Trải qua gian nan hung hiểm, rốt cục tiến giai Ly Hợp hậu kỳ thành công. Trong lòng Lâm Hiên tràn ngập hoan hỉ, ngẩng đầu thì liền thấy ba thân ảnh thon thả ánh vào mắt.
Hắn lộ nụ cười ôn hòa, toàn thân vừa nổi thanh quang liền quỷ dị biến mất tại chỗ, sau một thoáng đã hiện bên cạnh ba nàng. Tốc độ cực nhanh, khoảng cách mấy ngàn trượng dường như không tồn tại.
Hai nha đầu hoảng sợ đưa tay vuốt ngực nhưng rất nhanh vẻ mặt trở nên mừng rỡ, song song quỳ xuống giữa không trung:
"Nhạn nhi Linh nhi cung nghênh sư tôn xuất quan."
"Xuất quan?" Nghe lời của hai nha đầu, trên mặt Lâm Hiên lộ phần cổ quái. Lần này xuất quan thật ly kỳ. Quay đầu thì thấy sơn cốc ngàn trượng sớm biến thành đá vụn.
Năm mươi năm trôi qua trong nháy mắt, dù đệ nhị Nguyên Anh đã ra ngoài một lần nhưng có cảm giác thật lâu mới gặp lại hai ái đồ.
"Được rồi, được rồi, hai con cũng rõ vi sư không thích lễ nghi phiền phức."
"Vâng!" Hai thiếu nữ cung kính đứng lên. Thượng Quan Mộ Vũ cũng tiến đến chúc mừng. Theo sau mấy người trở lại tổng đà Bách Thảo Môn.
Tiếp theo là Hắc Phong Đảo cử tiệc ăn mừng. Tuy đơn giản nhưng đèn cũng giăng đèn thêu hoa khắp nơi. Thượng Quan Mộ Vũ đích thân xuống trù phòng một phen. Trù nghệ của nàng rất tinh tế. Các loại trân xoa mỹ vị mang lên bàn, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Ngồi chủ tọa trong đại điện, Lâm Hiên không từ chối mà còn ăn to uống lớn một phen.
Bên cạnh đầy ắp bồ đào mỹ tửu, đáng tiếc không biết tung tích Nguyệt nhi. Cầm Tâm phi thăng đến Linh giới, đã giải được kịch độc trên người hay chưa? Còn Thanh nhi ở Nhân giới, không biết tu luyện thế nào!
Lâm Hiên thật muốn chia xẻ niềm vui cùng các hồng phấn tri kỷ, đáng tiếc bọn họ không ở bên. Hắn chợt thở dài, ánh mắt lộ ra vài phần lạc tịch.
"Sư tôn, người làm sao vậy?" Thượng Quan Linh thấy vẻ bất thường của sư tôn thì lo lắng hỏi.
"Không có việc gì" Lâm Hiên chỉ lắc đầu: "Chỉ là hồi tưởng lại thân nhân trước kia, rót rượu, mau rót rượu."
"A!" Thượng Quan Linh nghe thì im lặng, sư tôn đang nhớ đến sư nương chăng? Sao trước kia chưa từng nghe người nhắc qua. Có thể khiến sư tôn động tâm, rốt cuộc là tuyệt đại giai nhân phương nào?
Lâm Hiên mới rồi chỉ là tức cảnh sinh tình, rất nhanh liền bình phục tâm tư. Bắt đầu cùng vui yến tiệc của đệ tử Bách Thảo môn.
Trong tiệc, thỉnh thoảng hắn chỉ điểm cho đám đệ tử một số điều. Được nghe quân tử nói chuyện một buổi còn hơn mười năm đọc sách. Đám tu sĩ cấp thấp ngộ ra được nhiều điều, bớt được những bình cảnh cùng nguy hiểm khi tu luyện, mỗi người tràn ngập cảm kích cùng bội phục đối hắn.
Toàn bộ Bách Thảo Môn yến tiệc suốt đêm không say không về. Khi Lâm Hiên tỉnh lại đã là sáng ngày hôn sau.
Hắn vừa rời khách phòng đã thấy một nữ tử xinh đẹp lẳng lặng đứng đợi trước cửa.
"Tham kiến tiền bối."
"Môn chủ tới sớm vậy, tìm ta có việc gì?" Lâm Hiên nhìn thoáng qua Thượng Quan Mộ Vũ.
Nữ tử khẽ gật đầu: "Lần trước tiền bối diệt sát cường địch, hiện chúng ta xử đã kiểm kê xong các túi trữ vật, muốn tiền bối đi xem qua rồi định đoạt một lần."
Thân là nhất môn chi chủ, Thượng Quan Mộ Vũ sao lại không hiểu đạo tiến thoái. Dù Lâm Hiên có hào phóng cách mấy thì nàng cũng biết chừng mực. Trong các túi trữ vật còn có bảo vật của Ly Hợp lão tổ, nàng đương nhiên không thể thu nhận.
"Ừm. được rồi môn chủ, Lâm mỗ đi xem một chút cũng không sao" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Tiền bối, mời" Thượng Quan Mộ Vũ thi lễ rồi nhẹ bước đi trước dẫn đường.
Xuyên qua những dãy hành lang gấp khúc cùng thác nước sơn giả, cuối cùng một cánh cửa lớn xuất hiện trong mắt. Trên cửa có chi chít phù văn cùng pháp trận tinh xảo cỡ nhỏ, còn tỏa ra một tầng sương mù mờ ảo, hiển nhiên là có cấm chế lợi hại.
Thượng Quan Mộ Vũ giơ tay ngọc, lộ ra một tấm lệnh phù. Từ vật này bắn ra một đạo hồng quang nhập vào tầng sương mù.
Két một tiếng, cánh cửa tự mở ra.
"Phòng ngự trên này không tồi" Lâm Hiên đưa tay vuốt cằm rồi thản nhiên nói.
"Tiền bối, nơi này vốn là Tàng Bảo Thất của Hắc Phong đạo". Hai người chậm rãi đi vào, bên trong là một đại điện hình tròn đường kính tới cả trăm trượng.
Đủ các loại tài liệu linh thảo chai chai lọ lọ cùng tinh thạch chất cao như núi.
."Sao lại nhiều như vậy? " Lâm Hiên vẻ điểm kinh ngạc mở miệng. Số tài tài vật này có thể so với tài phú tích lũy của một tông môn trong cả vạn năm.
"Thiếp cũng không rõ" Thượng Quan Mộ Vũ cười khổ nhưng ánh mắt khó có thể che dấu được nỗi vui mừng.
Lâm Hiên chợt nhớ lại tin tức khi sưu hồn Hồng phát lão giả. Có lẽ trước khi rút chạy khỏi tổng đà, đám tàn binh này đã mang đi toàn bộ tài vật tích lũy của môn phái.
Nghĩ đến đây khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười. Thật sự là người muốn phát tài thì không kẻ nào ngăn được. Không ngờ bế quan khổ tu trên đảo mà còn có dê béo đưa đến một tuyệt bút tài hóa như vậy.
"Tiền bối, người sao vậy?"
"Không có việc gì." Lâm Hiên khôi phục lại vẻ không kinh không hỉ. Ánh mắt đảo qua đống bảo vật trước mắt, bắt đầu tìm kiếm những thứ hữu dụng.
Đầu tiên là đống tinh thạch chất cao như một ngọn núi nhỏ, trong này có tới mấy trăm viên cực phẩm tinh thạch. Hắn không chút khách khí thu vào trong túi, theo sau cũng không buông tha thượng phẩm. Còn trung phẩm tinh thạch trở xuống sẽ để lại cho đệ tử Bách Thảo Môn.
Theo sau hắn lại bắt đầu xem xét tài liệu linh thảo. Có một số Lâm Hiên không nhận ra, bất quá có thể phán đoán tổng giá trị.
Ngoài ra còn thấy những tài liệu khiến hắn đại hỉ ngoài ý muốn.
Hỏa Vân Thiết, Bách Diễm Thạch! Hai tài liệu cần thiết để luyện chế Hỏa Kiếm trong Cửu Cung Tu Du Kiếm.
Lâm Hiên không chút do dự đem chúng cùng một số tài liệu linh thảo phù triện đan dược mà hắn coi trọng thu vào. Dù vậy thì hắn mới lấy đi một phần nhỏ thôi.
"Được rồi, Lâm mỗ đã lấy xong, những thứ còn lại Môn chủ cứ việc chi dùng cho môn phái các ngươi."
"Còn nhiều như vậy?" Thượng Quan Mộ Vũ kinh ngạc, trên mặt đầy vẻ thành khẩn: "Tiền bối, thế này không ổn, thỉnh người chọn thêm một chút tài hóa nữa"
Lâm Hiên nghe thì mỉm cười, hắn đâu có độ lượng như vậy. Chẳng qua những thứ còn lại căn bản là vô dụng với hắn: "Được rồi, ngươi cứ việc thu về. À, đan dược dùng cho đệ tử quý phái còn nhiều không?"
"Không nhiều lắm" Thượng Quan Mộ Vũ nghe thì ngại ngùng lắc đầu. Đây chính là phiền não lớn nhất của nàng.
Cách Hắc Phong đảo khoảng ngàn dặm có một hòn đảo của các gia tộc. Trên Tùy Tâm đảo này có mở ra một phường thị, quy mô tuy nhỏ hàng hóa tương đối đầy đủ, là nơi hay lui tới cho các tu tiên giả quanh đây.
Trong năm mươi năm nay, nàng đã từng tới Tùy Tâm đảo vài lần, dùng tài hóa lưu lại của đạo tặc đổi thành đan dược cùng tinh thạch cho đệ tử bổn môn.
Linh giới tài nguyên phong phú cực hạn. Đan dược tăng tiến pháp lực cùng đột phá bình cảnh cho đệ tử Linh Động cùng Trúc Cơ Kỳ không thiếu, chỉ cần có đủ tinh thạch thì có thể dễ dàng mua được trong phường thị.
Hiện tại lượng tài hóa của đạo tặc lưu lại còn rất ít. Hơn nữa hai năm trước, trên đường đến Tùy Tâm đảo thì nàng nghe được tin tức các gia tộc đã bị một tu sĩ thần bí sát diệt sạch. Nghe nói cả hai lão tổ Nguyên Anh tọa trấn trên đảo cũng bị diệt trừ.
Thượng Quan Mộ Vũ thất sắc, phát hiện không ổn thì vội trở về. Nhưng quanh đây thực sự hẻo lánh, muốn tìm một phường thị khác thì không biết phải đi xa bao nhiêu vạn dặm. Nàng chỉ là tu tiên giả Ngưng Đan hậu kỳ. Đừng nói gặp phải lão quái Nguyên Anh lòng lang dạ sói, chỉ cần gặp Hải thú lợi hại đã vô phương ứng phó.
Bất quá nhu cầu của đệ tử thật sự cấp bách, nàng chuẩn bị mạo hiểm đi một chuyến thì Lâm Hiên lại xuất quan.
Lúc này nghe hắn hỏi, Thượng Quan Mộ Vũ xấu hổ nói ra vấn đề khó khăn.
"Ừm." Tiến giai thành công, Lâm Hiên tính đi Cửu Tiên Thành một lần để nghe ngóng tin tức về đại thế của tam tộc. Như vậy có thể thuận tiện mua đan dược cho đám Bách Thảo Môn.
Mà trên đường, hắn còn tính thu thập bảo tàng bí mật của Hắc Phong tôn giả. Thông qua sưu hồn thì biết đối phương giấu tại một nơi rất bí ẩn. Với tình thế hỗn loạn hiện tại, phải nhanh chóng thu về tránh đêm dài lắm mộng.
Quyết định xong xuôi, Lâm Hiên phân phó Thượng Quan Mộ Vũ sắp sắp tài liệu vào những túi trữ vật. Sau này tới Cửu Tiên thành sẽ đổi lấy tinh thạch đan dược.
***
Hai ngày sau.
Vầng thái thái dương treo thẳng trên đầu, tiết trời rất nóng. Thân hình đang lơ lửng ngoài khơi thì chân mày Lâm Hiên chợt động, thì thào một tiếng:
"Rốt cục tìm được rồi" Dựa theo tiêu ký của Hắc Phong tôn giả để lại. Rất nhanh mấy tảng đá ngầm nhô ra khoảng trăm trượng xuất hiện trong tầm mắt.
Bề ngoài của chúng không có gì bất thường, nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy phân bố theo phương vị Bắc Đẩu Thất Tinh.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua. Nhận định được vị trí chuẩn thì thân hình chợt lóe, chìm xuống đáy biển.
Hắn lặn xuống tới đâu là nước biển tách ra đến đó. Nhờ một viên Tị Thủy Châu, Lâm Hiên dễ dàng tiềm nhập sâu trong biển cả.
Trước mắt một vùng xanh thẳm, càng đi xuống càng đục. Thỉnh thoảng có còn cá tôm bơi qua lại. Rất nhanh một dải đá san hô có màu sắc chói mắt hiện ra. Có điều khiến Lâm Hiên chú ý là một con thuyền bị đắm lẫn trong đó.
Thuyền này cỡ trăm trượng, mặt ngoài bám đầy rong rêu, có vẻ chìm trong đáy biển đã từ
rất lâu.
Trong mắt Lâm Hiên hiện tia vui mừng. Không ngờ Hắc Phong Tôn Giả đem kỳ trân dị bảo thu hoạch bao nhiêu năm, toàn bộ dấu ở trong này.
Hải vực này rất hoang vắng. Đừng nói là tu tiên giả dù mà phàm nhân cũng không hứng thú với một con thuyền đắm như vậy. Chung quanh không bố trí cấm chế trận pháp. Tránh để linh lực dao động khiến người chú ý.
Thân thể Lâm Hiên được tầng xanh thẳm sắc bảo hộ, chợt lóe đã bay vào trong thuyền. Trong này còn một số hài cốt, rất nhanh hắn tới một khoang thuyền có một tấm cửa sắt.
"Ồ?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ tia ngạc nhiên, không ngờ nơi cửa sắt có một quỷ diện hung tợn rất sống động. Trong trí nhớ của Hắc Phong Tôn Giả đúng là có một cửa sắt nhưng không hề có quỷ diện này.
Chẳng lẽ có tu sĩ khác từng tới đây?
Nghĩ tới đây Lâm Hiên không khỏi vừa sợ vừa giận. Tay áo phất một cái, một đạo kiếm quang chói mắt bay vút ra.
Phốc một tiếng, cửa này chỉ được đúc bởi tinh thiết bình thường, ngay cả quỷ diện cũng cũng không chút phản kháng, trực tiếp bị trảm làm hai nửa.
Kết quả này lại khiến Lâm Hiên kinh ngạc. Rõ ràng hắn cảm ứng được trong mặt quỷ ẩn ẩn có khí tức quỷ dị, sao lại yếu ớt như thế?
Rất nhanh cảnh tượng trong khoang thuyền hiện ra.
"Đây là cái gì?"
Một màn trước mắt khiến Lâm Hiên ngây người.
Đúng là tàng bảo của Hắc Phong Tôn Giả đã bị tu sĩ khác phát hiện, có điều người lại chưa lấy đi. Đủ loại tinh thạch cùng bảo vật ánh vào mắt, hào quang kỳ lạ lưu chuyển, nhìn đã biết là vật có giá trị xa xỉ. Tuy nhiên không để tùy tiện mà được tập trung trong một pháp trận thật lớn.
Trận pháp sáng lóa này cũng được chế tác từ các tài liệu vô cùng trân quý, quang hoa đủ mọi màu sắc không ngừng lưu chuyển, tỏa ra một luồng khí tức thần bí.
Mà ở giữa pháp trận có một cái quan tài không nắp thật lớn dài hơn hai trượng, dùng một loại đá không biết tên tạo thành. Bốn phía tràn ngập thi khí đậm đặc màu xám trắng.
Bên trong quan tài rỗng tuếch nhưng ở cạnh bày ra vô số cực phẩm tinh thạch, đếm sơ đã tới hơn một ngàn viên.
Trận pháp này không chỉ quý hiếm mà còn thần diệu cực hạn, Lâm Hiên quan sát một hồi thì chỉ ngộ ra được một chút. Tựa hồ là nó dùng để hấp thu âm khí, dường như dưới đáy biển này còn có một cực phẩm âm mạch.
Rốt cuộc là ai thiết lập trận pháp này, hấp thu âm khí chí âm chí hàn trong lòng biển sâu làm gì?
Lâm Hiên có điểm nghi hoặc nhưng rất nhanh lắc đầu, không quản ai có mưu đồ gì, chỉ cần thu lấy bảo vật trước mắt là được.
Lâm Hiên phất tay một cái, tiếng xoèn xoẹt không ngừng vang lên. Mấy chục đạo kiếm khí đủ mọi màu sắc bắn tới. Trận pháp có uy năng không nhỏ nhưng chỉ để tụ tập âm khí trong lòng đất, lực phòng ngự không đáng nhắc.
Rất nhanh trận pháp đã bị chém không còn một mảnh. Lâm Hiên không khách khí, đem toàn bộ bảo vật thu vào Tu Du túi bên hông.
Hắn hành sự cực kỳ nhanh chóng. Chỉ sau nửa canh giờ thì mặt nước biển tách ra, một đạo kinh hồng chói mắt kích bắn lên. Theo sau linh quang chợt lóe, trong tiếng xé gió chói tai đến cực hạn, kinh hồng liền biến mất ở chân trời phương xa.
Lần này đi lấy tàng bảo của Hắc Phong Tôn Giả, thu hoạch thật ngoài dự kiến. Tuy nhiên Lâm Hiên cũng đoán được chủ nhân của trận pháp kia là một gia hỏa không dễ khó chơi.
Cho nên đề phòng vạn nhất, hắn triển khai toàn bộ độn tốc. Trên đường lại biến chuyển phương hướng mấy lần, sau đó mới nhằm hướng Cửu Tiên thành bay đi. Tuy nhiên lần này Lâm Hiên đã quá tự tin.
Cùng lúc đó, tại chiếc thuyền đắm trong đáy biển.
"Đáng ghét, là tên gia hỏa nào cả gan phá hủy Thiên Thi Tụ Âm Trận của bổn vương" Một thanh âm hùng hậu mang đầy vẻ tức giận truyền vào tai, lên tiếng là một trung niên nam tử chừng tứ tuần, dung mạo không thể nói anh tuấn nhưng có vẻ uy nghiêm.
Lúc này hai hàng mi hắn nhíu chặt, toàn thân phát ra linh áp không nhỏ, cơ hồ đã tới cảnh giới Động Huyền sơ kỳ đỉnh phong, cách trung kỳ chỉ một đường mà thôi.
"Hừ, để tìm được nơi tràn ngập Cực Âm Thi Khí này. Bổn vương đã tốn hao cả gần trăm năm đi khắp Hỗn Loạn Hải Vực. Mà để bố trí thành công Thiên Thi Tụ Âm Trận, bổn vương cơ hồ đã hao tổn hết tích cóp của bản thân. Nhờ vào trận này, đừng nói bình cảnh trước mắt mà còn có thể đột phá đến Động Huyền Hậu Kỳ"
Trung niên nhân kia thì thào, phía sau ngữ khí càng trở nên đáng sợ: "Rốt cuộc là gia hỏa hỗn đản nào lại thất đức như vậy, phá hư chuyện tốt của Bổn vương?"
Lúc này trước người trung niên nhân chỉ còn là một mảnh hoang tàn. Với tính cách âm trầm của Lâm Hiên. Trước khi rời đi hắn đã dùng kiếm khí oanh kích tan tác nơi này, nhằm hủy đi những dấu vết có thể lưu lại.
"Gia hỏa đáng ghét, ngươi cho là làm thế thì bổn vương không thể truy tung được sao?" Trung niên nhân bạo nộ nhưng trong mắt hiện vẻ cười nhạo: "Bất kể ngươi là ai. Bổn vương sẽ khiến ngươi cầu sinh không thể, cầu tử không được."
Thanh âm của hắn tràn ngập vẻ oán độc, theo sau hai bàn tay bay múa đánh ra các đạo pháp quyết. Một luồng thi khí nồng đậm bao bọc thân thể, từ bên trong lại mọc ra các xúc tua, như có sinh mệnh kéo dài ra bốn phía.
Chừng một tuần trà, trung niên nhân ngẩng cao đầu, thanh âm như quỷ đòi hồn vang lên: "Ta đã tìm được sinh mệnh đặc biệt của ngươi. Muốn chạy sao, nằm mơ, bổn vương sẽ như âm hồn bất tán bám theo ngươi. Ha ha a.. ."
Tiếng cười của hắn thê lương mà điên cuồng, theo sau thân hình quay tròn, càng thêm những luồng thi khí tỏa ra. Thân hình trung niên nhân chợt hóa thành một đạo kinh hồng xám xịt, như điện chớp bắn ra khỏi biển.
Lâm Hiên đương nhiên không rõ đối phương thề chết đuổi theo. Lúc này tốc độ độn quang của hắn đã chậm lại rất nhiều.
Dù sao cũng cần mấy ngày mới đến Cửu Tiên thành, Lâm Hiên vừa bay vừa kiểm kê bảo vật đoạt được. Vận khí thật sự là không tồi, hắn nhịn không được vui vẻ ra mặt.
Đang bay thì đột nhiên thần sắc Lâm Hiên khẽ động quay đầu bên trái.
Chỉ thấy lệ khí trùng thiên, thiên địa nguyên khí ầm ầm cuồn cuộn không ngừng. Thì ra có tu sĩ đang đấu pháp, hơn nữa quy mô cùng thực lực không thấp.
Lâm Hiên đã cảm ứng được có các tồn tại Ly Hợp Kỳ, đang từng đôi chém giết đến rối tinh rối mù. Trên đường hắn từng gặp qua đấu pháp kiểu này nhưng quy mô kém xa trước mắt.
Có điểm hiếu kỳ, Lâm Hiên thu liễm khí tức rồi bay về phía trước.
Quân số song phương kịch chiến chừng hơn vạn. Một bên là tu tiên giả thân mặc đạo bào, còn một bên là Yêu Tộc.
"Chẳng lẽ Hỗn Loạn Hải Vực đã bị cuốn vào xung đột?"
Lâm Hiên kinh ngạc thầm nghĩ, bất quá đã thành thói quen thái sơn đổ trước mặt không thay đổi sắc. Hắn lặng yên không một tiếng động bay tới.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn này. Hắn dễ dàng chế phục được một tên Yêu Tộc Hóa Hình sơ kỳ. Sau đó liền không chút khách khí thi triển Sưu Hồn thuật.
Không phải các thế lực ở Hỗn Loạn hải vực đại chiến. Tình huống này tương tự Thiên Vũ tông. Vân Hạc Môn, một trong các đại phái Nhân tộc cũng bị liên quân Hải tộc cùng Yêu Tộc chiếm lĩnh tổng đà, đệ tử Vân Hạc Môn rút chạy còn khoảng năm nghìn.
Bọn họ không lựa chọn trở về các nơi an toàn khác Nhân tộc mà dời đến Hỗn Loạn hải vực, nghỉ ngơi dưỡng sức mưu đồ Đông sơn tái khởi.