anh hậu kỳ.

"Là vị cao nhân nào quang lâm Thúy Tâm đảo, Thiên Man Thất Hữu chúng ta không kịp tiếp đón từ xa."

"Thiên Man Thất Hữu, chưa nghe nói qua" Lâm Hiên lạnh lùng nói. Nhìn tình hình này, hơn phân nửa là đám tán tu cùng chí hướng này tự phong là đảo chủ.

Tu sĩ tóc dài dùng thần thức đảo qua trên người hắn thì sắc mặt đại biến:" Là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ."

Trong lòng hắn thầm kêu khổ. Đại ca đang bế quan ở thời khắc mấu chốt, nếu không không phải sợ người này. Hắn đang còn lo lắng thì một đạo cương phong đột nhiên thổi tới.

"A Di Đà Phật."

Một tiếng phật hiệu truyền vào tai, theo sau một đạo quang hoa phóng lên cao, lóe lên một chút liền tới trước mắt. Một lão tăng có đôi mi dài hiện ra.

"Đại ca." Các tu sĩ Nguyên Anh thấy thì vui mừng quá độ: "Người đã xuất quan?"

"Không sai, bí thuật đã thành"

Hòa thượng này một thân linh áp không kém. Ly Hợp sơ kỳ đỉnh phong! Chỉ thấy lão quay sang Lâm Hiên khách khí hỏi:

"Thí chủ, ngươi mạo muội tới chỗ này, không biết có gì chỉ giáo?"

"Chỉ giáo thì không dám, chỉ là tại hạ cũng nhìn trúng tòa linh đảo. Muốn mời đại sư cùng các vị đạo hữu nhường cho" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Cái gì?" Lời hắn còn chưa dứt thì mấy người đã biến sắc.

Nhất thời tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, trên mặt Thiên Man Thất Hữu đều lộ vẻ phẫn uất. Nếu đối phương không phải là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, khẳng định bọn họ đã lấy ra bảo vật oanh sát.

"A Di Đà Phật” Trên mặt trường mi lão tăng lộ tia cười nhạo:"Đạo hữu nói như vậy không cảm thấy quá mức cuồng vọng sao?”

Lão hòa thượng đã dùng thần thức đảo qua phụ cận, trong vòng trăm dặm không có tu tiên giả khác. Như vậy người này chỉ đến một mình. Lấy một địch bảy xem ra lá gan cũng không nhỏ a!

Lâm Hiên thở dài:"Tại hạ quả thật không muốn xung đột cùng chư vị đạo hữu, nhưng nếu các người đã chấp mê bất ngộ, Lâm mỗ đành đắc tội”.

Lời còn chưa dứt hắn phất tay áo bào một cái, mấy chục đạo kiếm quang như cá lội ra, đón gió thì nháy mắt liền dài đến vài thước, như gió táp mưa sa bắn sang đám tu sĩ.

Đối phương quá kiêu ngạo khiến Thiên Man Thất Hữu đều giận dữ. Tiếng quát mắng nổi lên bốn phía, các tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đều tế ra bảo vật phòng ngự.

Nhất thời tinh quang nổi lên, các loại vòng bảo hộ đủ mọi màu sắc cùng thuẫn bài xuất hiện trong tầm mắt.

"Châu chấu đá xe!”

Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười nhạo, trong nháy mắt những kiếm quang đã bắn tới trước bảy người.

Xoẹt xoẹt tiếng xé gió truyền vào tai. Không ngờ bảo vật phòng ngự cùng vòng bảo hộ của Man Thiên Thất Hữu như giấy hồ dễ dàng bị kiếm quang xuyên qua.

Cho dù cương khí hộ thể cũng không chút nào tác dụng. Máu tươi bắn tóe ra, trên người những tu sĩ này đều bị đâm tới bảy tám lỗ máu.

Có điều chưa có ai ngã xuống. Tu tiên không dễ, Lâm Hiên không muốn lạm sát kẻ vô tội, bọn họ chỉ tạm thời mất đi năng lực hành động.

Chỉ có lão hòa thượng là phất tay áo một cái. Một cây thiền trượng bay vút ra, pháp lực chú nhập vào thì trượng ảnh trầm trọng như sơn, cùng kiếm quang đụng cùng một chỗ thì cả hai đồng thời biến thành hư vô.

Không phân thắng bại nhưng lão tăng lại lộ vẻ khẩn trương.

Lão đã sử dụng bổn mạng bảo vật còn đối phương chỉ tiện tay thả ra vài đạo kiếm khí. Có lầm hay không. Dù tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ cũng không có thực lực mạnh thế này.

Vừa sợ vừa giận, lão hòa thượng quát to một tiếng, hai tay tụ lại trước ngực. Một đoàn hỏa diễm màu trắng hiện ra, nhiệt độ chung quanh nhanh chóng bị hạ thấp.

" Ma hỏa hàn thuộc tính?” Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngoài ý muốn.

"Không sai, để ngươi kiến thức qua Hàn Giao Ly Hỏa của lão nạp”

Lão hòa thượng quát to một tiếng. Hỏa diễm lại hừng hực bốc cao rồi chợt lóe, một con Hỏa Giao toàn thân tuyết trắng dài hơn trượng hiện lên. Jàn khí đáng sợ như có thể đông đặc không gian.

Bí thuật này là lão bế quan hai trăm năm vất vả luyện mới tu thành. Dù đối phương là tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ, lão cũng nắm chắc có thể cân sức ngang tài.

Lâm Hiên tuy có điểm kinh ngạc nhưng rất nhanh cười rộ lên, đây thật đúng là múa rìu trước cửa Lỗ Ban, quả thực là giỡn đao trước của Quan nhị gia. Dùng bí thuật hàn hỏa đối đầu với hắn, đây không phải tìm chết sao?

Cổ tay vừa lật, lòng bàn tay Lâm Hiên đã hiện ra một đạo hỏa diễm tam sắc. Hỏa diễm quay tròn lược chuyển. Như ấu điểu rời vỏ, một con Phượng Hoàng cỡ hơn tấc từ trong bay vút ra nghênh đón Giao Long.

Phượng Hoàng tuy nhỏ bé nhưng lại khiến Giao Long lộ vẻ sợ hãi. Thần sắc Lâm Hiên nhất động, chẳng lẽ này Phật Hỏa đã thông linh sao? Như vậy càng không thể buông tha.

"Đi!

Lâm Hiên đưa một ngón tay điểm về phía trước. Phượng Hoàng há mỏ hót lên một tiếng thanh minh, nương theo đó là một vầng quang hà từ trong miệng bắn ra.

Quang hà bay quanh đối thủ một vòng, Giao Long còn chưa kịp thì triển thần thông đã bị cuốn vào trong đó. Bằng mắt thường có thể thấy được hình thể của nó nhanh chóng thu nhỏ lại.

Nó vốn to hơn một trượng, nhưng sau vài nhịp hô hấp chỉ còn lại cỡ một tấc. Nhìn qua không khác một con sâu nhỏ. Theo sau Phượng Hoàng bay tới, ngửa đầu dùng mỏ mổ lấy nó nuốt vào bụng.

"Hàn Giao Ly Hỏa của ta!”

Lão hòa thượng quá sợ hãi, cơn tiếc thương lan đến tận tâm phế. Đây là bí thuật mà lão trải qua thiên tân vạn khổ mới luyện thành. Còn muốn ỷ vào nó để thành danh, không ngờ lần đầu xuất thủ liền bị hủy trong tay người.

Hai trăm năm tâm huyết như nước chảy về biển đông. Nhất thời Lão hòa thượng không thể chấp nhận. Mười ngón tay nắm lại như móc câu, xem ra muốn xông lên liều mạng cùng Lâm Hiên.

"Đạo hữu thật muốn chết sao?” Lâm Hiên nhíu mày lạnh lùng nói.

"Tặc tử, ngươi hủy bí thuật của ta, lão nạp thề không đợi trời chung với ngươi”

Lão hòa thượng vừa nói vừa phất tay áo, lại tế xuất ra mấy kiện bảo vật. Gồm một câu một kiếm cùng một cái mõ.

Lâm Hiên thở dài, vốn chỉ muốn làm cho đối phương biết khó mà lui. Chẳng qua sự tình đến bước này, xem ra lại phải đại khai sát giới.

Trên mặt chợt lóe sát khí, Lâm Hiên vỗ vào bên hông, một cái hồ lô đen thùi linh quang thiểm thước hiện ra trước ngực.

Hắn đánh ra một đạo pháp quyết vào trên.

Ông . .

Tiếng vù vù truyền vào tai, thể tích hồ lô chợt bạo tăng tới vài thước, một đám Thiên Lôi Sa từ bên trong cuồn cuộn bắn về lão hòa thượng.

Lão tăng đại kinh thất
sắc, vội vàng triệu hồi mấy kiện bảo vật trở lại phòng ngự trước người. Giận thì giận nhưng dù sao lão cũng là tu sĩ Ly Hợp Kỳ, vẫn có nhãn lực tinh tế, đã nhìn ra Thiên Lôi Sa có chỗ bất phàm.

Tầng Thiên Lôi Sa giống như sóng dữ cuốn tới, trong mắt lão hòa thượng hiện tia tàn nhẫn, vài kiện pháp bảo tỏa ra linh quang mãnh liệt, hung hăng đánh tới phía trước muốn mở ra một thông lộ.

"Phá!”

Lâm Hiên lại điểm một ngón tay. Hồng quang lóe ra, hàng ngàn hạt Thiên Lôi Sa bạo liệt tạo ra những tia thiểm điện xèn xẹt một vùng khiến người trừng mắt.

"Phốc. . .” Lão hòa thượng phun ra một ngụm máu tươi, bổn mạng pháp bảo bị thiên lôi đánh tan thành những mảnh sắt vụn. Lúc này não đầu đang phát hỏa của lão mới tỉnh táo lại, biết là mình không thể địch lại kẻ này.

"Đạo hữu hạ thủ lưu tình, đám huynh đệ chúng ta nguyện nhường Thúy Tâm đảo lại cho ngươi”

"Hiện tại mới nói điều này đạo hữu không thấy đã muộn sao”

Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười lạnh. Vừa nói vừa điểm một chỉ về hồ lô, càng thêm vô vàn những hạt Thiên Lôi Sa chen chúc xuất ra, như sóng dữ cuốn tới đối phương.

"Ngươi. . . Không nên khinh người quá đáng, đừng bức huynh đệ ta bức đến cùng đường, cá chết lưới rách đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì."

Thấy cầu xin tha thứ vô ích, trong mắt lão hòa thượng hiện tia hung ác nói.

"Vậy sao, Lâm mỗ càng phải thử một chút."

Lâm Hiên lại đánh ra một đạo pháp quyết. Tầng Thiên Lôi Sa tụ lại, một lão hổ có hai cánh xuất hiện trong tầm mắt. Nó gầm rít hung hăng đánh tới lão hòa thượng.

"A Di Đà Phật!"

Lão hòa thượng niệm một tiếng phật hiệu, không ngờ thân hình chợt lóe rồi quay đầu bỏ chạy. Lão cũng không ngốc. Đánh không lại người, ở lại chẳng phải muốn tìm chết sao!

Còn núi xanh không sợ thiếu củi đốt, quân tử báo thù mười năm không muộn.

Lão nhanh nhưng Lâm Hiên còn nhanh hơn, thân hình chợt lóe biến mất không thấy.

"Ngươi…”

Lão tăng quá sợ hãi, nhưng theo sau thấy Lâm Hiên hiện ra trước người ba thước thì không khỏi vui mừng.

Trời gây nghiệt còn cứu được, tự gây nghiệt thì chỉ còn con đường chết. Tiếng xương cốt bạo liệt truyền vào tai, thân hình thấp bé của lão tăng đột nhiên tăng vọt lên một cái đầu, cơ thể cũng trở nên bành tướng.

Luyện Thể Thuật?

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, theo sau rồi lại cảm thấy buồn cười.

Hòa thượng này thật đúng không may. Lão tuy là tán tu nhưng bình tâm mà nói, thực lực trong hàng tu tiên giả cùng cấp cũng thuộc hạng nổi danh.

Hàn hỏa cùng Luyện Thể Thuật đều có chỗ độc đáo, đáng tiếc hôm nay đều bị tương khắc.

Một luồng yêu khí cao quí từ thân thể Lâm Hiên phóng lên cao.

"Tu yêu giả, không thể nào, vừa mới rồi ngươi thi triển rõ ràng là bí thuật Đạo gia."

Lão hòa thượng kinh hô lên, cơ hồ cho là mình nhìn lầm, nhưng đã đến bước này thì chỉ có thể kiên trì đến cùng, vung tay đánh ra một quyền.

Tiếng bạo liệt truyền vào tai. Quyền này đã sở tụ toàn thân linh lực của lão hòa thượng.

"Muốn chết!"

Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, tay phải cũng giơ lên đánh ra một quyền. Có điều khác với đối phương đang phùng mang trợn mắt, quyền của hắn nhẹ nhàng phiêu diêu, như không có lực mà như ẩn chứa sức mạnh cường đại.

Hai quyền giao nhau giữa không trung không một tiếng động, sau một khắc mới có những tiếng nổ dày đặc lốp bốp như đốt cây đậu truyền ra.

Ám kình một quyền này của Lâm Hiên truyền qua, đánh nát toàn bộ xương cốt đối thủ. Dù là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ thân thể cũng đã hỏng. Chỉ thấy đỉnh đầu lão hòa thượng lóe lên bạch quang, một Nguyên Anh cao khoảng một tấc hiện ra.

Nguyên Anh mặt mày sợ hãi, trên người chợt lóe thanh quang muốn độn xuất chạy trốn. Có điều Lâm Hiên đã sớm dự liệu, thân hình bước sang trái một bước thì tan biến, tốc độ còn hơn cả Thuấn Di.

Tay phải hắn vươn ra, như có thần lực như vượt qua không gian nhanh chóng bắt lấy đối phương.

Thanh âm hoảng sợ truyền vào tai, Nguyên Anh muốn cầu xin tha thứ nhưng trên tay Lâm Hiên chợt lóe một tầng thanh quang.

Đấu pháp nói thì phức tạp, kỳ thật chỉ diễn ra trong vài nhịp nhô hấp. Đám Thiên Man Thất Hữu còn lại sợ đến toàn thân phát run, không ngờ tiểu sát tinh này lại lợi hại đến như thế, ngay cả đại ca cũng dễ dàng bị hắn đả bại.

"Tiền. . . Tiền bối tha mạng."

"Mấy người chúng ta nguyện làm nô bộc, chỉ cầu tiền bối tha cho bọn ta một con đường sống."

Trong mắt Lâm Hiên lóe sát cơ nhưng rất nhanh chợt tắt. Hắn thở ra một hơi, đem Nguyên anh lão hòa thượng đã hôn mê quẳng cho đám người rồi nói:

"Niệm tình các người tu hành đến bước này không dễ, cũng không có thâm cừu đại hận với ta. Các ngươi cút đi, nếu đủ bản lĩnh thì sau này cứ tới tìm ta nhưng khi đó sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Hắc hắc”

Lời vừa dứt thì không quản đám tán tu này, thân hình hắn nhoáng lên tới ngọn núi phía tây đảo, nơi này có động phủ của bọn họ.

Xem xét một thoáng, lại xác định Man Thiên Thất Hữu đã rời đi. Lâm Hiên lật cổ tay lấy ra một cây trận kỳ. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, theo thói quen bày ra trận pháp.

"Hiện!"

Lâm Hiên điểm một ngón tay, sương mù nổi lên bao phủ toàn bộ đảo nhỏ. Hắn bay về các động phủ giữa sườn núi, chọn lấy một tòa rộng rãi có đủ Luyện công phòng, Dược viên...

Lâm Hiên cũng không vội tu luyện, Mất vài ngày dạo quanh hải vực gần đảo nhỏ một lần, sau đó mới đến Luyện Công phòng.

Tay trái vừa lật thì một đoàn hỏa diễm tam sắc hiện ra. Bên trong Huyễn Linh Thiên Hỏa còn vây khốn một con Giao Long mỹ lệ. Chính là thần thông hàn hỏa của lão tăng kia.

Uy lực của hàn hỏa kia kém xa Huyễn Linh Thiên Hỏa nhưng có cùng thuộc tính. Nếu Huyễn Linh Thiên Hỏa luyện hóa được nó thì uy lực gia tăng không ít.

Hai tay Lâm Hiên nắm lại, Huyễn Linh Thiên Hỏa bao trùm lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại.

***

Thời gian qua nhanh, thoáng chốc đã hơn ba tuần trăng, cả hòn đảo vẫn an tĩnh vô cùng.

Trong Luyện công phòng, Lâm Hiên từ từ mở mắt, trên mặt hiện tia vui mừng. Hao phí không ít thời gian, rốt cục đã luyện hóa được Hàn diễm kia.

Hắn giơ tay thì Huyễn Linh Thiên Hỏa hiện ra, tầng lam sắc phía ngoài so với trước càng thêm óng ánh.

"Đi!"

Lâm Hiên điểm một ngón tay, Hỏa diễm tam sắc lưu chuyển, theo sau toàn bộ biến thành hàn sắc. Một con Giao Long dài hơn thước hiện ra, giương nanh múa vuốt đánh về hư không phía trước.

Lam quang chợt lóe, một màn khó có thể tin nổi xuất hiện. Cả không gian một trận vặn vẹo như bị hàn khí xé rách vụn vỡ.

"Hả . ." Lâm Hiên đại kinh thất sắc. Lần này đúng là xảo hợp, Huyễn Linh Thiên Hỏa không chỉ tăng cường uy lực mà đã thoát thai hoán cốt một lần.

Bí thuật không gian! Thì ra hàn lãnh đến mức tận cùng lại có hiệu quả làm toái liệt không gian.

Mặc dù phạm vi còn quá nhỏ, hơn nữa khoảng không gian bị vỡ này rất nhanh khôi phục nhưng uy lực đã khiến người trợn mắt cứng lưỡi.

Lâm Hiên tin rằng dù là lão quái vật Động Huyền Kỳ, một khi dính phải hỏa diễm này khẳng định cũng không chịu nổi.

Như vậy nó đã vượt qua Thông Thiên Linh Bảo, trở thành đòn sát thủ lớn nhất của hắn.

Vui mừng ngoài ý muốn, Lâm Hiên thưởng thức hỏa diễm một hồi sau đó đem thu hồi vào thân thể.

Nghỉ ngơi một lát thì hắn lấy ra một cái bình ngọc. Đổ ra vài viên đan dược tuyết trắng.

Ngọc Linh đan!

Lâm Hiên cho một viên vào trong miệng. Hương thơm tràn đầy, bắt đầu luyện hóa dược lực trong đó.

Chủ Nguyên Anh bị vây ở cảnh giới Ly Hợp sơ kỳ đã lâu, việc cấp bách hiện tại là gia tăng pháp lực cho nó, sau đó chuẩn bị trùng kích vào Ly Hợp trung kỳ.

Thời gian tiếp theo Lâm Hiên phong bế động phủ hoàn toàn khổ tu.

Hắn vẫn tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết như trước, dù sao đây là bí thuật mô phỏn Chân Linh, uy lực tuyệt không phải nhỏ. Mặc dù không có pháp quyết phần sau nhưng công pháp trong tay cũng đủ luyện đến Ly Hợp trung kỳ đỉnh phong.

Ngoài phục dược đả tọa gia tăng pháp lực, Lâm Hiên cũng ngày ngày nuốt phục Kỳ Lân Quả, đồng thời không quên tu luyện các bí thuật khác.

Đặc biệt Thiên Phượng Thần Mục cùng Thiên Nhãn Thông, trong quá trình tầm bảo Đan Nguyệt tông đã phát huy tác dụng thật lớn.

Lâm Hiên chuyên cần tu luyện không thôi. Vào một ngày hắn tu luyện đại thành Thiên Nhãn Thông, muốn thử kết quả thì mi mắt ánh lên kim quang, theo sau đáy mắt hiện ngũ sắc lưu ly.

Lâm Hiên có thói quen đồng thời thi triển hai loại bí thuật, không ngờ lần này lại xảy ra một màn ngoài ý muốn.

Không chút dấu hiệu chợt trong đầu hắn đau nhói, theo sau trước mắt là một vùng đen tuyền như kẻ mù.

Lâm Hiên đại kinh thất sắc, chẳng lẽ đồng thời tu luyện hai loại Linh Nhãn bí thuật bị phản tác dụng? Chỉ là kinh nghi nhưng bất loạn, dù thực sự có mù cũng không sao. Tu tiên giả có thần thức, nhìn thấy hay không cũng không quan trọng.

Ý nghĩ trong đầu còn chưa chuyển thì đôi mắt lại thấy ánh sáng một cách khó hiểu.

Hơn nữa biến cố này lại khiến thị lực trở nên tinh tường gấp bội, làm cho Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ.

Trên mặt lộ ra vài phần do dự, hắn lại lần nữa thi triển bí thuật linh nhãn. Đầu tiên là Thiên Phượng Thần Mục, tuy nhiên lần này nơi đáy mắt chợt hiện kim quang. Vách núi trước mắt lại trở nên mơ hồ rồi trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng ra ngoài cả hải dương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện