Giờ phút này, Lâm Hiên không còn tâm tư mà quan tâm tới đủ loại gian nan hiểm trở kia nữa, binh đến thì tướng cản, nước dâng thì đập ngăn, có sợ cũng vô dụng mà thôi. Lâm Hiên đem tất cả tạp niệm bài trừ, toàn tâm toàn ý rơi vào cảnh giới vô ngã. Lâm Hiên chẳng quản bên ngoài có bao nhiêu yêu ma quỷ quái, hắn chỉ muốn đột phá bình cảnh trước mắt mà thôi. Về phần hai gã Ma tộc Động Huyền Kỳ kia thì những trận pháp đã bố trí xuống trước đó cũng đủ để ứng phó rồi.
Mà khi lão giả thấp lùn cùng huyết lão ma xâm nhập màn sương mù dày đặc kia, quỷ u chi trận lập tức khởi động, âm phong gào rít giận dữ, tiếng oan hồn gào thét, hai gã ma tu vô cùng sợ hãi, bọn chúng liền tế ra các loại bảo vật khác nhau. Ngay sau đó, thanh âm ầm ầm đại phóng, liên tiếp những tiếng bạo liệt vang lên không dứt.
Cùng lúc đó, cách chỗ này hơn vạn dặm, một nữ tử ngạc nhiên quay đầu lại.
Đông Phương Trạc vốn là đệ tử hạch tâm của một gia tộc ma tu ở Thiên Hạc Châu, nói về linh căn thì thiên phú tư chất của nàng tại bổn môn chắc chắn là số một, hơn nữa dung nhan lại xinh đẹp hơn người, trong gia tộc có thể nói là thiên kiều chi nữ. Đáng tiếc quy mô gia tộc ma tu của nàng chỉ là tầm trung, không có khả năng xuất ra quá nhiều đan dược cùng bảo vật, mặc dù trong gia tộc, Đông Phương Trạc có chút được sủng ái nhưng với thực lực của gia tộc thì tài nguyên được cung phụng mỗi tháng cũng chỉ có hạn mà thôi.
Nếu nàng một mực yên phận trong gia tộc, mặc dù được đệ tử bình thường sùng mộ, nhưng như vậy đâu có chút ý nghĩa gì, chỉ như ếch ngồi đáy giếng, vĩnh viễn không biết được trời cao biển rộng đến cỡ nào. Con đường tiên đạo trong tương lai, có thể đi xa được đến đâu?
Trong lòng Đông Phương Trạc chưa từng nghĩ cuộc sống của nàng chưa đủ an nhàn. Nhưng ngọc không mài không sáng, không trải qua mưa gió thì làm sao có thể có tiền đồ. Vì vậy Đông Phương Trạc mới quyết định thoát ly khỏi cuộc sống bình yên tại gia tộc, nàng đi du lịch các nơi, hi vọng gặp được cơ duyên, có thể gia tăng thực lực của mình. Nhưng hơn mười năm đã đi qua, mục đích của nàng lại không được như ý.
Thế giới bên ngoài không phải tốt đẹp như vậy, không có gia tộc che chở thì nàng cũng không khác tán tu cho lắm. Ma giới nguy hiểm rình rập khắp nơi, sát cơ trải rộng, tất cả đều hơn xa Linh giới. Đừng nói gặp phải cơ duyên gì, mạng nhỏ chưa bị rơi rụng là đã may lắm rồi. Hơn mười năm không thu hoạch được gì, Đông Phương Trạc cũng không khỏi mê mang. Chẳng lẽ năm đó lựa chọn không an phận là sai lầm, hôm nay mình phải trở về sao?
Nhưng khi ý nghĩ này mới chợt lóe lên, nàng đã ngay lập tức phủ định.
Trở về sao? Không những phải chịu đòn nhận tội mà còn chuẩn bị nhận thêm châm chọc khiêu khích.
Phải biết rằng năm đó khi nàng thoát ly, trưởng lão trong gia tộc cũng không đồng ý, sư huynh muội cùng thế hệ càng không coi trọng lựa chọn của mình. Đông Phương Trạc không hề để ý đến lời bọn họ khuyên giải, khư khư cố chấp rời gia tộc. Hiện tại nàng còn mặt mũi đâu mà trở về nữa?
Đông Phương Trạc tuy sinh ra trong một tiểu gia tộc, nhưng nàng vô cùng tâm cao khí ngạo. Nếu không thành công, nàng tuyệt không quay về, cho dù da ngựa bọc thây chết ở bên ngoài, cũng còn hơn tủi hổ trở về nghe lời đàm tiếu.
Quả thật là người có chí khí!
Nhưng lời nói không có sai, trải qua hơn mười năm bôn ba, nàng không hiểu được mình nên làm như thế nào nữa, cái gọi là cơ duyên quả thực quá hư vô mờ mịt, mình cũng không thể ngây ngốc ở chỗ này mà chờ đợi vận khí được. Trong nội tâm Đông Phương Trạc hoang mang vô cùng (hoang mang style ^!^), cũng may trời không tuyệt đường người, trong lúc vô tình nàng lại nghe nói tới Linh Nguyên Cốc.
Nghe nói đã từng có người cũng chán nản giống mình, mạo hiểm xâm nhập Linh Nguyên Cốc, trải qua thập tử nhất sinh, chết đi sống lại đã tìm được thiên đại cơ duyên và bảo vật, từ nay về sau nhất phi trùng thiên (một bước lên trời).
Đông Phương Trạc bắt đầu động tâm, tuy nàng cũng nghe nói trong Linh Nguyên Cốc nguy hiểm rất nhiều, nhưng giờ khắc này thì nàng cũng bất chấp, quyết định phải mạo hiểm một phen. Vì vậy nàng không quản ngàn dặm xa xôi tiến vào Linh Nguyên Cốc, tuy nhiên nhập cốc đã mấy tháng có thừa nhưng lại không có nửa phần thu hoạch, ngược lại có lần thiếu chút nữa đã vẫn lạc. Nói không chán ngán thất vọng thì quả thật là gạt người, nhưng lúc này, một hiện tượng thiên văn cực lớn xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Chẳng lẽ thật sự là trời
thương mình?
Trong lòng Đông Phương Trạc nửa mừng nửa lo, nàng không chút do dự, lập tức hướng về địa điểm dị triệu xuất hiện bay đi.
Mà phát hiện thiên triệu cực lớn kia hiển nhiên không chỉ có mình nàng, lúc này trên bầu trời phụ cận động phủ của Lâm Hiên có hàng trăm cổ ma đang chen chúc lơ lửng trên không.Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hiếu kỳ và tham lam vô cùng.Theo thời gian trôi qua, càng ngày có càng nhiều ma tu chạy tới đây, tiềng ồn ào xì xào bàn tán vang vọng phía chân trời.
Nội tâm Đông Phương Trạc trầm xuống, có nhiều người đến như vậy thì cho dù có dị bảo gì xuất thế, hơn phân nửa cũng không đến lượt mình. Nhưng nàng lại không muốn cứ như vậy rời đi. Dù sao muốn có được bảo vật, ngoại trừ thực lực, còn phụ thuộc rất nhiều vào vận khí, vạn nhất bọn họ nghêu cò tranh nhau, chính mình lại là ngư ông đắc lợi...
Tuy nàng cũng hiểu được, khả năng như vậy cơ hồ nhỏ không cần tính, nhưng dù sao cũng nên cho mình một ít hi vọng mới phải, mọi việc đều là tương đối, vạn nhất nhân bánh trên trời rơi xuống, vừa vặn đập trúng mình thì sao.
Cho nên, mặc dù trong lòng Đông Phương Trạc khẩn trương cùng thất vọng vô cùng nhưng cũng không có bởi vậy mà vội vàng trở về. Nàng lựa chọn một nơi hẻo lánh không người để ý ẩn núp, chăm chú nghe lén cổ ma chung quanh nói chuyện với nhau.
Với thực lực Ngưng Đan hậu kỳ của nàng so với quần ma tu tại đây quả thực không đáng nhắc tới, những cổ ma kia tự nhiên sẽ không chú ý, thương lượng không hề cố kỵ chút nào. Đông Phương Trạc nghe lén ước chừng thời gian uống cạn một một chén trà, rồi đem tất cả những gì nghe được xâu chuỗi lại, rốt cục cũng hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Nói toạc ra việc này thật đúng là kỳ lạ.
Không cần phải nói, những ma tu này cũng do trông thấy dị triệu phát sinh mới chạy đến nơi này, mà càng làm cho người ta giật mình chính là, nghe nói gia hỏa tới nơi này sớm nhất đã ngồi chổm hỗm ở đây chờ một đêm rồi. Ban đầu, đương nhiên có không ít người vội vàng đi trước tìm bảo vật, chỉ thấy bọn chúng đâm đầu vào sương mù rồi cứ thế biến mất không rõ tung tích, nhiều nhất cũng chỉ có thanh âm ầm ầm truyền ra, qua một hồi cũng biến mất, sau đó không thấy người đi ra nữa.
Những ma tu kia không ngốc, bọn chúng đương nhiên biết rõ sau màn sương mù kia thực sự có gì đó cổ quái a! Đây nhất định không phải vùng đất yên lành gì, nhưng mà càng là địa phương nguy hiểm thì khả năng thai nghén ra bảo vật càng trân quý vô cùng.
Bọn chúng không nỡ ly khai nơi này.
Đương nhiên, cũng có gia hỏa không tin có yêu ma quỷ quái gì, hoặc là rất tin tưởng vào tu vi và thần thông của mình, không hề để ý đến lời khuyên can cứ thế xông vào sương mù, kết quả cũng tương tự như trước, một chút tung tích cũng không có. Cuối cùng, một gã Ma tộc Động Huyền hậu kỳ đi vào, ngược lại trông thấy bên trong ẩn ẩn có vô số quỷ ảnh hiện ra, đồng thời linh áp trùng thiên trên trời hạ xuống, bên trong còn kèm theo âm thanh của lão quái vật Động Huyền hậu kỳ kia gầm lên.
Trong lúc nhất thời, chúng Ma tộc bên ngoài hai mặt nhìn nhau, vừa khẩn trương lại vừa chờ mong, biểu lộ cực kỳ phức tạp. Bọn chúng đều sợ đối phương lấy đi bảo vật, nhưng đồng thời lại chờ mong một kết quả nào đó.
Đáng tiếc, mặc dù là cổ ma Động Huyền hậu kỳ nhưng dị động cùng thanh âm cũng chỉ tồn tại được trong thời gian khoảng chừng hai chung trà, đường đường là Ma tộc Động Huyền hậu kỳ mà cũng đình trệ trong đó, vô pháp đi ra nổi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Trong nội tâm chúng Ma tộc kinh hãi vô cùng, nhưng đúng lúc này, phía xa xa có một đạo kinh hồng nổi lên, hai gã cổ ma sánh vai nhau bay tới, xem chừng mục tiêu của bọn họ đúng là ở đây. Vốn dĩ điều này không có gì kỳ lạ cả, nhưng khi thần thức đảo qua hai đạo độn quang thì lập tức tất cả cổ ma đều sợ ngây người
Phân Thần kỳ, người đến lại là lão gia hỏa cấp bậc Phân Thần.