Mắt sáng mũi cao, tướng mạo pha chút phong trần, bên ngoài y phục còn đeo chiếc đai lưng bằng ngọc, trông như một đệ nhất tục giai công tử vậy. Hơn nữa phong thái tao nhã, toàn thân đều phát ra khí tức làm mê mẩn lòng người.
Đương nhiên điều đó không hề ảnh hưởng tới Lâm Hiên, bởi vì đối phương quả thực đã quá quen thuộc đối với hắn. Có thể nói từ khi bước vào con đường tu tiên đến giờ, giữa hai người luôn có ân oán khúc chiết, không thể phân rõ địch ta.
Chỉ là Lâm Hiên không ngờ sau nghìn năm, hai người lại lần nữa gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Điền Tiểu Kiếm!
Đây chắc chắn không phải phân thân của hắn nữa, mà chính là bản thể hàng thật giá thật đi tới nơi này.
Nói về Điền Tiểu Kiếm, Lâm Hiên không hề tỏ ra khinh thường chút nào, nếu như Lâm Hiên có thể ngạo thị quần hùng trong tầng lớp tu sỹ cùng giai thì chỉ duy nhất người này có thể làm cho hắn e ngại.
Lâm Hiên tự hỏi mình có Lam Sắc Tinh Hải phụ trợ, tâm cơ và cơ duyên cũng đều là số một, tốc độ tu hành không dám nói là từ trước đến giờ chưa từng có, nhưng phóng mắt khắp tam giới cũng tuyệt đối xếp vị trí hàng đầu. Tuy nhiên mỗi lần gặp Điền Tiểu Kiếm, rõ ràng đối phương đều không kém mình bao nhiêu, hơn nữa một thân thần thông của hắn quỷ dị khôn lường. Trong lòng Lâm Hiên hoài nghi nếu cả hai xảy ra giao tranh thì có lẽ mình không đến mức thảm bại, nhưng muốn thủ thắng cũng là việc khó khăn vô cùng.
Mà Điền Tiểu Kiếm khó chơi không những vì thực lực mà tâm cơ của hắn cũng vô cùng lão luyện, hơn xa những lão quái vật đã sống trên vạn năm kia. Nói hắn sánh vai cùng mình tuyệt đối không khoa trương.
Đáng ghét! Tại sao hết lần này tới lần khác đều gặp phải tên kia trong thời khắc khó khăn vậy?
Trong mắt Lâm Hiên hiện ra một tia buồn bực, nhưng rất nhanh đã trở lại như thường. Độn quang của hắn cũng chậm dần rồi ngừng lại.
Tuy biết rõ sau lưng có cường địch, thời gian bây giờ quý giá vô cùng, nhưng Lâm Hiên cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Hắn chăm chú quan sát sắc mặt của Điền Tiểu Kiếm, tính toán xem có nên kéo đối phương cùng xuống nước hay không?
Trong lúc Lâm Hiên đang thầm kêu đen đủi thì bên kia, tâm tình của Điền Tiểu Kiếm cũng phiền muộn vô cùng.
Lần này đến Băng Viêm Cốc dự định tìm kiếm linh dược để giải trừ đi tai họa ngầm của chính mình. Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, tuy trong Băng Viêm Cốc có rất nhiều nguy hiểm nhưng hôm nay hắn đã tiến cấp Phân Thần kỳ, thực lực đã vượt xa so với tu sĩ cùng giai, cho nên phần lớn nguy cơ đều hữu kinh vô hiểm vượt qua, dễ dàng thu được linh dược cần thiết tới tay.
Điều này đáng nhẽ phải ăn mừng, nhưng đúng lúc hắn đang cầm Băng Viêm Thảo xem xét, chuẩn bị thu vào túi trữ vật thì dị biến bỗng dưng ở đâu kéo đến.
Đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà tới, không cần phải nói, đó chính cỗ hóa thân của Thiên Nguyên Thánh Tổ.
Ban đầu lão từ ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ này là muốn tìm Lâm Hiên gây khó dễ, nhưng diện tích của Băng Viêm Cốc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ít nhất là thần thức cấp Thánh Tổ như lão cũng không có cách nào bao trùm toàn bộ. Hơn nữa lão lại không có khả năng từ từ tìm kiếm, cũng may chính mình am hiểu thuật bói toán.
Đáng tiếc, mặc dù xem bói là một trong tu tiên bách nghệ nhưng xác suất đoán trúng của bí thuật này không thể khẳng định mười phần được.
Địa điểm mà quẻ tượng kia chỉ dẫn căn bản không phải vị trí của Lâm Hiên mà là của Điền Tiểu Kiếm.
Tục ngữ nói không sai, nếu là người không may thì đến cả lúc uống nước cũng bị tắc ở kẽ răng. (^^)
Tuy mục tiêu của Thiên Nguyên Thánh Tổ là Lâm Hiên, nhưng lão cũng từng gặp Điền Tiểu Kiếm tại Bồng Lai sơn, đối với tiểu tử này cũng không có hảo cảm gì, tuy không tới mức căng thẳng song nếu lão có thể thuận tiện diệt trừ thì cũng sẽ không nương tay. Mà cũng không phải chỉ do điều đó.
Có lẽ là do vận khí của Điền Tiểu Kiếm quá kém, đúng lúc Thiên Nguyên Thánh Tổ khổ công tìm kiếm Băng viêm thảo mà không có kết quả thì lại vừa vặn nhìn thấy nó đang ở trên tay hắn. Dĩ nhiên lão vô vùng vui mừng, cho dù như thế nào cũng sẽ không buông tha.
Dù sao đối với tên tiểu tử này cũng là ác cảm nhiều hơn hảo cảm, lão cần gì phải khách khí, trước tiên cứ diệt trừ, sau đó lại đem bảo vật cướp đến tay, thật đúng là vẹn cả đôi đường a!
Cách lão nghĩ ra vốn
là không tệ, nhưng khi thực hiện lại phát sinh sai lầm. Điền Tiểu Kiếm cũng không phải là quả hồng mềm để mặc cho người khác nắn bóp, tuy hắn xác thực đánh không lại hóa thân của Thánh Tổ, nhưng Thiên Nguyên muốn làm thịt hắn cũng không phải dễ dàng như vậy.
Huống chi Điền Tiểu Kiếm ngoại trừ thực lực xuất chúng còn có tâm cơ vô cùng sắc bén, đối với việc nắm chắc thời cơ cũng là số một số hai. Trải qua một lúc tranh đấu, hắn liền tìm ra sơ hở rồi vội vàng chuồn mất.
Thiên Nguyên Thánh Tổ cực kỳ giận dữ, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Điểm mấu chốt là Băng Viêm Thảo đối với lão có đại tác dụng, quan hệ trực tiếp đến việc tu vi của lão có thể tiến lên một bước hay không. Cho nên dù như thế nào cũng phải lấy được nó trong tay, vì vậy lão mới không từ bỏ mà điên cuồng đuổi theo.
Lại nói tiếp, cảnh ngộ hiện giờ của Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm cũng không sai biệt cho lắm, cả hai đều bị đuổi như chó nhà có tang, nói
"anh không ra anh, em không ra em" tuyệt không quá đáng.
Mà lúc này Điền Tiểu Kiếm cũng đã trông thấy Lâm Hiên, cảm giác trong lòng hắn kinh sợ vô cùng, có thể nói là còn hơn cả Lâm Hiên lúc trước.
Ít nhất Lâm Hiên đã từng gặp qua hóa thân của kiến Điền Tiểu Kiếm, biết rõ tiểu tử này đã phi thăng thành cổ ma. Nhưng mà từ khi Điền Tiểu Kiếm gặp mặt Lâm Hiên lần cuối tại Bồng Lai sơn thì cũng không hề biết được hành tung của Lâm Hiên nữa...
Trong lòng Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm đều có ý nghĩ tương tự như nhau. Điền Tiểu Kiếm cũng đang tự hỏi mình đã từng gặp qua vô số các loại kỳ ngộ, nhưng mà cuối cùng Lâm Hiên vẫn hơn hẳn một bậc. Nguồn: http://truyenfull.vn
Mỗi một lần tấn cấp lại cho rằng tu vi của mình đã có thể vượt qua Lâm Hiên, nhưng đến lúc này vẫn chưa từng có lần nào được như ý. Nghĩ tới đây, Điền Tiểu Kiếm theo bản năng thả thần thức ra đảo qua người Lâm Hiên một lượt.
Phân Thần kỳ!
Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện lên nét u ám, quả nhiên lại là như thế. Mình được Ma tộc Đại thống lĩnh tương trợ nên tu vị mới có thể tiến triển nhanh chóng như vậy, rốt cuộc Lâm Hiên làm sao có thể làm được.
Tuy nhiên ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi. Bỗng nhiên sắc mặt của hắn lại trở nên hiền lành vui vẻ, vội vàng mừng rỡ mở miệng:
"Đại ca, nghìn năm không gặp, không ngờ thực lực của huynh đã mạnh mẽ như vậy. Những năm qua thực sự làm ta rất nhớ huynh."Kỹ năng diễn trò của Điền Tiểu Kiếm cũng là số một, biểu hiện chân thành tha thiết vô cùng, tựa hồ cùng Lâm Hiên giống như huynh đệ nhiều năm không gặp vậy. Đương nhiên trong lòng hắn lúc này đang không ngừng suy nghĩ xem lên làm thế nào để có thể dụ dỗ được Lâm Hiên.
Hai tiểu hồ ly này đúng là không mưu mà hợp, đều muốn hãm hại đối phương, không chỉ có thế mà cong muốn để cho
"huynh đệ" vì chính mình mà chống lại cường địch.
Đúng là tính người người cũng tính lại, tuy biểu hiện ra bên ngoài khác biệt nhưng trong lòng thì không ngừng tính toán lẫn nhau.
"Ha ha, Tiểu Kiếm huynh đệ, vi huynh cũng thật không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này. Hiền đệ cũng tiến cấp Phân Thần kỳ, thật sự là vô cùng đáng mừng."Nếu miệng đối phương đã nói đại ca thì đương nhiên Lâm Hiên cũng gọi được hai tiếng huynh đệ thân mật. Thời điểm này trở mặt với hắn thì không hay chút nào. Hơn nữa Lâm Hiên cũng để ý, tuy bên ngoài Điền Tiểu Kiếm tỏ ra ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhưng trên quần áo lại dính không ít bụi đất, tóc tai cũng có chút lộn xộn, vừa rồi độn quang của hắn lại gấp như thế, chẳng lẽ cũng gặp phải cường địch sao?