Chỉ thấy tiểu gia hỏa chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng, bộ mặt lông xù lộ vẻ thèm nhỏ dãi, sau đó quay đầu về phía Lâm Hiên kêu lên nịnh nọt, còn dùng đầu cọ cọ vào cánh tay hắn.
"Ngươi muốn ăn thứ này?” Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên.
"Miêu” Tiểu gia hỏa lại gật đầu như gà mổ thóc, phát ra tiếng kêu meo meo càng khiến hắn á khẩu, bất quá vẫn phất tay:"Cầm lấy đi.”
Được chủ nhân đồng ý, Tiểu Mao Cầu trở nên vui mừng, trên người chợt lóe bạch quang bắn tới.
Theo bản năng, hồn phách Thiên Tâm Thiềm Vương đã cảm giác được trước mắt là thiên địch nhưng đang bị giam cầm, không có cơ hội đào thoát. Tiểu Mao Cầu meo một tiếng sung sướng rồi một đớp đem nó nuốt ực một tiếng.
Sau đó tiểu gia hỏa này chậc lưỡi, còn dùng móng vuốt sờ lên bụng nhỏ tròn vo như chưa thỏa mãn rồi mới bay trở vào linh thú túi.
Yến Sơn Tứ Hữu thấy thì ngây người, sủng vật này có thể thôn phệ yêu hồn cường đại như vậy, thật sự thật lợi hại!
Lâm Hiên vuốt ve khối yêu đan thần kỳ một lát. Bàn tay vừa lật một thì nội đan đã biến mất, thu vào trong túi trữ vật.
Lúc này Hoàng Đình Tông ngẩng đầu, đưa mắt liếc một cái. Ba người còn lại cùng ôm quyền hướng về Lâm Hiên hành lễ.
"Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ, chúng vãn bối khắc sâu trong lòng”
"Mấy vị đạo hữu không cần như thế, Lâm mỗ cũng không cố ý che dấu tu vị, chúng ta vẫn ngang hàng luận giao là được” Lâm Hiên mỉm cười rồi trở nên trầm ngâm: "Hiện tại nơi hoang đảo này quá mức nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi nơi đây, không biết mấy vị đạo hữu có manh mối gì chưa?”
"Tiền bối nói là điểm truyền tống sao, không biết sao mà ít hơn trước kia rất nhiều, chẳng qua hai ngày trước, chúng ta còn thấy một điểm tại một ngọn hoang sơn.” Gia Cát Thiên Nguyên cung kính mở miệng.
"Cái gì?”
Lâm Hiên vốn tùy tiện mà hỏi, không ngờ có manh mối thì cao hứng có thể nghĩ: "Được rồi, các ngươi mau dẫn đường, hiện tại chúng ta rời khỏi nơi này.”
"Hiện tại rời đi, sao phải gấp như vậy?" Yến Sơn Tứ Hữu cảm thấy kinh ngạc. Trên đảo đương nhiên có nguy hiểm nhưng Lâm tiền bối tu vị cao như vậy, căn bản không cần sợ hãi cái gì.
Thấy vẻ khó hiểu trên mặt bốn người, Lâm Hiên thở dài. Xem ra vận khí của Yến Sơn Tứ Hữu không tệ, trên đường không gặp qua âm hồn quỷ vật lợi hại.
Thời gian cấp bách, hắn cũng không có tâm tình ở chỗ này giải thích, không chừng đám âm hồn quỷ vật sẽ đuổi tới.
"Các ngươi không biết là đảo này đã phát sinh đại biến. Đừng nói chúng ta, dù là tồn tại Động Huyền còn chưa chắc tự bảo vệ nổi mình. Cụ thể lát nữa nói sau, các ngươi mau dẫn đường đến điểm truyền tống” Lâm Hiên ngưng trọng mở miệng.
Yến Sơn Tứ Hữu nghe xong không khỏi hai mặt nhìn nhau. Bất quá không dám chậm trễ, Hoàng Đình Tông gật đầu: "Được, chúng ta đi.”
Lời còn chưa dứt thì toàn thân nổi tinh quang bay vút đi, mấy người còn lại cũng không chậm trễ theo sau.
"Tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, với thực lực của người mà phải vội vàng ly khai nơi này. Thậm chí người nói, liền là lão tổ Động Huyền Kỳ cũng không có năng lực tự bảo vệ mình sao?” Trong độn quang, Hoàng Đình Tông quay sang khó hiểu mở miệng. Ba người khác cũng lộ vẻ kinh nghi.
Lâm Hiên cũng không giấu diếm. Đành nói sơ những trọng điểm kinh hiểm mà hắn vừa trải qua. Yến Sơn Tứ Hữu nghe thì nghẹn họng trân trối.
"Cái này…Tiền bối, không phải người đang nói đùa sao?” Ngư Diệu Dung lè lưỡi liếm môi, khó có thể tin mở miệng.
"Ngươi cho rằng, tin tức như vậy mà Lâm mỗ có thể giỡn?" Lâm Hiên nghe thì nhíu mày.
"Tam đệ không được vô lễ" Hoàng Đình Tông mở miệng quát lớn một câu. Chuyện này đúng là khó tin nhưng vô luận ra sao, Lâm Hiên không cần phải nói dối.
Sau đó hắn quay sang, thần sắc lo lắng hỏi:"Tiền bối, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lâm Hiên nhìn thoáng qua bốn người:"Bốn vị đạo hữu, để Lâm mỗ thi triển bí thuật đem các ngươi một đoạn đường thì nhanh hơn."
Bốn người nghe xong thì đều lộ chút xấu hổ. Lâm Hiên bấm niệm pháp quyết, toàn thân nổi thanh quang bao phủ bọn họ, rồi cả năm hóa thành một đạo thanh hồng phá không mà đi. Tốc độ đã nhanh hơn trước gấp ba lần.
Lộ trình một ngày một đêm, rút gọn chỉ còn ba canh giờ đã tới.
Chỉ thấy sắc trời hôn ám, linh khí cùng âm lực nơi đây đều cực kỳ mỏng manh. Không thấy bóng dáng tu tiên giả hoặc âm hồn quỷ vật, phóng mắt nhìn lại chỉ có một núi đá trụi lủi đứng sừng sững.
"Các ngươi nói, hai ngày trước trông thấy lối ra ở chỗ này?" Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng.
"Vâng, điểm truyền tống vốn dao động chậm rãi ở sơn đỉnh kia một thời gian” Gia Cát Thiên Nguyên trấn định lên tiếng.
"Ừm!” Lâm Hiên gật đầu. Toàn thân nổi thanh quang kích bắn qua, thoáng chốc năm người đã hạ xuống đỉnh núi.
Không còn tung tích điểm truyền tống nhưng Lâm Hiên không hề sốt ruột. Có thể nó vẫn lưu động trong phạm vi gần đây.
"Chúng ta ở chỗ này chờ một lát, nhìn xem tình huống ra sao.” Lâm Hiên lạnh nhạt mở miệng.
"Vâng, vãn bối cũng nghĩ như vậy.” Hoàng Đình Tông cung kính nói.
Có điều sau một lát, Lâm Hiên chần chờ một chút thì nhìn về Tử Huyên Tiên Tử: "Tử Huyên Tiên Tử, Lâm mỗ có một việc muốn hỏi ngươi.”
Yến Sơn Tứ Hữu nghe thì ngạc nhiên. Tử Huyên Tiên Tử càng kinh ngạc dị thường.
"Lâm tiền bối, Tam tỷ nàng có khẩu tật.” Ngư Diệu Dung ấp úng lên tiếng.
"Yên tâm, Lâm mỗ chỉ có một ít nghi vấn cần thỉnh giáo nàng, về phần khẩu tật, ha ha, chúng ta đều là tu tiên giả, dù không thể mở miệng thì cũng có biện pháp khác để trao đổi tin tức” Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng. Tử Huyên suy tư một lát thì nhẹ gật đầu.
"Tốt, đã như vậy chúng ta qua bên này”
Lời còn chưa dứt thì hắn đã bay vút đi, Tử Huyên cũng hóa thành một đạo kinh hồng bay theo sau.
Ba người còn lại hai mặt nhìn nhau.
"Đại ca, ngươi nói Lâm tiền bối tìm Tam tỷ có chuyện gì, Tam tỷ có gặp nguy hiểm gì chăng?" Ngư Diệu Dung đầy vẻ lo lắng.
"Yên tâm, Lâm tiền bối sẽ không bất lợi đối với Tam muội.” Hoàng Đình Tông bình tĩnh hơn nhiều:"Nếu không, với thực lực của hắn, bốn huynh muội chúng ta liên thủ cũng không thể phản kháng, cần gì phải vẽ rắn thêm chân, ta tin người thật sự có ẩn tình muốn thỉnh giáo Tam muội”
Gia Cát Thiên Nguyên nghe thì cũng gật gù.
Nói về bên kia, thoáng một chốc thì Lâm Hiên cùng Tử Huyên đã bay ra ngoài gần trăm dặm.
Hắn đem thần thức thả ra quan sát rồi phất tay áo một cái. Một tầng cách âm tráo xuất hiện. Tử Huyên Tiên Tử thấy thì khẽ nhíu đôi mi thanh tú.
"Tiên Tử có khẩu tật, vậy chúng ta dùng thần thức trao đổi, ngươi có dị nghị gì hay không?" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
Thấy nàng chỉ khẽ gật đầu, trên mặt hắn lộ vẻ hài lòng. Hai tay nâng lên, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết rồi nhắm lại mắt lại, toàn thân hai người được bao bọc trong ngũ sắc linh quang.
Giờ phút này bọn họ đã đem nguyên thần xuất khiếu.
Đây là một không gian hư vô tràn ngập sương mù hỗn độn. Hai bóng người một nam một nữ cách không mà đứng, chính là Lâm Hiên cùng Tử Huyên Tiên Tử. Nhìn giống hệt nhưng kỳ thật chỉ là nguyên thần mà thôi.
"Tiền bối muốn hỏi thiếp về vấn đề gì?" Tử Huyên hé mở đôi môi anh đào, bất ngờ là thanh âm nghe êm tai vô cùng.
"Tiên tử có biết một nữ tử gọi là Âu Dương Cầm Tâm chăng?" Trong mắt Lâm Hiên lộ dị quang, trực tiếp hỏi thẳng.
"Âu Dương Cầm Tâm?" Tử Huyên Tiên Tử nhíu đôi mi thanh tú, sau đó lại lắc đầu: "Tiền bối thứ tội, đây là vãn bối lần đầu nghe nói cái tên này"
"A?" Lâm Hiên có điểm thất vọng, trầm ngâm rồi mở miệng: "Có lẽ, do duyên cớ nào đó mà nàng sửa lại danh tự, rất có thể"
Sau đó hắn cũng không nóng nảy. Đem giọng nói dáng điệu và nụ cười Âu Dương Cầm Tâm miêu tả kỹ càng lại. Theo thời gian thì thần sắc của hắn không tự chủ mà lộ vẻ ôn nhu.
Đáng tiếc Tử Huyên vẫn lắc đầu, trên mặt lộ vẻ áy náy: "Thực xin lỗi tiền bối, vãn bối thực chưa từng thấy qua vị đạo hữu nọ"
Ánh mắt Lâm Hiên lộ vẻ thất vọng không thể nào che dấu. Qua một lát thì mới chậm rãi mở miệng: " Vậy Âm Ba Công của tiên tử là ở học nơi nào?"
"Âm Ba Công?" Tử Huyên Tiên Tử ngẩn ngơ, sao lại có liên quan đến công pháp của nàng. Bất quá phản ứng cũng cực nhanh: "Thì ra tiền bối nghi hoặc điều này? Chẳng lẽ một thân thần thông của Âu Dương đạo hữu có vài phần tương tự với ta? Nói như vậy, nàng sẽ có quan hệ tới Thiên Âm Cung."
"Thiên Âm Cung?"
Lâm Hiên nhướng mày, hắn đều đã nghe qua những tông môn có danh tiếng ở Đông Hải. Thiên Âm Cung này nghe thật xa lạ.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, Tử Huyên Tiên Tử thở dài. Trong mắt hiện phần do dự nhưng rất nhanh đã thay bằng vẻ quyết tuyệt:
"Xem ra tiền chưa từng nghe nói đến Thiên Âm Cung, vậy ta thực tò mò là vì sao người lại biết Âu Dương đạo hữu cùng Âm Ba Công? Chẳng lẽ nàng cũng gặp tao ngộ giống như ta. Được rồi, nếu không có tiền bối viện thủ thì Tử Huyên sớm đã ngã xuống, đại ân không lời nào cảm tạ hết, ta sẽ nói cho người biết một bí mật mà ngay cả mấy vị huynh trưởng của ta cũng không rõ"
"A?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ bất ngờ, chẳng lẽ phía sau Âm Ba Công còn có liên hệ cực lớn gì sao: "Tiên Tử mời nói, yên tâm, Lâm mỗ không phải hạng đa sự, lời của ngươi tuyệt không để cho người thứ ba biết được"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, Tử Huyên Tiên Tử nhẹ nhàng thở ra:"Sự tình là như vậy, Tử Huyên vốn không phải tu tiên giả sinh trưởng ra ở Đông Hải. Ta từ giới diện khác, xảo hợp mà phá giới đi tới Đông Hải."
"Ta có thể hỏi một chút chăng, Tiên Tử đến từ giới diện nào?"
"Tiền bối khách khí rồi, chính là Thiên Âm giới."
"Thiên Âm giới!" Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Thiên Âm Cung, dùng danh tự tông môn mà đặt cho giới diện, tình huống này ở Linh giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nói thí dụ như Quảng Hàn Tử trong tam đại tán tiên, giới diện của hắn được xưng là Quảng Hàn giới. Cửu Vĩ Thiên Hồ trong Tam Yêu Vương thống ngự giới diện được xưng là Thanh Khâu quốc.
Còn có Dực Long Giới của Dực Long Chân Nhân đại danh đỉnh đỉnh.
Dực Long Chân Nhân tuy không thể so với cấp bậc Tán tiên Yêu Vương nhưng là tồn tại Độ Kiếp kỳ có thực lực vô cùng đáng sợ. Là Linh giới đệ nhất hoa tình công tử mỹ danh uy chấn hoàn vũ.
Chẳng lẽ Thiên Âm Cung có thể so sánh với những tồn tại như vậy? Nghĩ đến đây thì trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.
Thấy thần sắc của hắn, Tử Huyên nhẹ nhàng thở ra. Xem ra đối phương đã hiểu hàm nghĩa của mấy chữ "Thiên Âm giới", kế tiếp giải thích sẽ dễ dàng hơn một chút.
"Đúng vậy, khác với Đông Hải. Thiên Âm giới là một trong mấy giới diện cấp cao của Linh giới, bất luận diện tích hay thực lực tu sĩ, tài nguyên hay linh mạch đều vượt xa giới diện này, hơn nữa tông môn gia tộc tuy đông nhưng không ngoại lệ đều phụ thuộc vào Thiên Âm Cung.
Thái thượng trưởng lão Thiên Âm Cung, Thiên Âm Tiên Tử, chính là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ sống đã trên trăm vạn năm, đã tham gia đại chiến cùng Âm ti giới cùng Ma giới. Có thể nói Ma Tôn cùng Âm Ti quỷ vật chết trong tay nàng vô số kể, mà Âm Ba Công chính là độc môn thần thông của Thiên Âm Tiên Tử " Tử Huyên sâu kín lên tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ sùng kính cùng hâm mộ.
Quả thực tu tiên giả Độ Kiếp kỳ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, cách tiên nhân chỉ một bước. Dù không thể vượt qua cửu cửu đại thiên kiếp nhưng thọ nguyên dường như là vô tận.
Những tồn tại này ở Linh giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đa số đều là cổ tu sống không biết bao nhiêu năm tháng.
Lâm Hiên nghe thì rất nghi hoặc, trầm ngâm mở miệng: "Đạo hữu nói, Âm Ba Công độc môn bí thuật của là Thiên Âm Tiên Tử, nhưng nghe khẩu khí của ngươi thì không phải chỉ có một hai người tu luyện bí thuật này"
"Tiền bối nói không sai, Âm Ba Công xác thực thần diệu vô cùng nhưng chỉ có công pháp cảnh giới ngoài Động Huyền Kỳ mới thực sự trân quý. Công pháp thấp hơn thì được truyền lưu rộng khắp. Tại Thiên Âm thượng giới, đừng nói tông môn gia tộc mà rất nhiều tán tu cũng sỡ hữu chúng, hơn nữa trải qua cải tiến thì sinh ra vô số phiên bản, nghe nói còn truyền lưu đến hạ giới” Tử Huyên tiên tử chậm rãi giải thích.
"Thì ra là thế."
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, nhớ lại Cầm Tâm từng nói Âm Ba Công của nàng tựa hồ có chút quan hệ cùng thượng giới. Xem ra đúng là tu sĩ Linh giới mang xuống hạ giới tại thời thượng cổ.
Vốn cho rằng xảo hợp biết được tin tức Cầm Tâm, không ngờ lạ ra kết quả như vậy. Lâm Hiên thở dài không vui. Bất quá lại hỏi vấn đề khác mà hắn đang hết sức quan tâm.
"Tiên tử có thể nói sao ngươi đến được nơi này chăng?"
Nếu như hắn sở liệu đúng, toàn bộ Đông Hải tu tiên giới sắp trở nên hỗn loạn, hơn nữa quy mô loạn lạc sẽ vượt xa tam tộc đại chiến. Hải vực do Cửu Tiên Cung thống trị cũng không còn là nơi thế ngoại đào nguyên nữa.
Như vậy ổn thỏa nhất là tìm cách rời khỏi giới diện này. Linh giới rất nhiều tiểu giới diện an toàn. Đông Hải chẳng qua bị vận rủi rớt vào đầu, trở thành mồi dẫn lửa cho đám những âm hồn mà thôi.
Tử Huyên tiên tử tới từ địa phương khác. Biết đâu kinh nghiệm của nàng có thể giúp hắn trong chuyện này?
Trên mặt Lâm Hiên lộ phần hi vọng nhưng thiếu nữ lại thở dài:"Tiền bối, chỉ sợ thiếp không thể giúp người, ta cũng mơ hồ mà tới chỗ này. Tại thời điểm mạo hiểm gặp phải khe hở không gian nên bị hút vào."
Lâm Hiên nghe thì im lặng. Sau một lúc lâu, Tử Huyên nhịn không được mở miệng: "Tiền bối, người còn có vấn đề gì muốn hỏi, chỉ cần thiếp rõ thì tuyệt không dấu diếm."
"Không có" Lâm Hiên lắc đầu rồi nói:"Chúng ta mau trở về thôi"
Chung quanh lại bắt đầu biến mơ hồ. Lâm Hiên thu hồi pháp thuật, nguyên thần của hắn cùng Tử Huyên tiên tử lần nữa về tới thân thể.
Thấy hai người trở về, Hoàng Đình Tông, Ngư Diệu Dung cùng Gia Cát Thiên Nguyên đều nhẹ nhàng thở ra.
Cả đám lấy ra hồ lô uống thêm vài ngụm linh tửu, thời điểm này cần phải bảo trì pháp lực dồi dào.
Một canh giờ trôi qua, bốn phía vẫn im ắng. Qua hai canh giờ, Lâm Hiên thả ra thần thức thì thấy phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây vẫn không chút động tĩnh.
Vẻ mặt hắn có điểm âm trầm, Yến Sơn Tứ Hữu cũng hai mặt nhìn nhau.
"Tiền bối, hai ngày trước kia, chúng ta thật sự trông thấy điểm truyền tống ở chỗ này" Hoàng Đình Tông lộ vẻ bất an, cẩn thận lên tiếng.
"Ta hiểu…" Lâm Hiên đương nhiên không hoài nghi. Bọn họ chỉ nói dối khi muốn chết ở chỗ này. Hiện tại chạy loạn cũng vô dụng. Cân nhắc lợi hại, hắn quyết định chờ đợi thêm.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Lúc này đã là đêm dài, những đám mây màu đỏ như lửa
trên bầu trời đã biến mất. Đưa tay ngang mặt không thấy được năm ngón.
Lâm Hiên đang khoanh chân đả tọa trên một khối đá lớn, đột nhiên như cảm ứng được điều gì thì chậm rãi mở mắt. Động tác tuy nhỏ nhưng Yến Sơn Tứ Hữu cũng cảm giác được.
"Tiền bối, làm sao vậy?" Hoàng Đình Tông có điểm khẩn trương mở miệng. Luận về sự trầm ổn thì Yến Sơn Tứ Hữu còn xa mới có thể so sánh cùng Lâm Hiên.
Đợi gần nửa ngày thì trong lòng bốn người đều phi thường bất an. Dù sao nghe Lâm Hiên miêu tả, bọn họ quả thực đã cảm giác được sự đáng sợ của âm hồn lệ quỷ.
"Đi." Lâm Hiên không nhiều lời, trực tiếp biến thành một đạo kinh hồng bay về phía bầu trời đêm.
Bốn người liếc nhau rồi độn quang nhanh như điện chớp, xem ra đã đề thăng tốc độ tới cực hạn.
Bay ra mấy ngàn dặm, Lâm Hiên độn nhiên ngừng lại. Một lát sau Yến Sơn Tứ Hữu cũng tới chỗ này, ánh mắt đảo qua bốn phía thì lộ vẻ hưng phấn.
Không gian phía trước mấy chục trượng vốn đen sì, nhưng cẩn thận xem xét thì truyền đến những chấn động rất nhỏ.
Là chấn động không gian, giống như ném một cục đá xuống mặt hồ an tĩnh, từng vòng gợn sóng nhộn nhạo ra bốn phía.
Mấy người nhẹ nhàng thở ra, nhưng theo thời gian thì điểm truyền tống không có mở rộng. Không gian chấn động như đang bị thứ gì phong bế, hơn nữa cường độ chấn động còn có dấu hiệu suy giảm.
Sắc mặt Lâm Hiên có điểm khó coi. Trong lòng Yến Sơn Tứ Hữu càng thêm dự cảm bất hảo.
Chợt một tiếng nổ lớn rúng động lòng người từ xa xa truyền vào tai. Cả bầu trời đều bị sáng lóe, mặt đất rung lên dữ dội.
Một tiếng rin rít như có áp lực gì truyền qua. Lâm Hiên không việc gì nhưng Yến Sơn Tứ Hữu cơ hồ đứng không vững giữa không trung, vộ vàng mở ra linh khí hộ thể.
Chỉ thấy một cột sáng màu đen xuất hiện trong tầm mắt, ở rất xa nên nhìn chỉ thấy bóng dáng nhàn nhạt. Phương hướng chính là chỗ khe hở mà Lâm Hiên gặp phải đám âm hồn. Với khoảng cách xa như vậy mà có thể quan sát được, đủ để thấy mức độ khủng bố của cột sáng thật không có cách nào hình dung.
Không biết đám Hải Tộc kết cục sao, cũng chỉ hai lão quái Động Huyền Kỳ là có khả năng chạy thoát. Những người khác thì chín phần sẽ ngã xuống.
Chủ lực của đám hồn kia đã tới. Chỉ sợ trong chốc lát nữa, cả hòn đảo đều bị âm hồn quỷ vật bao vây. Bất luận Nhân tộc hay Hải Tộc, nếu không thoát khỏi đảo thì chỉ còn một đường ngã xuống.
Trỏ lại bên này, vẻ mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi nhưng trong mắt chợt hiện tia quyết tuyệt. Xem ra phải thử một lần, còn hơn là ngồi chờ chết.
Lâm Hiên giơ tay lên, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiện ra chói mắt dị thường.
"Đi!"
Hắn điểm ra một chỉ. Tứ sắc linh quang lưu chuyển, sau đó toàn bộ biến thành màu lam. một con Giao Long cỡ hơn thước hiển hiện ra. Âm phong chung quanh điên cuồng tụ nhập vào nó, chẳng qua thân hình Giao Long không có bạo trướng, chỉ là khí thế càng thêm hung bạo mấy phần.
Yến Sơn Tứ Hữu ngây ngốc nhìn một màn này, không biết Lâm Hiên muốn làm gì, Bọn họ không cách nào xuất thủ tương trợ, lại càng không dám mở miệng lung tung. Chỉ là trong ánh mắt đều lộ vẻ hi vọng. Có thể đào thoát hay không toàn bộ phải nhờ vào hắn.
Trên mặt Lâm Hiên cũng lộ vẻ khẩn trương, tay phải nâng lên rồi hung hăng đánh xuống.
Giao Long bỗng nhiên cuồng bạo rồi nhào tới không gian chấn động kia.
Ánh sáng màu lam lập lòe. Một màn không thể tưởng tượng nổi với Yến Sơn Tứ Hữu hiện trước mắt khiến bọn họ thất sắc.
Không gian vặn vẹo một hồi, bị hàn khí xé rách rồi sau đó vỡ vụn ra.
Quang hoa chợt lóe, tay phải Lâm Hiên tiếp tục hiện thanh cổ trường mâu của Tuyết Hồ Vương. Hắn đem pháp lực truyền vào. Bảo vật lóe lên những họa văn, như có lực lượng thần bí gì đó bị kích hoạt, Những phù văn cổ xưa của Yêu Tộc đồng thời hiển hiện chung quanh.
Lâm Hiên hung hăng đem trường mâu vung lên. Một ánh đao hình trăng lưỡi liềm xuất hiện. Nó được bao hàm trong một pháp trận nhỏ bé. Như chậm mà nhanh, theo sát Huyễn Linh Thiên Hỏa trảm vào chỗ hư không bất ổn nọ.
Xoảng!
Dùng mắt thường có thể thấy được không gian đang vỡ vụn ra một khe hở chừng nửa thước. Lâm Hiên mừng rỡ vung tay liên tục. Lại là vài ánh đao hiển hiện. Đồng thời không ngừng đem pháp lực truyền Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Chỉ trong thời gian ngắn, rốt cuộc khe hở đã mở rộng đến hơn một trượng. Bên trong đen sì sâu không thấy đáy, tiềm ẩn những nguy cơ không rõ.
“Các đạo hữu, các ngươi chọn thế nào" Lâm Hiên quay sang lên tiếng.
Điểm truyền tống đã được mở ra nhưng hiển nhiên rất bất ổn. Muốn thông qua đó dĩ nhiên phải chịu phong hiểm. Chẳng qua ở lại nơi này thì chết chắc.
"Sinh tử do mệnh, thời điểm này chỉ có liều mạng." Gia Cát Thiên Nguyên thở dài.
"Không cần thiên mệnh, khe hở không gian này chỉ có cự ly ngắn, dù nguy hiểm nhưng Lâm Hiên tin tưởng bình an vượt qua, sẽ mang các ngươi đi một đoạn đường." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Tiền bối, người nói thật?" Bốn người không khỏi đại hỉ, càng thêm cảm kích.
"Ta lừa các ngươi làm gì? Nhanh đến bên cạnh ta” Thấy Lâm Hiên mười phần tin tưởng, Thân hình Yến Sơn Tứ Hữu lóe lên, xuất hiện phía sau hắn.
Lâm Hiên cũng không trì hoãn, tay áo phất một cái. vài tấm thuẫn bài hình tròn cỡ nửa thước bay ra. Mặt ngoài của chúng có những họa văn sặc sỡ cùng phù văn.
Hắn điểm tới vài đạo pháp quyết. Tiếng vù vù nổi lên, bảy tấm thuẫn bài phân bố thành hình rẽ quạt rồi lóe lên linh quang, nối thành một quầng sáng thanh sắc. Một Thái Cực Đồ thần bí lưu chuyển ở phía trên.
Sau đó các tấm thuẫn bài cùng màn sáng hợp thành một thể, năm người bay vút vào khe hở không gian nọ.
***
Đây là một vùng hải vực hoang vu, sắc trời âm trầm, thỉnh thoảng trên mặt biển có sóng cuốn qua nhưng đang có bão tố.
Đột nhiên không gian vặn vẹo một hồi, một khe hở không gian chừng hơn trượng hiện trong tầm mắt. Thanh quang chợt lóe, Lâm Hiên mang theo Yến Sơn Tứ Hữu hiện hình ra.
"Phù, rốt cục đã thoát khỏi." Ngư Diệu Dung đưa tay lau mồ hôi, nhớ lại kinh lịch vừa rồi thì lòng còn sợ hãi không phải.
Lần này nếu không phải Lâm Hiên lại đại triển thần uy, khẳng định bọn họ đã ngã xuống.
Khi vào trong khe hở không gian, nào biết không thấy lối ra khiến bốn người vô cùng sợ hãi. Thời khắc mấu chốt lại là Lâm Hiên thi triển một loại thần thông Linh Nhãn thần bí, nhanh chóng tìm được tiếp điểm không gian. Sau đó hắn lại dùng lam sắc ma hỏa cùng trường mâu cường bạo xé rách không gian.
Bốn người không ngốc, theo những gì trải qua đã hiểu Lâm Hiên không phải tu sĩ Ly Hợp Kỳ bình thường. Chỉ sợ ngay cả lão quái vật Động Huyền Kỳ còn chưa làm được như thế.
Lúc này vừa đi ra, năm người vội phát ra thần thức xác định vị trí.
Rất nhanh Hoàng Đình Tông ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ bay về phía trước. Mấy người còn lại tuy bất ngờ nhưng cũng bay theo.
Qua một tuần trà, một hòn đảo nhỏ hiện trong tầm mắt. Thiên địa linh khí nơi này rất loãng, là một thôn nhỏ có chừng mấy trăm phàm nhân.
Năm người không che dấu hành tích, những người phàm tục thấy thì thất sắc, mờ mịt cùng vui mừng, thanh niên sợ hãi dìu già dắt trẻ làm đại lễ tham bái bọn họ.
"Sao, đại ca, ngươi đã từng đến nơi đây?” Ngư Diệu Dung hiếu kỳ mở miệng.
"Ừm, ta là tu tiên giả bắt đầu từ làng chài nhỏ này mà ra" Hoàng Đình Tông nhớ lại chuyện xưa, có điểm thương cảm nói.
"Cái gì?" Lâm Hiên cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Đây là cố hương của đạo hữu, vậy chắc chắn ngươi đã rõ vị trí hiện tại của chúng ta"
"Tiền bối, Hoàng mỗ đương nhiên tinh tường, địa điểm của chúng ta bây giờ chỉ cách Hồng Diệp hải vực mấy ngày lộ trình mà thôi. Nếu tiền bối mang theo hải đồ, ta có thể đánh dấu lên đó"
"Như thế đã làm phiền đạo hữu"
"Tiền bối cần gì khách khí như, tính của mệnh Hoàng mỗ là do người cứu lại, chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc."
Lâm Hiên gật gật đầu, lấy ra một cái ngọc giản. Hoàng Đình Tông tiếp nhận liền đem thần thức chìm vào, rất nhanh cung kính đem nó trả lại cho hắn.
Lâm Hiên thu lại rồi thở dài:"Các vị, Lâm mỗ đã nói qua tình huống Âm hồn với mấy người, không biết sau này các ngươi có tính toán gì không?"
"Ta cũng không biết. Theo như lời tiền bối, âm hồn quỷ vật sẽ tiến công toàn bộ Đông Hải, trừ phi là rời khỏi giới diện này, nếu không thì làm gì còn nơi thế ngoại đào nguyên lánh họa" Hoàng Đình Tông cười khổ nói.
"Ừm, bất quá chạy xa một chút vẫn an toàn hơn" Lâm Hiên cũng cảm khái, mở miệng an ủi: "Đám âm hồn quỷ vật tuy hung bạo nhưng tu tiên giả Đông Hải cũng không phải quả thị mềm mặc cho người nắn bóp, ai thắng ai thua còn chưa biết."
"Chỉ sợ đối phương có tồn tại cấp Phân Thần." Gia Cát Thiên Nguyên chợt mở miệng xen vào.
"Lâm tiền bối, hai vị huynh trưởng, hiện tại thảo luận những điều này làm gì, việc cấp bách là chúng ta mau rời khỏi nơi này" Ngư Diệu Dung lo lắng lên tiếng.
"Tam đệ nói không sai" Hoàng Đình Tông nhẹ gật đầu: "Tiền bối, người có tính gì không, đồng hành cùng bốn người chúng ta thì trên đường cũng có thêm bạn"
"Không cần, Lâm mỗ phải tới Hồng Diệp đảo" Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Cái gì?" Bốn người sợ ngây người.
"Tiền bối, ta không nghe lầm chứ, thời khắc này mà người còn trở lại Hồng Diệp Đảo làm cái gì?”
"Đúng vậy a, chỗ đó cùng Vạn Thú đảo là cứ điểm lớn của Nhân tộc cùng Hải Tộc. Đám âm hồn quỷ vật nhất định sẽ công kích tới đó" Ngư Diệu Dung thất sắc nói.
"Đúng vậy, âm hồn quỷ vật có thể chiếm lĩnh Đông Hải hay không thì còn khó nói, chẳng qua công phá Hồng Diệp đảo cùng Vạn Thú đảo là tiện tay mà thôi. Tiền bối, vừa mới tìm đường sống chạy ra, sao người có thể tự dấn thân vào nơi nguy hiểm." Gia Cát Thiên Nguyên cũng mở miệng khuyên can.
Tử Huyên Tiên Tử không thể nói chuyện nhưng cũng lộ vẻ lo lắng cho đối phương.
"Mấy vị yên tâm, Lâm mỗ dám làm như thế là có điểm nắm chắc, ta xác thực có chuyện quan trọng, không thể không trở lại Hồng Diệp đảo” Lâm Hiên mỉm cười nói.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, biết rõ khuyên can cũng vô dụng.
"Tiền bối bảo trọng, thứ cho chúng ta không thể theo tới đó"
"Bốn vị đương nhiên không cần, sau này các ngươi định đi đâu?"
"Cái này còn chưa rõ, bất quá Hoàng mỗ có ý di chuyển phàm nhân ở trên đảo, dù sao bọn họ có uyên nguyên sâu xa cùng ta. Không nỡ bỏ mặc."
Theo ý của Hoàng Đình Tông. Âm hồn quỷ vật xâm lấn, bất kể là phàm nhân hay là tu tiên giả, nếu gặp khẳng định đều giết chết tại trận.
"Được, bốn vị cẩn thận, có cơ duyên thì chúng ta còn gặp lại.”
"Tiền bối cũng bảo trọng, ân cứu mạng huynh muội khắc sâu trong lòng, không lời nào cảm tạ hết được, chúng ta cũng không muốn ngã xuống, hi vọng một ngày nào đó có thể báo đáp tiền bối."
"Ha ha, lời này không sai, các ngươi nhất định phải sống tốt.”
Lâm Hiên cười to rồi toàn thân nổi tinh quang, bay vút về hướng Hồng Diệp đảo. Thân ảnh lóe lên vài cái đã biến mất tại phía chân trời.
Đối với bí mật Hồng Diệp đảo, Lâm Hiên còn chưa chịu buông bỏ. Có thể nói là kẻ tài cao gan lớn, nhổ răng trong miệng cọp. Hiện tại còn thêm Âm hồn quỷ vật thì tình thế sẽ rất nguy hiểm. Chẳng qua hắn tin tưởng, không phải một sớm một chiều mà Hồng Điệp đảo sẽ thất thủ, sẽ có cơ hội đục nước béo cò.