Máy bay vừa hạ cánh Ái Ái đã vội lên xe về thẳng bệnh viện.
Suốt dọc đường đi Ái không nói câu nào mà chỉ nhìn xa xăm ra bên ngoài làm Khánh lo lắng không thôi
" Em đừng im lặng như vậy được không, bé Dâu mà thấy em như thế này con bé sẽ lo lắng đấy "
Ái vẫn không đáp lại lời anh nói.
Xe vừa dừng trước cổng bệnh viện, Ái bước chân thật nhanh về hướng cửa phòng cấp cứu vừa đi mà hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má
" Ba mẹ con bé sao rồi ạ " giọng Ái đã khàn đi khi nhìn thấy ba mẹ mình
Thấy con gái tới bà Trâm ôm lấy cô mà òa khóc: " Tất cả là lỗi của mẹ đã không để ý đến con bé nên mới ra nông nỗi này "
Dù lo lắng cho cục bông nhỏ nhưng cô vẫn cố trấn an mẹ mình: " Con biết ba mẹ chăm sóc rất kỹ càng cho con bé, sự việc xảy ra không ai mong muốn hết.
Mẹ đừng tự trách mình nữa "
Bà Trâm nước mắt vẫn lăn dài: " Nếu mẹ không chiều theo ý của con bé để nó tự chơi một mình thì đâu ra nông nỗi này con ơi "
" Đã bắt được gây tai nạn cho con bé chưa hả mẹ " Khánh từ sau đi tới
Ông Long vội đáp lời: " Khi ấy do mải đưa bé Dâu đến bệnh viện nên để chiếc xe đó chạy mất nhưng ba đã báo cảnh sát rồi sẽ sớm có kết quả thôi "
Khánh xin phép ra ngoài một chút.
Anh lấy điện thoại gọi cho ai đó " Tôi cho cậu một ngày điều tra về kẻ đã làm tổn hại đến con gái tôi " giọng anh lạnh băng
Ái ái và cục bông nhỏ là mạng sống của anh, nếu cục bông nhỏ xảy ra chuyện gì thì anh chẳng thể nào tha thứ cho bản thân mình được.
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, các bác sỹ bước ra ngoài với gương mặt nghiêm nghị.
Mọi người vội chạy đến vây quanh bác sỹ
" Tình hình con gái thế nào rồi hả bác sỹ...? " Ái vội vã hỏi
" Cháu bé đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải theo dõi trong vòng