Là một nữ tử thân hình dong dỏng cao, bộ dáng chỉ chừng hai mươi, xét dung mạo cũng là một giai nhân nhất đẳng.
Trịnh Tuyền! Lâm Hiên cơ hồ cho là bản thân nhìn lầm. Ái đồ của Nguyệt Nhi vốn mất tích ở Nhân giới, giờ nghe lão giả kia nói thì nàng đã bị đối phương bắt giữ.
Ý niệm trong đầu Lâm Hiên đang xoay chuyển thì thanh âm kích động của một gã mập mạp vang lên:
“Hỏa Vân Tôn Giả! Nha đầu này có thật là Ngũ Âm Tuyệt Mạch Chi Thể chăng?”
“Chính xác! Xem ra đạo hữu cũng biết loại thể chất ưu việt này! Nếu không phải công pháp tu luyện không thích hợp, lão phu tuyệt không đem ra trao đổi. Cùng thị song tu sẽ giúp ích rất lớn khi đột phá bình cảnh”. Hồng bào lão giả có điểm kiêu ngạo nói: “Đây là cơ duyên hiếm thấy, đạo hữu nên cân nhắc, ngàn lần không nên bỏ lỡ.”
“Ngũ Âm Tuyệt Mạch Chi Thể, ta không nghe lầm chớ!”
“Trên điển tịch có nói, thể chất này là do Nguyên Anh của âm hồn thi triển thần thông truyền thừa dung hợp, chuyển thế trùng sinh”
“Nếu đúng là thể chất này thì có tác dụng rất lớn đối với ta, phải nắm bắt cơ hội này”
Phía dưới xôn xao những hồi nghị luận. Đại bộ phận tu sĩ Thiên Thi Môn đều tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn. Thấy vậy Hỏa Vân Tôn Giả lộ vẻ đắc ý:
“Nha đầu này có giá quy định một ngàn vạn trung phẩm linh thạch!”
“Một ngàn vạn trung phẩm tinh thạch?”
Rất nhiều tu tiên giả thầm hít một hơi lạnh. Cái giá quá cao như thế khiến đa số như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu.
Chẳng qua khi các tu tiên giả tài đại khí thô bắt đầu tranh đoạt thì một ngàn vạn trung phẩm tinh thạch cũng không tính là gì!
“Một ngàn vạn!”
“Một ngàn một trăm vạn”
“Một ngàn hai trăm vạn”
…
“Hai ngàn vạn”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên làm tất cả tu tiên giả ngẩn người, sau đó trở nên kính sợ. Chính là Cổ lão ma lên tiếng.
Đại điện lập tức yên lặng do các tu tiên giả thoái lui. Hỏa Vân tôn giả khẽ nhíu mày, không ngờ Cổ lão ma lại có hứng thú với nữ tử này.
“Cổ tiền bối ra giá hai ngàn vạn, còn ai ra giá nữa không?” Hỏa Vân tôn giả lên tiếng, đang muốn kết thúc đấu giá thì lại một thanh âm lạnh lùng khác truyền tới:
“Chờ một chút, Lâm mỗ ra giá ba ngàn vạn.”
Cái gì?
Lời này vừa ra, tất cả tu tiên giả đều kinh ngạc. Trịnh Tuyền nghe thì thân hình mềm mại thoáng run lên, vui mừng quay đầu nhưng nhanh chóng thất vọng vì chỉ thấy một khuôn mặt xa lạ. Lâm Hiên thi triển Hoán Hình Thuật và khôi tu vị Động Huyền trung kỳ. Một tu tiên giả Ly Hợp Kỳ không thích hợp ra giá quá cao.
Có người ra đại thủ bút và không sợ đắc tội với Cổ lão ma! Tu tiên giả trong điện không khỏi e ngại cùng tò mò. Không biết đối phương là thần thánh phương nào mà dám tranh chấp với lão quái Phân Thần kỳ.
Lâm Hiên chợt cảm giác có hai luồng ánh mắt xuyên thấu tâm can quét tới. Là Cổ lão ma! Đối phương không thể hiện linh áp nhưng lại khiến hắn thầm hít vào một hơi.
“Bốn ngàn vạn!” Cổ lão ma bình thản lên tiếng.
Lâm Hiên khẽ cười, quả nhiên đúng như suy đoán. Đối phương không thể đạp lên quy tắc đấu giá. Vạn Bảo đại hội do Thiên Thi Môn tổ chức, Thái Thượng trưởng lão càng không thể hủy đi uy danh bổn môn.
“Năm ngàn vạn!” Sắc diện Lâm Hiên không chút biểu cảm lên tiếng.
Hả !
Tu tiên giả trong đại điện thầm hít vào, năm ngàn vạn trung phẩm linh thạch! Tu tiên giả Động Huyền này thật là tài đại khí thô. Chẳng qua chỉ là kẻ không biết sống chết, dám đắc tội với lão quái vật Phân Thần kỳ.
Ngay cả Trịnh Tuyền cũng lộ lộ vẻ giật mình, không ngờ bản thân có giá cao ngất trời như vậy.
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Lâm Hiên sau đó hướng sang Cổ lão ma. Trái với suy đoán của quần tu, lão ma bình thản nhắm mắt, không hề ra giá!
“Năm ngàn vạn lần thứ nhất”
“Năm ngàn vạn lần thứ hai”
“Tốt! Nữ tử Ngũ Âm Tuyệt Mạch Chi Thể này thuộc về Lâm đạo hữu!”
Lâm Hiên lập tức bay lên đài dưới sự chú ý của đám người, vươn tay vỗ vào bên hông. Một cái túi trữ vật bay ra. Quang hà cuốn ra, tinh thạch giống như núi đủ mọi màu sắc ào ào xuất hiện, tất cả đều là thượng phẩm tinh thạch.
Thần thức của Hỏa Vân Tôn Giả liền đảo qua, số lượng hơn năm mươi vạn. Song phương vui vẻ hoàn thành giao dịch.
“Lão phu bán một tặng một, Thiên Cơ Phủ này tặng cho ngươi!”
“Đa tạ!”
Lâm Hiên ôm quyền rồi mang theo Trịnh Tuyền trở lại chỗ ngồi. Một canh giờ sau thì phiên đấu giá kết thúc. Hắn không lập tức rời tổng đà Thiên Thi Môn mà quay trở về Dịch guán.
Trở về căn lầu của mình, Lâm Hiên lập tức phất tay tế ra một tấm phù triện.
Xoẹt !
Lâm Hiên điểm ra một chỉ, phù triện lập tức lóe lên, biến thành một Thái Cực Bát Quái Đồ rồi lặn vào không trung.
Tiếp đó hắn xuất ra Thiên Cơ Phủ, dùng tay vẽ lên trên không một hình tròn. Quang hà cuốn qua, một nữ tử xinh đẹp xuất hiện.
Thời khắc này nữ tử đầy vẻ sợ hãi, pháp lực đã bị phong bế nên đành để người khác tùy ý khinh bạc. Chẳng qua khi ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt của Lâm Hiên thì âm thanh trở nên run rẩy vì quá đỗi vui mừng.
“Người... Người là Lâm sư tổ !?”
“Tuyền Nhi!”
“Thật sự là sư tổ rồi!” Lúc này tâm tình Trịnh Tuyền tha thiết không bút mực nào tả xiết. Nàng đương nhiên hiểu rõ số phận của đỉnh lô chính là sống không bằng chết. Rất nhiều lần đoạn mạch tự kết liễu nhưng vì pháp lực bị phong bế nên ý nguyện không thành. Nào ngờ ở thời khắc tuyệt vọng lại được Lâm sư tổ giải cứu.
Tính tình kiên cường của nha đầu liền như băng tuyết tan chảy vào mùa xuân. Lệ như mưa sa nhào vào lồng ngực Lâm Hiên òa khóc.
“Ổn rồi! Mọi chuyện qua rồi”
Lâm Hiên ôm nàng khẽ vỗ về an ủi. Khóc một hồi thì tâm trạng của Trịnh Tuyền mới dần ổn định lại.
“Nha đầu đừng thương tâm! Để ta giúp ngươi hóa giải phong ấn pháp lực” Lâm Hiên đánh ra một đạo linh quang, giải trừ cấm chế trên người nàng.
“Đa tạ sư tổ! Sư tổ, vậy sư phó của Tuyền Nhi đâu?” Lâm Hiên nghe thì thở dài.
Trịnh Tuyền thấy thế thì kinh hãi tâm can:
“ Chẳng ... chẳng lẽ sư phụ không may ngã xuống”
“Nói bậy! Nguyệt Nhi sao bị như vậy! Ta và nàng chỉ tạm thời chia cách” Lâm Hiên mở miệng quát lớn.
“Vâng, là ta lỡ miệng. Sư tổ! Đã xảy ra chuyện gì?”
“Việc này nói ra thì rất dài dòng, năm đó ta cùng nàng và Như Yên tiên tử phi thăng...” Lâm Hiên thở dài thuật lại chuyện xưa.
“Tuyền Nhi, Sao ngươi đến được Linh Giới, còn rơi vào tay Hỏa Vân lão quái nọ?”
“Bẩm sư tổ! Mấy trăm năm trước, khi Tuyền nhi kết thành Nguyên Anh thì ra ngoài lịch lãm, sau đó tới U Châu rồi tới Khê Dược Giản, lại phát hiện một phế tích cổ thành...”
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, hắn đã tới cổ thành này. Chính là nơi Vân Trung Tiên Tử Tần Nghiên bị truyền tống một cách thần bí đến một giới diện khác. Chẳng lẽ tình huống của nha đầu này cũng như vậy?
Trịnh Tuyền thuật tiếp thì quả nhiên nàng vô tình khởi động cấm chế truyền tống. Nhưng khác với Tần Nghiên là nha đầu này xảo hợp phi thăng Linh giới.
Lâm Hiên khẽ gật đầu: “Sau đó thì sao? Hỏa Vân lão quái sao bắt được ngươi?”
Trịnh Tuyền thở dài, bắt đầu tường tận thuật lại: “Tuyền Nhi biết mình xảo hợp đến Linh giới thì vô cùng vui mừng. Trong vòng mấy trăm năm vận khí cũng rất tốt, tu luyện hết sức nhanh chóng, thành công tiến giai Ly Hợp Kỳ”
A!
Lâm Hiên nghe thì lộ vẻ hứng thú nhưng không quá ngạc nhiên, tư chất của Trịnh Tuyền vốn là nhất đẳng. Tại Bang Long Giới này. Cố gắng tu luyện thì tiến giai Ly Hợp không quá khó khăn.
Chẳng qua phúc họa song hành, một lần ra ngoài Trịnh Tuyền gặp phải Hỏa Vân tôn giả. Không biết lão quái vật này tu luyện bí thuật gì mà chỉ liếc mắt đã nhận ra Trịnh Tuyền là Ngũ Âm Tuyệt Mạch Chi Thể!
Hỏa Vân tôn giả đại hỉ. Do công pháp tu luyện không phù hợp, Ngũ Âm Tuyệt Mạch Chi Thể với lão không khác gì gân gà, chẳng qua thể chất này rất hữu ích với tu tiên giả tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn. Lão liền nghĩ ra cách giải quyết cục gân gà này. Bắt người kiếm lợi!
Thấy Trịnh Tuyền đơn độc, lão quái vật bất chấp thân phận dùng lớn hiếp nhỏ. Lấy thực lực Động Huyền Kỳ, muốn thu thập Ly Hợp chẳng khác gì lấy đồ trong túi. Sau đó nàng bị lão phong bế pháp lực nhốt trong một động phủ bí mật. Thời điểm Vạn Bảo đại hội cử hành, Hỏa Vân lão quái nhận được thiệp mời nên mang nàng tới Thiên Thi Môn.
Nghe xong thì Lâm Hiên trở nên trầm ngâm. Qua khoảng một tuần trà, Trịnh Tuyền mới dám lên tiếng:
“Sư tổ... !”
“Chuyện gì?” Lâm Hiên như bừng tỉnh hỏi.
“Đa tạ sư tổ đã cứu Tuyền Nhi, nhưng vì chuyện này mà người đã tranh chấp với Cổ lão ma, Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Thi Môn. Chúng ta thì đang ở tổng đà của đối phương …” Tuyền Nhi lo lắng nói.
“Ngươi sợ đối phương không từ bỏ ý đồ?” Lâm Hiên thuận miệng hỏi.
***
Cùng lúc đó, tại cấm địa của Thiên
Thi Môn. Cổ lão ma đang tĩnh tọa trong một động phủ tĩnh mịch thì cửa động ầm ầm mở ra. Linh quang lóe lên rồi ba tu tiên giả Động Huyền xuất hiện, cả ba đều khoanh tay mà đứng, bộ dáng cực kỳ cung kính.
Một lúc lâu sau Cổ lão ma mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt đục ngầu nhưng trong đáy mắt chớp lóe dị quang.
“Tham kiến sư tôn! Sư tôn triệu hoán chúng đệ tử tới đây, không biết có gì phân phó?” Ba người vội cung kính quỳ xuống.
“Ta nghĩ ba người các ngươi đã biết sự tình phát sinh trong Vạn Bảo đại hội” Cổ lão ma bất động thanh sắc nói.
“Bẩm sư tôn! Không ngờ lại có cuồng đồ to gan lớn mật dám động thủ trên đầu thái tuế. Hiện hắn vẫn còn ở Dịch quán, đệ tử lập tức bắt hắn đem về cho sư tôn phát lạc” Một tu tiên giả có dung mạo âm lệ, tu vị Động Huyền hậu kỳ lên tiếng.
“Ngu xuẩn!” Ngoài dự đoán là Cổ lão ma lại có điểm không vui quát lớn.
“Sư tôn! Ý của người là...” Ba người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
“Năm ngàn vạn trung phẩm linh thạch, các ngươi nghĩ bản tôn không có sao? Khi hành sự phải suy tính nặng nhẹ, vì một nữ tử đỉnh lô mà ngu ngốc bỏ ra từng đấy thì không đáng. Tuy ta có thừa bản lãnh đoạt lấy nhưng đây là Tổng Đà Thiên Thi Môn chúng ta, cũng không thể phá vỡ lên quy củ” Cổ lão ma trầm ngâm nói tiếp:
“Nếu động thủ ở đây sẽ tổn hại uy danh của bổn môn, nhưng lão phu nhất định phải đoạt được nữ tử Ngũ Âm Tuyệt Mạch này, cái ngươi chờ tên cuồng đồ rời bổn môn thì lập tức động thủ”
“Vâng. Xin người yên tâm, chúng đệ tử sẽ đem hắn đi trừu hồn luyện phách, còn nữ tử sẽ hoàn hảo mang về cho người”
“Tốt! Các ngươi lui xuống, nhớ hành sự chu đáo, nếu thất bại thì kết cục như thế nào, ta nghĩ các ngươi đều hiểu rõ” Cổ lão ma thản nhiên nói.
“Chúng đệ tử nhất định tận tâm tận lực” Ba đệ tử liền thi lễ, sau đó cung kính lui xuống.
***
Lâm Hiên tuy không rõ âm mưu của Cổ lão ma nhưng chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua. Vì đột phá bình cảnh mà lão ma đã không tiếc dùng Cương Thi Phù đổi lấy Hắc Trạc Thành, sao có chuyện dễ dàng từ bỏ đỉnh lô nhất đẳng như Ngũ Âm Tuyệt Mạch Chi Thể.
Năm ngàn vạn trung phẩm linh thạch là lớn với tu tiên giả Động Huyền Kỳ, chẳng qua không đáng là gì với một trong hai vị Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Thi Môn. Lão ma lại bỏ qua đấu giá chứng tỏ đã có hậu thủ.
Như vậy tạm thời sẽ an toàn long đàm hổ huyệt này, nếu lão ma động thủ sẽ đập đi chiêu bài Vạn Bảo đại hội, đương nhiên sẽ cân nhắc lợi hại.
Trong hai ngày kế tiếp, tâm trạng Lâm Hiên tuy có chút ưu tư nhưng sắc diện bình thản như thường. Sự tình hắn tranh chấp cùng với Cổ lão ma trong Vạn Bảo đại hội đã trở thành trung tâm bàn luận của nhiều người. Có điều như vậy càng khiến Lâm Hiên yên tâm, càng thu hút được dư luận thì càng an toàn.
Rất nhanh Vạn Bảo Bại Hội tới hồi kết thúc. Hôm nay, khi vầng thái dương vừa lên cao thì các tu tiên giả bắt đầu rời đi.
Thiên Thi Môn nhiệt tình tiễn khách, điều động đệ tử bổn môn dùng pháp khí phi hành tống tiễn các đạo hữu bên ngoài.
Bộ dáng Lâm Hiên lạnh nhạt, tùy tiện lên một chiếc thuyền loại lớn làm bằng xương rộng tới bảy trượng, phía trên có mấy chục tu tiên giả đang đứng nhưng không hề chật chội.
Điều khiển pháp khí là một trung niên đệ tử Ngưng Đan Kỳ. Lâm Hiên vừa hiện ra trên thuyền thì đa số tu tiên giả đều quay đầu nhìn hắn. Bất quá Lâm Hiên vẫn bình thản như không, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Gã đệ tử Thiên Thi Môn vẫn tỏ vẻ như thường, nhưng khi quay lưng đi thì vẻ mặt trở nên cuồng hỉ, lợi dụng thân thể che khuất tầm nhìn, lặng lẽ khẽ bóp nát một hạt châu trong tay áo. Một tia bạch khí bay ra nhanh chóng tiêu tán vào không trung, quá trình này không gây ra bất kỳ dị trạng gì.
Sau một tuần trà lại có thêm bảy tám tu tiên giả bay lên. Gã đệ tử Thiên Thi Môn đánh ra một đạo pháp quyết. Bạch quang hiện lên, linh thuyền lập tức khởi động, tốc độ cực nhanh tiến về phía trước.
Chẳng qua, pháp quyết của gã đệ tử không chỉ có khởi động cốt thuyền. Lợi dụng trong bạch quang thì tia bạch khí lúc trước nhẹ nhàng ẩn nhập vào đế giày của Lâm Hiên. Bố trí thực sự xảo diệu khiến hắn không nhận ra điều này.
Cốt thuyền bay với tốc độ rất nhanh, sau nửa tuần trà đã ra khỏi khu vực đầm lầy thi khí, sau đó các tu tiên giả chia thành từng nhóm hoặc độc hành rời đi. Lâm Hiên xác định phương hướng rồi biến thành một đạo kinh hồng, lập loè rồi biến mất nơi chân trời.
Xác định hắn đã thực sự rời đi, gã đệ tử của Thiên Thi Môn phất tay một cái, một nén hương xuất hiện, hắn đem nó đốt lên thì sau một lát sương mù lan tỏa, ba tu tiên giả hai nam một nữ xuất hiện trong tầm mắt, chính là ba đệ tử theo lệnh của Cổ lão ma đi diệt sát Lâm Hiên.
“Tham kiến sư tổ!” Gã đệ tử Thiên Thi Môn liền quỳ xuống.
“Ngươi đem Truyền Tín Hương đốt lên, có phải đã phát hiện Lâm tiểu tử?” Tu tiên giả có dung mạo âm lệ nói.
“Bẩm sư tổ! đệ tử đã phát hiện đối phương, đã dùng Ấn Hồn Cầu bổn môn ẩn nhập ám hiệu truy tung lên người hắn” Gã đệ tử cung kính nói.
“Ừm”
Tu tiên giả dung mạo âm lệ nghe xong thì có điểm kích động, lấy ra một pháp khí hình vòng tròn rồi đánh lên một đạo pháp quyết. Trên mặt pháp khí liền xuất hiện một quang điểm lam sắc đang di chuyển.
“Đúng vậy, Ấn Hồn Cầu đang phát huy hiệu lực, xem ra quyết định cấp Ấn Hồn Cầu cho đệ tử tiễn khách của lão phu là chính xác. Có điều ám hiệu truy tung này có trên người Lâm tiểu tử hay không thì phải chờ xác thực đã …”
“Sư tổ! Đệ tử tuyệt không dám lừa gạt người” Gã đệ tử Thiên Thi Môn đại biến sắc mặt nói.
“Ngươi không cần phải kích động, nếu đúng là Lâm tiểu gia hỏa thì ngươi đã lập được đại công, khi luận công ban thưởng, tuyệt đối không thiếu chỗ tốt dành cho ngươi.”
Lão quái Động Huyền này nói tới đây thì dùng mắt trao đổi với đồng môn, trực chỉ theo dấu hiệu trên pháp khí đuổi theo.
Lâm Hiên đương nhiên không biết diễn biến vừa rồi. Có điều với tính cách cẩn thận, vừa ra khỏi khu vực đầm lầy thì hắn dùng toàn lực phi hành.
Hơn nữa được một khoảng, hắn còn liên tiếp thi triển mấy lần Huyễn Ảnh Độn Quang Thuật, sau đó lại thay đổi lộ trình gây khó khăn cho đối phương.
Dừng lại một thoáng Lâm Hiên liền lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo, phục dụng Vạn Niên Linh Nhũ để bổ đầy pháp lực đã bị tiêu hao do liên tiếp sử dụng bí thuật.
Qua một thoáng sắc diện hồng hào trở lại nhưng Lâm Hiên lại khẽ thở dài. Theo cảnh giới tăng lên thì pháp lực ngày càng thâm hậu. Vạn Niên Linh Nhũ đã không còn hiệu quả cao như lúc trước. Nếu liên tục sử dụng nhiều như thế này, không biết sẽ còn được bao lâu.