Bách Luyện Thành Tiên

Kẻ Thần Bí Trong Thiên Cơ Phủ


trước sau

Lâm Hiên nhíu hai hàng chân mày, đưa tay vuốt cằm lộ vẻ suy tư. Một lát sau trong mắt lóe tinh quang, toàn thân chớp lóe một trận thì nhanh chóng thu lại, hóa thành một cơn lốc nhỏ bao bọc viên trân châu kia. Vù vù mấy tiếng đã nhập vào bên trong đó.

Chỉ thấy trước mắt là núi xanh hồ bạc rừng trúc, khiến người có cảm giác đang ở trong một không gian Tu Du. Chẳng qua không gian này quá nhỏ, hơn nữa có pháp tắc khác với trong Tu Du Túi hoặc Vạn Hồn tháp. Dường như là đang ở trong một tòa Thiên Cơ Phủ.

Có điều vật do Tiên Hoa Lão Tổ đem theo tùy thân, ngay cả khi Nguyên Anh chạy trối chết cũng không buông tha, chắc chắn sẽ có điểm đặc biệt.

Lâm Hiên lẳng lặng bay tới Trúc lâm trước mắt. Bên trong có một tầng sương nhàn nhạt như vào buổi sáng sớm bình thường.

Lâm Hiên quan sát một lát thì lại khẽ nhíu mày. Đây không phải Huyễn thuật bình thường mà ẩn chứa Cửu Cung Bát Quái tương sinh tương khắc.

Chẳng qua muốn làm khó hắn thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Lâm Hiên tế ra Ma Duyên Kiếm, trong mắt lóe lên ngân quang thì bổ ra một kiếm về điểm yếu của cấm chế.

Oanh!

Một đạo ngân sắc kiếm khí mênh mông cuốn tới. Không quản trận pháp cấm chế biến hóa phức tạp hay ảo nghĩa ra sao, đều bị cường lực mạnh mẽ bài trừ.

Lâm Hiên nhanh chóng xuyên qua khu rừng. Dọc trên đường lại bài trừ không ít cấm chế, rốt cục tới một động phủ trên sườn núi.

Hắn phất tay áo một cái, cửa động liền chậm rãi mở ra. Xuyên qua một thông đạo hẹp dài rồi một đại điện hình tròn chừng hai ba mươi trượng hiện trong tầm mắt.

Ánh mắt Lâm Hiên dừng ở giữa đại điện thì hít vào một hơi lạnh. Chỉ thấy có một khối tinh thể thật lớn như hổ phách, mặt ngoài chớp lóe ánh sáng yêu dị. Điều không ngờ là bên trong có phong ấn một lão giả tiên phong đạo cốt.

Lão giả này râu tóc đã bạc như hơn trăm tuổi, tuy nhiên trên mặt không thấy nếp nhăn mà đầy vẻ hồng nhuận.

Rõ ràng là lão giả này vẫn còn sống. Lâm Hiên liền đem thần thức thả ra, vừa tiếp xúc thì chân mày khẽ động.

Không ngờ đây là một tu tiên giả Động Huyền hậu kỳ. Luận thực lực còn mạnh hơn cả Tam Yêu Hoàng, Lục Hải Vương một bậc. Sánh ngang với Thánh Thành chi chủ.

Chẳng lẽ là đại nhân vật kia chăng? Lâm Hiên đang còn phỏng đoán thì lão giả bị phong ấn trong tinh thể đột nhiên mở mắt.

Thấy hắn thì lão cũng có vẻ giật mình, trong mắt bắn ra tinh quang, thanh âm mơ hồ mang phần hận thù cùng hoan hỉ truyền ra:"Đạo hữu là người phương nào, sao lại ở chỗ này. Tiên Hoa lão ma đâu?"

Lão giả dường như khá kích động, hỏi một hồi nhưng Lâm Hiên không đáp mà thản nhiên hỏi lại: "Vậy đạo hữu là ai, sao bị giam cầm ở chỗ này?"

"Ta. . ."

Lão giả đang ngẩn ngơ thì thanh âm lạnh lùng của Lâm Hiên lại truyền vào tai: "Tình cảnh hiện tại của đạo hữu hiện đang rất bất ổn. Tốt nhất nên thành thật một chút, Lâm mỗ ghét nhất là bị người lường gạt"

"Ngươi đáp trước đi, sao ngươi có thể tới chỗ này?"

"Hừ, Lâm mỗ sát diệt Tiên Hoa lão tổ, cướp được tòa Thiên Cơ Phủ từ trong tay hắn rồi vào đây" Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"Cái gì, ngươi có thể giết lão ma? Không phải chứ? Ngươi chỉ là một tu tiên giả sơ kỳ, Tiên Hoa ác tặc là tồn tại trung kỳ, hơn nữa còn có mấy kiện bảo vật lợi hại, lại không dễ dàng rời khỏi Cửu Tiên cung." Trên mặt lão giả lộ vẻ không thể tin nổi.

"Hừ, Lâm mỗ hà tất phải lừa ngươi, nếu không thì sao Thiên Cơ Phủ lại lọt vào trong tay ta? Ngươi xem đây là vật gì."

Lâm Hiên vừa nói vừa mở ra bàn tay. Một tiểu nhân cao hơn tấc ánh vào mắt, tuy thân thể cơ hồ trong suốt nhưng mặt mũi mơ hồ giống Tiên Hoa lão tổ.

Khi trước Lâm Hiên đuổi theo lão quái vật. Đối phương liền tự bạo Nguyên Anh. Chỉ còn sót lại một tia tàn phách phi thường mơ hồ, thi triển Sưu Hồn Thuật cũng vô dụng. Tuy vậy lúc này còn chưa tan đi.

Nhìn ánh mắt ngốc trệ của tiểu nhân, trong mắt lão giả lại bắn ra tinh quang, trên mặt lộ vẻ cuồng hỉ: "Tốt, tốt, quả nhiên là Tiên Hoa ác tặc, đúng là thông minh quá bị thông minh hại, không ngờ ác tặc đã chết trong tay đạo hữu! Thật sự là quá tốt, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đợi khi Cốc mỗ thoát khốn nhất định sẽ báo đáp đạo hữu."

"Việc này hãy nói sau, Lâm mỗ đã trả lời vấn đề của ngươi, vậy lúc này ngươi có thể nói thân phận lai lịch của mình được chưa?" Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng.

"Đây là đương nhiên " Lúc này bộ dáng lão giả đã trở về với vẻ mi từ mục thiện, ngữ khí có phần cảm kích: "Lão phu là Cốc Thiên Dương, hổ thẹn là Cửu Tiên Cung chủ, xin có lễ với đạo hữu."

"Cửu Tiên Cung chủ!"

Lâm Hiên thì thào, hắn sớm đã đoán được điều này. Phóng tầm mắt nơi Hỗn Loạn Hải Vực, ngoài Cửu Tiên Cung chủ thần bí thì còn ai thể có được tu vị Động Huyền hậu kỳ. Chẳng qua hắn hiếu kỳ là không biết tại sao đối phương lại rơi vào trong tay Tiên Hoa lão tổ.

Lại thấy Cốc Thiên Dương thở dài, âm trầm mở miệng:"Hết thảy đều là sai lầm của lão phu, là ta quá mức tự đại, tự gây nghiệt thì không thể sống "

"Cung chủ không cần tự trách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Kỳ thật Tiên Hoa ác tặc cũng chính là lão phu." Lời của đối phương khiến Lâm Hiên kinh ngạc, bất quá nhanh chóng nghĩ ra một điều.

"Vậy lão ma kia vốn là đệ nhị Nguyên Anh của đạo hữu sao?"

"Không sai” Cửu Tiên Cung chủ thở dài một hơi, trên mặt lộ vẻ hối hận: "Đều là lão phu nhất thời chủ quan"

Lâm Hiên nghe thì im lặng không nói. Hắn đương nhiên hiểu rõ chỗ tốt khi tu luyện bí thuật đệ nhị Nguyên Anh. Sở dĩ pháp lực của hắn tinh thuần vượt xa tu sĩ cùng cấp chính là nhờ đệ nhị Nguyên Anh cùng yêu đan.

Chẳng qua bất kỳ một sự tình nào cũng luôn có hai mặt lợi hại.

Tại Linh giới thì bí thuật đệ nhị Nguyên Anh cũng rất hiếm có, được các đại môn phái rất coi trọng. Chỉ có tông chủ hoặc số ít trưởng lão có thể tu luyện.

Có điều khác hẳn với con đường tu luyện của Lâm Hiên.

Các tu sĩ khi tu luyện bí thuật này, trước tiên cần bắt lấy Nguyên Anh của một tu sĩ khác. Đối với những môn chủ trưởng lão thế lực lớn thì bước này không quá khó khăn.

Bước kế tiếp là đem xóa đi thần thức của đối phương rồi tế luyện thành đệ nhị Nguyên Anh của bản thân thì vô cùng hung hiểm.

Chỉ không cẩn thận một chút là Nguyên Anh của đối phương có thể đảo khách thành chủ, đoạt xá trở lại chủ nhân.

Cho dù thuận lợi xóa thần thức Nguyên Anh nhưng dù sao vẫn sót lại một chút tình cảm trí nhớ của đối phương. Theo thời gian, nếu không thể dung hợp hoàn mỹ thì sẽ xuất hiện độ lệch nhân cách, lúc này đệ nhị Nguyên Anh lại trở thành một cá thể hoàn toàn bất đồng. Sau đó tiến hành cắn trả chủ Nguyên Anh.

Đương nhiên, thông qua dùng đan dược cùng với bí thuật tế luyện đặc biệt thì có thể tiến hành tu chỉnh nhân cách của đệ nhị Nguyên Anh. Bất quá cũng chỉ là giảm tỷ lệ rủi ro mà không thể ngăn chặn hoàn toàn.

Riêng trường hợp của Lâm Hiên thì đệ nhị Nguyên Anh không phải của người khác. Chính là do Ma Anh chuyển hóa thành. Ma Anh lại do Ma Đan của bản thân tiến giai nên không tồn tại nguy cơ cắn trả.

Hắn đang còn nghĩ ngợi thì lại nghe Cốc Thiên Dương tiếp tục kể lể: "Tiên Hoa lão tổ vốn là đệ nhị Nguyên Anh của lão phu, chẳng qua sự vụ trong cung quá nhiều, nhiều khi xử lý không xuể. Vì vậy mà lão phu đã sai lầm khi tìm cho hắn một thân thể, nhiều năm như vậy nhưng hắn luôn một mực biểu hiện kính cẩn, không có bất luận sơ hở gì, ta dần dần cũng chủ quan.

Những năm gần đây, lão phu do tu luyện bí thuật cần bế quan nên liền đem hầu hết quyền hành giao cho hắn, đề bạt hắn làm phó cung chủ ”

"Thì ra là thế" Lúc này Lâm Hiên đã rõ một phần nội tình.

"Lão phu vốn không biết đệ nhị Nguyên Anh sớm đã mở ra linh trí độc lập. Hắn ẩn nấp chờ đợi thời cơ, đợi khi lão phu tu luyện khẩn yếu quan đầu thì đột nhiên đánh lén " Nói đến đây thì trên mặt Cốc Thiên Dương đã tràn đầy vẻ thống hận.

Nghe đến chỗ này thì trong mắt Lâm Hiên chợt lóe dị quang: "Vậy theo lời đạo hữu thì hắn đã chế phục được ngươi, vì sao không dứt khoát diệt sát đạo hữu để đoạn tuyệt hậu hoạn, đem phong ấn ngươi ở đây thì có điểm không đúng"

"Là do Tiên Hoa ác tặc còn ngoan độc hơn đạo hữu tưởng tượng nhiều, không biết hắn thu thập ở đâu một số tà công bí thuật, chưa nhổ cỏ tận gốc là đang chuẩn bị để thôn phệ Nguyên Anh của ta"

"Cái gì?” Lâm Hiên thật sự kinh ngạc.

"Cũng khó trách đạo hữu không biết, công pháp kia là do một gã đệ nhị Nguyên Anh thành công cắn trả chủ nhân sáng tạo ra, mục đích là thôn phệ chủ Nguyên Anh bồi bổ nguyên khí, thậm chí có thể đột phá bình cảnh. Chứ ngươi cho rằng hắn lưu lại lão phu là vì lòng tốt sao?" Cốc Thiên Dương bi phẫn nói.

"Thì ra là thế" Lâm Hiên thấy bộ dáng đối phương thì lộ nụ cười khổ.

"Thôi, dù sao sự tình đã qua. Nói thêm cũng không ý nghĩa. Đạo hữu diệt sát Tiên Hoa ác tặc, chính là có ân tái tạo đối với bổn cung chủ. Chẳng qua tiễn phật thì tiễn về tây thiên. Hiện tại ta có điểm suy yếu, bằng thực lực bản thân không thể giải trừ phong ấn. Đành nhờ đạo hữu giúp thêm một lần" Cốc Thiên Dương khàn khàn lên tiếng.

"Giúp đạo hữu giải trừ cấm chế? Được. Cần ta làm thế nào?" Bất ngờ là Lâm Hiên lại nhiệt tình đáp ứng, trong mắt Cốc Thiên Dương hiện phần cảm kích cùng vui mừng:"Đạo hữu chỉ cần công kích hổ phách tinh thể kia, chú ý không đả thương thân thể lão phu là được"

"Đơn giản như vậy sao?"Lâm Hiên ngẩn ngơ rồi phất tay áo, mấy chục đạo kiếm khí uốn lượn bơi ra, đón gió thì nhanh chóng hóa lớn.

"Đi !" Lâm Hiên điểm ra một chỉ, kiếm khí như mưa hung hăng chém lên tinh thể hổ phách nọ.

Xoảng! Tiếng vỡ vụn truyền vào tai, rất nhanh mặt ngoài tinh thể hổ phách xuất hiện vết rạn.

"Đa tạ đạo hữu tương trợ, đại ân đại đức này Cốc mỗ khắc sâu trong lòng, nhất định sẽ báo đáp."

Sau một tuần trà, khối hổ phách tinh thể đã biến thành hư vô. Lão giả thoát khốn thì trên mặt đầy vẻ cảm kích.

"Đạo hữu quá khách khí, giúp ngươi chỉ là một cái nhấc tay. Hơn nữa hiện tại tình thế Đông Hải đang trở nên phức tạp, đạo hữu trở lại sẽ giúp được Nhân tộc rất nhiều, ta cũng đỡ một phần lo lắng cho hai đồ nhi. Nhưng thôi, chuyện này nói sau.”

Lâm Hiên chợt thở dài, nói một hồi rồi tế ra một cái bình ngọc, đổ ra mấy viên đan dược đỏ thẫm như máu:"Ta xem đạo hữu có điểm suy yếu. Bổ Nguyên Đan này rất có công dụng."

"Đa tạ đạo hữu" Lão giả nghe thì khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ, chẳng qua lúc này trị thương mới là quan trọng nhất.

Bổ Nguyên Đan này không phải giả. Mà đối phương muốn bất lợi với lão thì cũng không cần vẽ rắn thêm chân như vậy. Lão liền phục dụng đan dược rồi bắt đầu đả tọa điều tức.

Lâm Hiên cũng khoanh chân mà ngồi, tuy đã dùng Vạn Niên Linh Nhũ nhưng vẫn cần phục hồi thần thức đã tiêu hao trong đại chiến.

Thoáng chớp mắt đã qua một ngày.

"Phù"

Cốc Thiên Dương thở ra một hơi, vỗ vỗ tay áo rồi đứng lên, thần sắc đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Hiên cũng chậm rãi mở mắt.

"Đa tạ đạo hữu đã tương trợ, hiện tại chúng ta rời khỏi nơi này." Lâm Hiên gật đầu, hai người rất nhanh rời khỏi Thiên Cơ Phủ.

Nhìn khắp
đại địa phủ dày một lớp dung nham, quang cảnh hoang tàn khắp nơi. Cốc Thiên Dương kinh ngạc: "Đạo hữu đả bại Tiên Hoa ác tặc ở chỗ này hay sao?"

Lâm Hiên như đã tính được đối phương sẽ hỏi điều này, liền mỉm cười: "Chỉ là vận khí mà thôi. Lâm mỗ cũng như Cốc huynh, bị rơi vào trong bẫy của Tiên Hoa lão tặc. Chẳng qua tại thời điểm đấu pháp thì hắn đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma, nếu không bản thân Lâm mỗ còn khó bảo toàn chứ đừng nói cứu được đạo hữu"

"Tẩu hỏa nhập ma?" Cốc Thiên Dương ngẩn ngơ rồi khẽ than: "Thì ra là thế, thật sự là thiên đạo tuần hoàn, khó tránh báo ứng"

"Đạo hữu sao nói lời này?"

"Hừ, ác tặc vì đột phá cảnh giới mà dùng không biết bao nhiêu nữ tu làm đỉnh lô. Đạo song tu xác thực có thể bồi nguyên gia tăng pháp lực nhưng thái bổ quá độ sẽ khiến dương linh lực mất cân bằng mà đưa tới cắn trả"

"Thì ra là thế." Lâm Hiên cũng tùy tiện gật đầu, sau đó liền chuyển đề tài:

"Bây giờ chúng ta làm sao để rời khỏi đây?"

"Đạo hữu không cần lo lắng, nơi này chính là cấm địa Cửu Tiên Cung, đương nhiên không thể làm khó lão phu."

Cốc Thiên Dương nhận định phương hướng một chút rồi bay đi. Lâm Hiên cũng bay theo.

Rất nhanh hai người tới một cái hồ dung nham nóng chảy có nhiệt độ cực cao. Khiến không khí quang hồ xuất hiện cả hiện tượng vặn vẹo.

Cốc Thiên Dương vươn tay phải, không gian chấn động thì một đại thủ đỏ thẫm hiện ra, liền không chút do dự bắn xuống hồ.

Sau một thoáng thì nó vớt lên một cái hộp đá kỳ lạ. Nắp hộp vừa mở thì một tấm phù triện màu sắc rực rỡ đập vào mắt.

"Phá Giới Phù?"

"Kiến thức của đạo hữu thật uyên bác. Số tu tiên giả Động Huyền Kỳ có thể nhận ra phù lục này không nhiều" Cốc Thiên Dương mỉm cười, tiện tay kết một pháp ấn huyền diệu rồi đem tấm phù tế ra.

Xoẹt xẹt! Mặt ngoài phù triện liền tỏa ra những tia điện hồ chói mắt, sau đó không ngờ không gian chung quanh bị hòa tan, một khe hở hơn một trượng xuất hiện. Hai người nhanh chóng bay vào.

***

Tại một tòa kiến trúc tráng lệ thuộc nội cung Cửu Tiên Cung.

Mấy trăm tên tu tiên giả Nguyên Anh đang ngồi ngay ngắn, phía trên là một lão giả Ly Hợp vận nho bào tay cầm một quyển kinh thư, đang truyền đạt kinh điển Nho gia.

Chợt linh quang lóe lên trên đỉnh đầu đám người, tiếng sấm liên tục truyền vào tai. Không gian chấn động rồi một động xoáy màu đen ào ào hiển hiện.

"Cái gì!"

Nho bào lão giả ngây người mà đám tu tiên giả Nguyên Anh kỳ phía dưới càng trừng mắt líu lưỡi.

Chỉ thấy một đạo hồng quang bay vút ra. Ngay sau đó thì thanh quang lóe lên, một bóng người mơ hồ theo sát sau.

Quang hoa thu liễm lộ ra hai người. Một lão giả mi từ mục thiện tầm trên trăm tuổi nhưng bộ dáng phiêu diêu xuất trần. Còn lại là một thanh niên tầm hơn hai mươi vận thanh sam, dung mạo bình thường nhưng khí chất toàn thân vô cùng ổn trọng.

Ánh mắt lão giả vận nho bào đảo qua hai người thì vẻ mặt đại biến, vội quì xuống làm đại lễ tham bái:

"Ngoại cung chấp sự Tuyết Bất Phàm tham kiến cung chủ"

Đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ kinh hãi đến ngẩn ngơ, chẳng qua rất nhanh cũng quỳ xuống.

Rất nhanh toàn bộ Cửu Tiên Cung đều bị kinh động. Tiên Hoa lão tổ đã đền tội, đám đồng đảng cũng bị diệt trừ rất nhanh.

Những nữ tu Bách Hoa Viên vốn bị Tiên Hoa lão tổ coi như đỉnh lô, lúc này lại được thấy ánh dương một lần nữa thì mừng rỡ không thôi, thậm chí có người khóc rống lên. Cả một đám oanh oanh yến yến được triệu tập đến một đại điện phía trước. Trong này đương nhiên có cả Hồng Diệp tiên tử.

"Đại ca" Hồng Diệp nằm mơ cũng không ngờ lại thấy Lâm Hiên ở chỗ này, hơn nữa hắn đã tiến giai Động Huyền Kỳ, lại còn đi cùng với Cung chủ. Liền vui mừng chạy đến bên cạnh hắn.

"A, cô nương này là cố nhân của Lâm huynh đệ?" Cốc Thiên Dương có điểm bất ngờ.

"Đúng vậy, Lâm mỗ tới quý cung chính là để tìm nàng" Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng.

"A, nói vậy thì bổn tọa thoát khỏi đại nạn, một phần cũng nhờ tiểu cô nương đây" Cốc Thiên Dương vuốt râu rồi mỉm cười, lại không xem Hồng Diệp như hàng thuộc hạ mà có vẻ khách khí.

"Cung chủ, người quá khách khí rồi, thiếp không dám nhận” Hồng Diệp tiên tử ngẩn ngơ. Nàng gia nhập Cửu Tiên Cung đã hai trăm năm, trong mắt nàng thì Cung chủ giống như thần minh, không ngờ có một ngày lão đích thân mở miệng với nàng.

Chẳng qua vốn là một nữ tử thông minh băng tuyết. Tuy chưa hiểu sự tình nhưng Hồng Diệp cũng đoán được, cung chủ khách khí với nàng như vậy là do nể thể diện của Lâm đại ca.

Cốc Thiên Dương lại vuốt chòm râu:"Hiện tại tiểu cô nương đang đảm nhiệm ti chức gì?"

"Bẩm cung chủ, thiếp hiện tại là ngoại cung chấp sự Hình đường." Hồng Diệp tiên tử cung kính lên tiếng.

"Chỉ là chấp sự Hình đường! Như vậy đi. Nội cung còn thiếu một Thải Y trưởng lão, tiểu cô nương có nguyện đảm nhận chăng?"

"Thải Y trưởng lão sao?" Hồng Diệp thất sắc, cơ hồ không tin vào tai của mình.

Thải Y trưởng lão trước này đều do cao thủ Động Huyền Kỳ đảm nhiệm. Trong khi hiện nàng vẫn chỉ một nữ tử Ly Hợp sơ kỳ.

"Sao, tiểu cô nương không muốn sao?" Cốc Thiên Dương lần nữa lên tiếng.

"Thiếp đương nhiên nguyện ý, chỉ là tu vị quá kém "

"Không sao, ta xem tư chất của tiểu cô nương rất tốt, chỉ là chưa gặp danh sư. Vậy nay có bằng lòng bái nhập làm quan môn đệ tử của lão phu chăng" Cốc Thiên Dương đưa ánh mắt hiền từ nhìn sang nàng.

"Cái gì?" Lần này thì Hồng Diệp kinh hỉ đến ngẩn ngơ một hồi.

Lâm Hiên chỉ cười mà không nói. Vừa rồi Cốc Thiên Dương mời gia nhập Cửu Tiên Cung, chẳng qua hắn đã khách khí chối từ.

Hiện tại lão thu Hồng Diệp làm để tử cũng bởi cảm kích hắn. Bất quá có một sư phụ như vậy, tương lai Hồng Diệp chắc chắn sẽ tiến xa.

"Hồng Diệp bái kiến sư tôn." Qua một hồi kinh hỉ thì Hồng Diệp cũng trấn định lại, ở một bên quỳ xuống.

"Được rồi, không cần đa lễ, vi sư vừa mới thoát hiểm, hiện trong nội cung còn ngàn vạn sự, đợi ngày khác nhàn hạ sẽ cử hành đại điển bái sư cho con"

Lại sau nửa canh giờ, tất cả mọi người đều lui xuống. Trong đại điện tráng lệ chỉ còn lại có Lâm Hiên cùng Cốc Thiên Dương.

"Lâm đạo hữu, lão phu đến tu vị cùng địa vị thế này. Chỉ cần bảo vật có tại Đông Hải, ta sẽ không chút từ nan tìm về cho ngươi" Cốc Thiên Dương hảo sảng lên tiếng.

"Không phải đạo hữu đã thu nhận Hồng Diệp rồi sao."

"Đạo hữu nói giỡn chăng, chuyện của Hồng Diệp nha đầu đối với ta chỉ là một cái nhấc tay. Ân cứu mạng sao có thể dễ quên như vậy. Chắc đạo hữu cũng đã nghe nói, Cửu Tiên Cung thu nhận hiền tài của tam tộc. Lão phu may mắn được thấm nhuần thư điển của thánh nhân, vốn là hạng hủ lậu nhưng không thích thiếu nợ nhân tình của người, có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói"

"Đạo hữu không sợ ta dùng công phu sư tử ngoạm sao?"

"Sư tử ngoạm? Ha ha, Lâm đạo hữu. Chúng ta đã đến cảnh giới này, vật bản thân cần chỉ quý tinh chứ không quý đa, ngươi có muốn thi triển cũng không có chỗ" Cốc Thiên Dương lại mỉm cười nói.

Lâm Hiên nghe thì gật đầu: "Được, vậy ta sẽ nói. Yêu cầu của Lâm mỗ có tới ba điều, đạo hữu không thấy nhiều chứ?"

"Mời nói"

"Điều thứ nhất, ta muốn tìm hai người"

"Tìm người?" Cốc Thiên Dương có điểm kinh ngạc, thật không ngờ đối phương đưa ra yêu cầu này.

"Một là nữ tử bị bắt đến Bách Hoa Viên có ngoại hiệu là Tuyết tiên tử, khi nãy ta đã thấy nàng ở đó. Một người khác là song tu đạo lữ nàng, hai người đều là tu tiên giả Nguyên anh sơ kỳ."

"Được" Cốc Thiên Dương gật đầu. Tuy không hiểu đối phương muốn tìm hai kẻ vãn bối này làm gì nhưng không chút do dự đáp ứng.

Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, ôm quyền thi lễ: "Yêu cầu thứ hai Lâm mỗ khó khăn hơn rất nhiều, không biết đạo hữu có nghe nói tới Tuyết Dương Lôi Hỏa Tinh?"

"Tuyết Dương Lôi Hỏa Tinh?" Cốc Thiên Dương khẽ cau mày nghĩ ngợi, cuối cùng khóe miệng lộ nụ cười khổ: "Tài liệu này ở Đông Hải quả thật khó tìm, chẳng qua còn chưa làm khó được lão phu. Xem ra yêu cầu thứ ba của đạo hữu không dễ thực hiện"

"Nói như vậy là Cửu Tiên Cung có Tuyết Dương Lôi Hỏa Tinh!" Lâm Hiên đại hỉ:"Đạo hữu có thể trao đổi với ta chăng? Lâm mỗ tuyệt không để quý cung chịu thiệt."

"Đạo hữu, Tuyết Dương Lôi Hỏa Tinh đúng là trân quý nhưng ta đã đáp ứng thì tuyệt không nuốt lời.”

Cốc Thiên Dương hào sảng phất tay áo một cái, một đạo hỏa quang bay vút ra.

Sau một tuần trà thì có hai đạo độn quang bay vào trong đại điện. Là một lão giả Ly Hợp hậu kỳ dẫn theo một nữ tu Nguyên Anh trung kỳ bưng một cái khay.

"Tham kiến cung chủ!"

"Ừm" Cốc Thiên Dương khẽ gật đầu. Một ngón tay khẽ động thì cái khay đã được một linh quang bao phủ, chậm rãi bay tới Lâm Hiên.

"Lâm đạo hữu, mời xem"

Lâm Hiên đương nhiên không khách khí, tay áo phất một cái. Tấm vải đỏ bị lật thì một bảo vật óng ánh long lanh đập vào mắt.

Bảo vật này có vài phần tương tự như pha lê nhưng lại có vô số tia điện hồ màu tím quấn quanh. Chẳng qua điểm quỷ dị nhất là không phải lôi thuộc tính. Chính là một tài liệu hỏa thuộc tính. Nó vừa xuất hiện thì độ nhiệt chung quanh bỗng tăng cao.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện