Bách Luyện Thành Tiên

Vân Hải Liệt Quang Trận


trước sau

"Lâm đại ca có biết, nổi danh nhất Tu tiên giới U Châu là nào tòa trận pháp nào chăng?"

Lâm Hiên lắc đầu, đối với chuyện này hắn không hiểu rõ lắm. Nhưng hắn đoán, nếu không phải hộ phái đại trận của tam đại thế lực thì cũng là của Cực Ma Động. Không ngờ Điền Tiểu Kiếm chỉ tay:

"Chính là ở trước mắt."

"Vân Hải Liệt Quang trận?"

"Không sai, nếu không vì sao mấy ngàn năm nay bọn họ có thể ở Bắc Cương tiêu dao tự tại như đào nguyên, không bị quấy nhiễu" trên mặt Điền Tiểu Kiếm lộ ra vẻ châm chọc:

"Nên biết rằng Thiên Mục Sơn có linh mạch không tồi, lại có nhiều loại linh thảo sớm sớm đã tuyệt tích nơi ngoại giới. Một nơi hấp dẫn như vậy nếu không có Vân Hải Liệt Quang trận trấn sơn. Thiên Mục Phái sớm bị người nhổ tận gốc"

"Linh thảo sớm đã tuyệt tích ngoại giới…?" Nghe đến đây vẻ mặt Lâm Hiên hơi động lặng lẽ liếc qua, thấy vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm như thường, đang chăm chú vào nhìn vào trận.

Hắn giả bộ kinh ngạc:"Thì ra là nhờ Vân Hải Liệt Quang trận. Nhưng theo ta biết, sau khi hai vị sư tổ tọa hóa. Thiên Mục Phái mặc dù không có Nguyên Anh kỳ đại tiền bối nhưng Ngưng Đan Kỳ cao thủ nhưng cũng quả thực không ít. Với thực lực như thế ngoài Chính Ma lưỡng đạo thì không sợ bất luận thế lực nào khác."

"Ha ha, điều này tuy không sai nhưng không nói hết được đại uy lực của Vân Hải Liệt Quang trận" Điền Tiểu Kiếm mỉm cười:

"Thiên Mục Sơn truyền thừa đến nay đã qua hơn ba ngàn năm. Quả thật hiện tại vô cùng hưng thịnh. Ngưng Đan Kỳ cao thủ đã có bảy tám vị. Chưởng môn Khô Mộc chân nhân một thân công pháp siêu phàm thoát tục. Nghe nói ông ta thiếu chút nữa ngưng thành Nguyên Anh. Tuy thất bại trong gang tấc nhưng thần thông pháp lực đã là đỉnh phong trong cảnh giới Ngưng Đan. Môn phái này còn có mấy trăm Trúc Cơ Kỳ đệ tử, thực lực đủ có thể coi nhất lưu.

Tuy nhiên trong ba ngàn năm, Thiên Mục Phái không phải lúc nào cũng thịnh vượng, cũng có lúc suy đồi. Đặc biệt là hơn một ngàn năm trăm năm trước thực lực sa sút nghiêm trọng."

"Ồ" Lâm Hiên thực sự tò mò: "Điền đạo hữu xin nói kỹ."

"Khi ấy, các vị tiền bối trưởng lão Thiên Mục Phái vừa mới tọa hóa. Cả môn phái đang đang đứng trên hiểm cảnh. Nghe nói ngoài vị chưởng môn mới Ngưng đan thành công thì sư huynh đệ khác vẫn đang ở Trúc Cơ Kỳ. Lúc này trong sơn cốc lại có vài cây thượng cổ kỳ thảo vừa dịp trưởng thành"

Điền Tiểu Kiếm rất có tài ăn nói, cho dù không bước trên tu tiên đạo. Nếu là phàm nhân thì làm thuyết thư chắc chắn rất có tiền đồ.

"Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội. Không ít tông môn thèm khát linh mạch của Thiên Mục Sơn, lại thêm kỳ linh dị thảo hấp dẫn. Đã có mấy tông môn hợp tác đánh tới sơn môn."

"Mỗi môn phái kia đều có ba bốn Ngưng Đan Kỳ cao thủ, tề tụ lại tới chừng mười sáu mười bảy người. Thực lực vô cùng cường đại, có thể nói trận chiến này nắm chắc tới chín phần. Thiên Mục Phái bị diệt chỉ là sớm muộn."

"Nhưng ngoài dự liệu của tu tiên giới. Thiên Mục Phái không dời môn chạy trốn mà trụ lại nghênh chiến. Lúc ấy chúng tu sĩ đều cười bọn họ lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe không biết lượng sức."

"Thắng bại lần này chắc liên quan rất lớn đến Vân Hải Liệt Quang trận?" Lâm Hiên nhịn không được xen vào.

"Ừm." Điền Tiểu Kiếm gật đầu, đáy mắt hiện vẻ cổ quái: "Những tông môn kia đương nhiên biết tổng đàn Thiên Mục Phái có đại trận trấn phái thủ hộ. Cũng biết nó có uy lực không tầm thường. Bọn họ cũng từng suy nghĩ qua cách đối phó nhưng tương đối khinh thường. Liên minh các phái tổng cộng có mười mấy Ngưng Đan Kỳ cao thủ cùng thbảy tám trăm Trúc Cơ Kỳ đệ tử. Chỉ nghĩ là dùng Pháp bảo Linh khí cường hãn cũng có thể phá trận pháp "

"Nhưng khi Thiên Mục Phái đem Vân Hải Liệt Quang trận mở ra, kết cục thay đổi bất ngờ a! Tình hình tham chiến lúc đó cụ thể như thế nào sau này Thiên Mục Phái không lộ tiết ra ngoài nhưng đệ tử liên minh thương vong hầu hết. Đáng sợ hơn lài toàn bộ Ngưng Đan kỳ cao thủ đều ngã xuống trong Vân Hải Liệt Quang trận!"

"Thực khủng khiếp như vậy sao!" Đù đối phương nói thế nào nhưng chuyện này thật khó tin. Một lần tiêu diệt một lực lượng cường đại như thế, thật có phần quá khoa trương.

"Ha ha, các đạo hữu khác khi nghe cũng đều phản ứng như huynh." Điền Tiểu Kiếm tin tưởng nói: "Nhưng việc này vô cùng chân thật, mà khi đó Vân Hải Liệt Quang trận chỉ là phát huy ra năm thành uy lực mà thôi."

"Năm thành uy lực?" Lâm Hiên thầm rúng động toàn thân nhưng lập tức cười nhạt: "Thật hay giả không phải là Thiên Mục Sơn tu sĩ đi khoe khoang bên ngoài chứ!"

"Điều này tuy khó tin nhưng tuyệt là sự thực. Từ phân tích cho thấy Vân Hải Liệt Quang trận có uy lực khác thường. Những người thao túng trận phải có tu vị Ngưng Đan Kỳ mới phát huy được uy lực lớn nhất của nó. Mà khi đó, ngoài chưởng môn chân nhân thì đều là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, đương nhiên chỉ có thể phát huy ra mấy thành uy lực." Điền Tiểu Kiếm thở dài, có chút hâm mộ nói.

"Trận chiến này qua đi, các môn phái đã nhìn nhận lại thực lực của Thiên Mục Phái, uy danh Vân Hải Liệt Quang trận lan truyền khắp U châu. Sau này đối với linh mạch cùng với kỳ thảo Thiên Mục Sơn, các tông môn khác chỉ đứng ngoài thèm khát mà thôi"

"Hơn trăm năm sau Thiên Mục Phái vượt qua thời kỳ gian nan nhất, đã có mấy tu sĩ Ngưng đan sơ kỳ, chưởng môn cũng tiến vào Ngưng đan hậu kỳ. Nhưng năm đó nếu không có Vân Hải Liệt Quang trận, môn phái này sớm đã thành tan biến khói bụi."

"Từ đó Vân Hải Liệt Quang trận vang danh, cdù là đại trận trấn sơn của Chính Ma lưỡng đạo không bằng, trở thành U Châu nhật đại kỳ trận."

Lâm Hiên khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ suy tư, xem ra những điều chưa biết về Thiên Mục Phái còn không ít.

Hai người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên sương mù cuồn cuộn tuôn ra, tiếp sau là một vầng kỳ quang chói mắt từ bên trong lóe rộng, truyền ra âm thanh như tiếng sấm sét.

Hầu hết các tu sĩ kinh hãi, vội vàng đưa tay lên che tầm mắt. Kỳ quang đến nhanh mà thu lại cũng cực nhanh. Chỉ thấy sương mù dầy đặc tan biến không còn, nhường chỗ cho những đóa mây trắng bồng bềnh. Chúng tu sõ có cảm giác dưới chân và bên hông trôi nhẹ đi, chung quanh mơ hồ còn có tiếng nhạc phiêu diêu vang lên, dường như đang lạc vào chốn tiên cảnh.

Các tu sĩ phóng tầm mắt ra khắp nơi dò xét. Lâm Hiên chỉ nhìn thoáng qua, tròng mắt co lại.

Hắn cùng nhiều lần sử dụng kỳ trận nên có hiểu biết nhất định. Lén đem thần thức thả ra quả nhiên phát hiện linh khí chung quanh chấn động vô cùng kỳ lạ. Bên ngoài khác nào cõi tiên nơi nhân gian nhưng chính là Vân Hải Liệt Quang Trận được khai mở ra.

Tin rằng lúc này nếu có người muốn gây rối, Phiên Mục Phái lập tức dùng pháp uy của trận sát diệt.

Các tu sĩ vẫn như không biết tiếp tục thả hồn vào cảnh đẹp trước mắt, bộ dáng cao hứng vô cùng. Ngay cả Điền Tiểu Kiếm bên cạnh dường như cũng vui mừng không thôi!

Nhưng trong một thoáng một Lâm Hiên phát hiện. Trong đáy mắt Điền Tiểu Kiếm mơ hồ lóe lên dị quang. Tay nắm cây Chiết Phiến cũng chuyển sang màu trắng.

Qua một thời thần, một người trung niên khoảng tứ tuần từ trong biển mây bay ra. Vương chưởng quỹ và hắn thì thầm vài câu. Sau đó lão Vương cáo từ rời đi.

"Xấu hổ! Đã khiến các vị đạo hữu đợi lâu. Tại hạ là Lục Vũ, quản gia tệ phái. Hoan nghênh các vị đồng đạo tới Thiên Mục Sơn. Bây giờ xin mời các vị theo ta. Tuy nhiên trước đó, xin cho ta xem ngọc bài."

Sau khi xem xét một hồi không thấy gì khác lạ, Lục Vũ lộ ra vẻ tươi cười:

"Hiện các vị chính là quý khách tệ phái. Xin theo sát tại hạ một chút, tuyệt không tùy ý đi loạn nếu không lạc vào cấm chế, tệ phái vô cùng áy náy."

Đương nhiên hắn đây là uyển chuyển thuyết pháp, đám tu sĩ thầm lạnh, hóa ra biển mây mỹ lệ là sát khí trong trận pháp hóa thành. Vẻ mặt người nào cũng ngưng trọng, vội đi theo sau Lục Vũ, sợ nhầm một bước là vạn kiếp bất phục.

Trong biển mây đi ước chừng một tuần trà. Phía trước đột nhiên sáng ngời, một hẻm núi kỳ vĩ hiện ra trong mắt đoàn người, ngay cửa vào sơn đạo có một khối Thạch Bia to lớn chừng cỡ vạn cân khí thế phi thường. Mặt trên có khắc ba chữ to Thiên Mục Sơn, kim sắc tỏa ra lóng lánh.

"Ha ha, hiện tại các vị đã tiến vào trong tệ phái. Trong sơn cốc tạm thời dựng một phường thị giao dịch. Các vị đạo hữu muốn trao đổi giao dịch có thể tự mình đi thăm quan. Nếu muốn đi ra thì chỉ cần lần nữa đi ngoài này, tự nhiên sẽ có bổn môn đệ tử cung tiễn các vị. Hội giao dịch diễn ra trong ba ngày. Ngay giữa phường thị cũng có khách sạn để các vị có thể an nghỉ. Chỉ xin các vị đạo hữu chú ý một điểm, không tùy ý
rời phạm vi sơn đạo mà đi sâu vào nơi cấm địa của bổn môn. Nơi đó cấm chế trùng trùng, người ngoài mạo muội xâm nhập sẽ bị coi là có địch ý với bổn môn. Cần tránh cần tránh!"

Vẻ mặt Lục Vũ ôn hòa nhưng nói hai lời cuối âm thanh chuyển thành nghiêm khắc, chứa đựng dụng ý uy hiếp.

Đám tu sĩ tự nhiên là gật đầu không thôi, lấy tu vị của bọn hắn ai mà dám tới nơi này gây chuyện.

Vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững nhưng trong lòng có điểm băn khoăn. Thực lực Thiên Mục Phái không phải nhỏ, với lại có trồng nhiều linh thảo đã tuyệt tích ngoại giới. Sao từ đầu đến giờ, chỉ gặp Linh Động Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ tu sĩ. Những cao thủ Ngưng Đan kỳ lại không có hứng thú gì chăng?

"Lâm đại ca, ngươi đang nghĩ cái gì?"

Âm thanh Điền Tiểu Kiếm truyền đến tai Lâm Hiên mới tỉnh lại, cười khổ nói: "Ta chỉ là thấy kỳ quái, vì sao các đồng đạo lần này không thấy có Ngưng Đan Kỳ tiền bối?"

"Ha ha, như thế nào lại không có. Chỉ là những cao thủ thân phận cao vời sẽ tự nhiên không đi cùng chúng ta. Ơ, không phải đến rồi sao.. " Đột nhiên Điền Tiểu Kiếm ngẩng đầu chuyển hướng nhìn lên, kinh ngạc hô nhỏ lên.

Lâm Hiên giật mình, theo ánh mắt hắn nhìn tới. Từ biển mây bồng bềnh kia, có một con Tiên Hạc kỳ vĩ đang bay đến. Nói là Hạc nhưng con linh cầm này vô cùng to lớn. Chỉ là sải cánh đã dài tới hơn ba trượng. Nó nhẹ nhàng bay lượn nhưng xung quanh nổi hàn phong ào ào.

Trên lưng linh cầm mờ ảo có mấy bóng người đang đứng, khí thế bất thường.

Từ xa có thể cảm ứng được linh áp to lớn, hiển nhiên là tu sĩ Kim đan đại thành a!

Những tu sĩ phía dưới đều xuất hiện dị sắc trên mặt. Phần đông là hâm mộ không ngớt hoặc là thầm đố kỵ không thôi.

"Hình như không phải người Chính ma lưỡng đạo!"

Lâm Hiên thầm cười nhạt. Lần này không biết có phải tránh nghi ngờ hoặc là có âm mưu gì khác mà lưỡng đạo không phái đệ tử qua đây.

Tiên hạc không dừng cốc khẩu mà trực tiếp bay vào trong. Ở xa tít bên trong, có một tòa lầu các hào hùng lơ lửng giữa không trung, chính là Quý Nhân Các chuyên dùng tiếp đãi Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.

Sau khi bóng dáng Tiên Hạc tan biến đám tu sĩ cũng chia ra, mỗi người có dụng ý riêng.

Lâm Hiên đang cất bước vào sơn cốc thì âm thanh Điền Tiểu Kiếm vang lên:

"Lâm đại ca, chúng ta đồng hành chăng?"

" Ưm..Thứ lỗi a Điền đạo hữu, là ta luôn thích độc hành." Lâm Hiên nhìn qua vẻ mặt chờ đợi của hắn, lạnh nhạt từ chối.

"Vậy a!" Điền Tiểu Kiếm có chút thất vọng tuy nhiên không cưỡng cầu, chỉ là nhíu mày:

"Không có gì, dù sao phường thị mở ra ba ngày. Với lại càng về sau Thiên Mục Phái càng lấy ra vật trân quý dùng trao đổi. Nghe nói những linh thảo tuyệt tích ngoại giới ngày cuối mới hiện thế. Tin rằng Lâm đại ca cũng không sớm rời đi, chúng ta sẽ tái ngộ trong phường thị."

Sát khí thoáng bốc lên nhưng rất nhanh tan trong mắt Lâm Hiên:

"Ồ, Điền đạo hữu muốn thu thập linh thảo sao, nếu có thời gian ta nhất định bồi tiếp ngươi đi một vòng"

"Hà. Khi ấy lại phiền đến Lâm đại ca, tiểu đệ chán ghét nhất chính là cô đơn."

"Ha ha, đâu có, đâu có."

Lâm Hiên hòa nhã mỉm cười đáp lễ. Hai người chắp tay tạ từ lưu luyến không rời, như là hảo bằng hữu nhiều năm.

Lâm Hiên lẳng lặng theo các tu sĩ đi vào sơn đạo. Đến một chỗ không người, nụ cười trên mặt hắn tan biến, hai đầu lông mày có hắc khí bao phủ, mơ hồ có từng tia sát khí bốc ra.

Hành vi Điền Tiểu Kiếm quá khả nghi. Mới đầu thì hắn tỏ ra ngây ngô chân thật nhưng khi nói về Vân Hải Liệt Quang trận thì kiến giải vô cùng tinh tế. Như thế chính là tự cho mình là thông minh vẽ rắn thêm chân.

Con cháu thế gia bình thừng kiến thức đâu cao siêu thế, ngôn ngữ dường như chưa biết việc đời nhưng lại thường ẩn dấu huyền cơ.

Sắc mặt Lâm Hiên có chút cười nhưng rất nhanh trở nên ngưng trọng. Khi trước thừa dịp Điền Tiểu Kiếm không chú ý hắn dùng thần thức quét qua, kết quả phát hiện trên người đối phương có một luồng linh lực kỳ quái.

Hiển nhiên là Điền Tiểu Kiếm cũng dùng công pháp đặc thù đem tu vi ẩn lại. Hắn không phải là Trúc Cơ Sơ Kỳ.

Có điều không hiểu sao Điền Tiểu Kiếm hết sức tiếp cận hắn nhưng chắc chắn cũng không phải thiện ý.

Thầm nghĩ phải hết sức cảnh giác với thiếu niên quỉ di này. Lâm Hiên tiếp tục đi vào trong sơn cốc.

Ngoài sơn cốc, khi phụ trách tiếp đãi của Thiên Mục Phái rời đi. Nơi cốc khẩu rộng rãi chỉ còn một thiếu niên tuấn mỹ.

Lúc này Điền Tiểu Kiếm nào có chỗ nào cho sự ngây ngô, toàn thân phát ra vẻ âm u dị tà. Mà hắn dừng ở đây không phải để vãn cảnh. Ống tay áo phất một cái, một tấm hắc bài có khắc một khuôn mặt nửa người nửa yêu ma bay ra.

"Thiếu chủ! Người thật tự động thủ sao?" Không ngờ trong hắc bài lại phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe. Tuy nhiên giọng điệu có vẻ băn khoăn.

"Dạ Ma, đây là ý gì?" Điền Tiểu Kiếm khẽ cau mày không vừa lòng:

"Ngươi cho là bổn thiểu chủ không thể đối phó được Lâm Hiên"

"Ồ, không phải thế, có điều..."

"Không cần nói nữa, ta hiểu ý của ngươi. Hắn là thiếu chủ Linh Dược Sơn. Ta đã điều tra qua, hắn gia nhập Linh Dược Sơn mới gần hai mươi năm, có thể tài năng gì chứ? Mà dù Linh Dược Sơn thực có Nguyên Anh kỳ lão quái, ta không tin có thể sánh cùng gia tổ. Hiện ma đạo chúng ta cùng chính đạo đối đầu. Lần này mục đích ta tới là đối phó Thiên Mục Sơn, sao có thể để bọn họ ngồi chỗ này ngư ông đắc lợi"

Điền Tiểu Kiếm cười lạnh một tiếng nói tiếp:

"Những tu sĩ ngu xuẩn trong phái này không nghĩ, gia tổ đã muốn thu thập bọn họ, đương nhiên phải chuẩn bị đối phó Vân Hải Liệt Quang trận

Mấy chục năm trước, người đã thu nạp mấy trận pháp sư nổi danh dưới trướng, dốc lòng nghiên cứu khuyết điểm của trận này."

"Thiếu chủ, ngươi không nói thì những điều này ta cũng rõ. Muốn cường công Vân Hải Liệt Quang trận hầu như là không thể. Trừ phi là các Nguyên Anh Kỳ lão quái đồng loạt ra tay mới có thể phá trận này. Cách còn lại là mạo hiểm lẻn vào Thiên Mục Sơn phá hỏng linh mạch hỗ trợ trận pháp, như vậy trận này không hỏng thì uy lực cũng giảm mạnh."

Quái diện được gọi là Dạ Ma thở dài: "Nhưng thiếu chủ, sự tình nguy hiểm này cần gì người đích thân động thủ. Tu sĩ dưới trướng lão chủ nhân chẳng lẽ còn ít sao?"

" Chớ nói nhảm, ta chẳng lẽ không biết nhưng ngươi cũng đừng quên. Các tu sĩ Ngưng Đan Kỳ bổn phái có vẻ cung kính với ta nhưng tất cả đều là sợ uy gia tổ. Sau lưng bọn hắn bàn luận điều gì chẳng lẽ còn ít sao. Hừ! cho rằng ta là ấu nam chỉ biết dựa vào gia tổ."

"Thiếu chủ, người muốn......"

"Không sai, lần này ta muốn bọn hắn chống mắt xem bổn thiểu chủ có phải hay không! Nhiệm vụ phá hỏng linh mạch mặc dù nguy hiểm nhưng nếu không có Vân Hải Liệt Quang trận hộ sơn. Khô Mộc lão quái sao còn lựa chọn khác. Chỉ có thể gia nhập bổn phái. Thêm Thiên Mục Phái, thực lực bổn môn tăng mạnh. Những lão gia hỏa kia phải nhìn ta với cặp mắt khác!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện