Đới Diệc Tân bắt đầu ăn này kia, nhưng chỉ ăn đồ Hoắc Hữu Thanh đút cho, đã vậy còn muốn ngậm ngón tay của y. Lần nào cũng khiến Hoắc Hữu Thanh ghét bỏ, mặt tái mét, cuối cùng không nhịn được mà bỏ đồ ăn đi. Quản gia đến thuyết phục nhưng vô ích.
Hôm sau Hoắc Hữu Thanh đi gặp Đới Diệc Tân, quả nhiên cả một ngày Đới Diệc Tân chưa ăn gì cả. Quản gia khuyên tới khuyên lui, chỉ có thể để cho bác sĩ tiêm chất dinh dưỡng.
Tới buổi chiều ngày thứ ba, Hoắc Hữu Thanh vừa từ bên ngoài trở về đi lên lầu. Biệt thự của nhà họ Đới tuy lớn, người làm việc trong nhà cũng không ít nhưng bình thường luôn lạnh ngắt như tờ. Y lướt qua những bức bích họa trên tường rồi dừng lại trước cửa phòng của Đới Diệc Tân.
Sau khi bước vào, Hoắc Hữu Thanh phát hiện Đới Diệc Tân không có ở trên giường. Quản gia đang ở trong phòng, nghe động tĩnh liền quay lại, ông gượng cười lên tiếng: "Hoắc tiên sinh, cậu đã trở lại."
Hoắc Hữu Thanh gật đầu: "Hắn đâu?"
Y hỏi về Đới Diệc Tân.
Mắt quản gia nhìn thoáng qua chỗ nào đó, Hoắc Hữu Thanh cũng nhìn theo, thấy rèm cửa đang phồng lên, mà ở dưới tấm rèm lộ ra một đôi chân.
"Đã trốn trong đó mấy tiếng rồi, vẫn không nhúc nhích." Quản gia thở dài: "Cũng không chịu ăn uống gì."
Đang chơi trốn tìm à?
Hoắc Hữu Thanh im lặng một lát, cảm thấy mình không nên so đo với một kẻ điên. Huống chi, trong lòng y có tính toán của mình.
Nghĩ vậy, y thong thả bước đến, muốn vén tấm rèm ra nhưng bị kéo lại. Người trốn trong tấm rèm dường như không muốn người khác tìm thấy, nhìn trên rèm cửa có thể thấy tay hắn đang túm chặt rèm cửa.
"Đới Diệc Tân." Hoắc Hữu Thanh hạ giọng nói.
Có tác dụng.
Y thấy thế thì ngồi xổm xuống vén rèm lên. Khuôn mặt của Đới Diệc Tân bất ngờ xuất hiện trước mắt y, nhưng đối phương rõ ràng là đã có chuẩn bị, đôi mắt màu hổ phách tròn xoe, không hiểu sao trông có hơi trẻ con. Đợi y kéo rèm ra thì người nọ lại chầm chậm xoay người, quay lưng lại với y.
Hoắc Hữu Thanh: "... "
Y hỏi: "Muốn ăn cơm không?"
Tóc của Đới Diệc Tân đã dài, dài đến vai, tóc trên trán che hết lông mày và đôi mắt của hắn, có phần không thể phân biệt được. Gần đây y đã nói chuyện với bác sĩ điều trị của Đới Diệc Tân, bác sĩ nói bây giờ Đới Diệc Tân chịu ăn uống đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Nhưng người nọ vẫn phớt lờ y.
Hoắc Hữu Thanh nói: "Lần trước tôi không... lẽ ra không nên bỏ đi mà không nói lời nào. Nhưng hành động của anh cũng không đúng, có ai ăn cơm giống anh không? Anh quên rồi sao? Tôi không thích người điên."
Lưng của người nọ hơi nhúc nhích.
Hoắc Hữu Thanh do dự, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đới Diệc Tân, bị tránh đi. Mọi khi vệ sĩ đụng vào hắn, hắn đều giãy giụa rất đáng sợ: "Đứng lên đi ăn cơm nào, tôi có thể đút cho anh, nhưng không được ăn giống như lần trước..." Vành tai Hoắc Hữu Thanh đỏ bừng: " Liế.m... cùng lắm là sau khi ăn xong..."
Nói một hồi lâu, cuối cùng cũng dỗ được người từ sau bức rèm đi ra. Quản gia rất nhanh nhẹn, lúc Hoắc Hữu Thanh vừa đi dỗ người nọ thì ông liền bảo nhà bếp nấu cơm.
Ở đây vừa dỗ người xong thì đồ ăn cũng được bưng lên.
Hoắc Hữu Thanh chuẩn bị hai cái muỗng, một cái y đút cho Đới Diệc Tân, một cái để Đới Diệc Tân tự cầm: "Tôi đút rất chậm, nếu như anh đói, có thể tự ăn."
Đới Diệc Tân làm như không nghe thấy, chỉ hé môi chờ đút. Hoắc Hữu Thanh tuy mệt mỏi, nhưng chỉ còn cách này.
Cơm nước xong, Hoắc Hữu Thanh mới bỏ chén xuống thì tay đã bị nắm lấy. Sự đụng chạm bất ngờ khiến y nhanh chóng rút tay về, đến lúc nhìn thấy ánh mắt tủi thân của Đới Diệc Tân mới nhớ ra lúc nãy mình đã hứa gì.
Y cau mày quay mặt đi, một lúc sau mới quay mặt lại: "Đi đánh răng thôi."
Đới Diệc Tân làm bộ nghe không hiểu.
Hoắc Hữu Thanh vốn định đi, nhưng nhớ lại lời bác sĩ dặn, y chỉ có thể chủ động kéo tay Đới Diệc Tân: "Tôi dẫn anh đi đánh răng, anh mới ăn cơm, miệng không sạch."
Cũng không biết Đới Diệc Tân có nghe hiểu hay không, nhưng nói chung cũng đồng ý đứng dậy để Hoắc Hữu Thanh dẫn đi. Đi vào nhà vệ sinh, Hoắc Hữu Thanh giúp hắn bóp kem đánh răng, sau đó đưa bàn chải đánh răng cho Đới Diệc Tân.
Một hồi lâu mà Đới Diệc Tân cũng không động đậy, hắn chỉ nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng trong tay. Hoắc Hữu Thanh thấy vậy thì kiên nhẫn nói đối phương mở miệng: "Há miệng, tôi giúp anh một lần."
Y muốn Đới Diệc Tân có thể tự đánh răng, còn hơn là để mấy vệ sĩ kia giúp hắn đánh răng. Mấy lần y đều nhìn thấy bàn chải đánh răng dính máu, có lẽ là bị thương khoang niêm mạc.
Là vệ sĩ nhà họ Đới, nhưng không chăm sóc cẩn thận cho đại thiếu gia nhà họ Đới.
Con ngươi Đới Diệc Tân chậm chạp chuyển động, ánh mắt dừng lại trên mặt Hoắc Hữu Thanh. Dường như hắn đang suy nghĩ, một lúc lâu sau hắn hơi hé môi. Hoắc Hữu Thanh cũng không miễn cưỡng, y vừa giúp Đới Diệc Tân đánh răng, vừa nói: "Nếu anh có thể tự đánh răng, những người kia sẽ không cưỡng ép bắt trói anh nữa. Anh muốn làm gì thì làm, không còn bị nhốt trong phòng nữa."
Hoắc Hữu Thanh mặc kệ hắn hiểu hay không, ít ra ngôn ngữ có thể kíc.h thích hệ thần kinh của Đới Diệc Tân, giúp hắn hồi phục nhanh hơn. Y không phải là người giỏi nói chuyện, nhưng người trước mặt y là Đới Diệc Tân, y phải nói chuyện thường xuyên hơn.
"Nào, ngậm nước, đừng nuốt, nhổ ra." Hoắc Hữu Thanh đưa cốc nước đến bên môi Đới Diệc Tân, vừa dứt lời thì thấy người nọ nốc nước vào bụng, dính cả bọt kem đánh răng.
Y sững sờ, vội vàng ngăn cản, muốn người kia há miệng nhổ ra.
Miệng thì mở ra nhưng nước thì bị nuốt sạch rồi.
Hoắc Hữu Thanh trong lòng âm thầm tức giận, xoay người đi ra ngoài, bưng một cốc nước khác lại đây. Y lấy cốc nước khác, chuẩn bị làm mẫu cho Đới Diệc Tân, ngậm nước rồi nhổ ra, sau đó hướng dẫn Đới Diệc Tân làm giống mình.
"Như tôi vừa rồi, ngậm xong thì nhổ ra, nhổ ra!"
Nuốt rồi.
Lần thứ ba quay lại.
Vẫn nuốt như mấy lần trước.
Hoắc Hữu Thanh phát cáu, quyết định không dạy Đới Diệc Tân súc miệng nữa, bao nhiêu bọt đều nuốt hết. Y đang định đi ra khỏi phòng tắm thì đột nhiên bị kéo lại.
Đới Diệc Tân níu tay y, đầu tiên là nhìn y, sau đó nhìn vào tay y. Lông mày Hoắc Hữu Thanh càng nhíu chặt hơn, y rửa tay, sau đó quay mặt đi.
Đó là động tác ngầm đồng ý.
Chẳng biết ngón tay ở trong khoang miệng ấm nóng bao lâu.
Hoắc Hữu Thanh lấy điện thoại ra, muốn dời lực chú ý, nhưng đầu ngón tay bị cái lưỡi trơn trượt quấn tới quấn lui, y không khỏi cảm thấy kỳ quái. Y nhắm mắt lại, cảm giác phiền muộn không thôi.
Từ sau ngày hôm đó, Đới Diệc Tân rất phối hợp, nhưng vẫn còn mơ hồ. Trong một thời gian, hai người xảy ra cãi vã mấy lần, bởi vì Đới Diệc Tân vẫn chưa học được cách súc miệng, lần nào cũng nuốt nước súc miệng.
Hoắc Hữu Thanh không biết chăm sóc người khác, từ nhỏ y đã được mọi người xung quanh chiều chuộng, lớn lên tính tình ít nhiều gì cũng có phần nóng nảy. Lần đầu tiên bị người ngốc làm cho mất khống chế, cáu xong y lại cảm thấy mất mặt.
Vậy mà y lại cãi nhau với một người điên, còn ồn ào đến quản gia phải vào thuyết phục cả hai bình tĩnh.
Đáng ghét hơn nữa
là người điên không nói một chữ, quản gia nói cả hai, nhưng thật ra chỉ có y. So ra thì y càng giống kẻ điên hơn.
Hoắc Hữu Thanh tức giận nên mấy ngày không tìm Đới Diệc Tân, vả lại y cũng cảm thấy hơi mất mặt nên không muốn gặp người ta. Ngoài ra, y phải suy nghĩ, với tình hình hồi phục như hiện tại của Đới Diệc Tân, tới bao giờ y mới có thể rời khỏi chỗ này.
Đang suy nghĩ miên man thì cửa dường như có tiếng động.
Y tưởng quản gia nên đáp ngay: "Mời vào."
Cửa mở, âm thanh lạ dần dần truyền đến, giống tiếng quần áo ma sát trên sàn nhà.
Hoắc Hữu Thanh cảm thấy lạ, y xoay người thì thấy Đới Diệc Tân đang bò trên sàn nhà. Bởi vì quá kinh ngạc nên y vẫn bất động nhìn đối phương, mãi đến khi người nọ đến gần, muốn ôm chân y, y mới hoàn hồn.
"Anh... Anh đang làm gì vậy?" Giọng Hoắc Hữu Thanh run rẩy.
Đới Diệc Tân nhìn y, bò quanh người y như thú cưng, quệt má vào chân y. Lúc y tránh đi, thậm chí hắn còn phát ra mấy tiếng lẩm bẩm.
Y bị dáng vẻ điên khùng của Đới Diệc Tân dọa, y rút chân nhưng cổ chân bị ôm chặt. Không biết sao mặt Đới Diệc Tân lại đỏ bừng, lông mi ướt đẫm, nước mắt chảy xuống má.
Hoắc Hữu Thanh chỉ liếc một cái rồi quay đi, lớn tiếng gọi quản gia. Dù Đới Diệc Tân điên đến gầy rộc, nhưng sức vẫn rất lớn, y rút chân mấy lần cũng rút không được.
Mấy chục giây sau quản gia vội vàng chạy đến, nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa, ông vội vàng chạy đến dỗ hắn: "Đại thiếu gia, cậu đang làm gì vậy?"
Quản gia kéo Đới Diệc Tân ra, cuối cùng phải gọi vệ sĩ đến thì Hoắc Hữu Thanh mới thoát ra được. Nhưng sau khi Đới Diệc Tân bị vệ sĩ đưa đi, hắn càng điên cuồng hơn trước đây. Âm thanh ậm ờ của hắn phát ra như muốn phá tung lồng n.gực, hắn còn cố quay đầu nhìn Hoắc Hữu Thanh trong tuyệt vọng.
Chợt, tất cả mọi người nghe hắn hét lên một tiếng thê thảm——
"Hữu Hữu."
Quản gia ở bên cạnh nhìn Hoắc Hữu Thanh, còn Hoắc Hữu Thanh vẫn duy trì trạng thái lúc nãy, vừa sửng sốt, vừa sợ hãi, vừa chán ghét. Khi nghe Đới Diệc Tân gọi tên mình, ánh mắt hơi thay đổi.
Chẳng biết qua bao lâu, Hoắc Hữu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi ở đây."
Sau đó, Hoắc Hữu Thanh mới biết, mấy ngày y lạnh nhạt Đới Diệc Tân, quản gia cho Đới Diệc Tân xem mấy bộ phim hoạt hình, để xem có giúp bệnh tình của hắn tốt hơn không. Có một bộ phim hoạt hình về động vật, nhân vật chính là một chú chó.
"Có lẽ đại thiếu gia nhìn thấy chú chó cắn phá đồ đạc làm chủ nhân tức giận, chú chó lấy lòng chủ nhân bằng cách này, cho nên mới..." Quản gia hơi lúng túng: "Sau này tôi nên cho cậu ấy xem phim khác."
Từ lúc Đới Diệc Tân gọi hai tiếng "Hữu Hữu", cách xưng hô này càng ngày càng thuận miệng hắn, hắn không nói lên điều hắn muốn, chỉ gọi hai chữ "Hữu Hữu". Đói bụng gọi "Hữu Hữu", muốn đi vệ sinh gọi "Hữu Hữu", cảm thấy coi TV quá chán cũng gọi "Hữu Hữu".
Hoắc Hữu Thanh bực bội ném điều khiển vào tay Đới Diệc Tân: "Anh muốn xem gì thì tự chuyển kênh."
Y nói xong thì vào phòng lấy sách ra đọc, mặc kệ người sau lưng vẫn liên tục gọi "Hữu Hữu".
Chờ y quay về, Đới Diệc Tân đã im lặng, đôi mắt chăm chú xem phim. Hoắc Hữu Thanh thấy hơi ngạc nhiên nên nhìn lướt qua TV.
Vừa liếc mắt một cái, y liền bước tới giành lấy điều khiển trong tay Đới Diệc Tân, chuyển kênh khác.
Vừa rồi Đới Diệc Tân đang xem một bộ phim zombie, không được làm mờ, đủ kiểu xác sống, phần còn lại của tay chân đã bị cụt mất máu chảy đầm đìa hiện ra trước màn hình. Người bình thường xem phim còn thấy ghê, dời mắt đi, nhưng Đới Diệc Tân thì lại xem vô cùng chăm chú.
Không biết sao Hoắc Hữu Thanh thấy hơi bất an, Đới Diệc Tân nhìn y, đôi mắt đó sạch sẽ, trong sáng vô cùng. Y chỉ có thể tạm thời đè nén nỗi bất an, chuyển một bộ phim khác cho hắn xem.
Nhưng chỉ cần Hoắc Hữu Thanh đi chỗ khác, Đới Diệc Tân sẽ chỉnh TV. Lúc y quay lại, phim trên màn hình sẽ thay đổi, dù có đổi thành bộ phim đẫm máu, hay phim hôn tới hôn lui thì đều làm cho Hoắc Hữu Thanh cảm thấy không thoải mái.
Đới Diệc Tân coi đến nhập tâm, mãi cho đến khi điều khiển bị lấy đi.
"Hữu Hữu."
Hoắc Hữu Thanh không quan tâm, lập tức chuyển sang bộ phim già trẻ đều xem được.
Trên màn hình là một nhóm bạn nhỏ vui vẻ gọi tới gọi lui.
—
Hôm đó, Hoắc Hữu Thanh chỉnh TV cho Đới Diệc Tân xem như thường lệ, hôm qua đã xem hết phim, nay tiếp tục xem cái khác.
Chỉnh một hồi, y đứng dậy ra ngoài, y nói với Đới Diệc Tân là mình đi lấy đồ. Nhưng thật ra là y đi xuống phòng ở dưới lầu, căn phòng đó đầy màn hình giám sát, là giám sát Đới Diệc Tân.
Trên màn hình, Đới Diệc Tân đang ngồi trên sô pha, qua vài phút, bỗng nhiên hắn phản ứng lại rồi cầm lấy điều khiển, nghiên cứu một hồi mới đổi được kênh khác.
"Hoắc tiên sinh cảm thấy đại thiếu gia ra sao rồi? Gần đây cậu luôn đến đây."
Giọng của quản gia vang lên sau lưng y.
Hoắc Hữu Thanh hơi giật mình: "Tôi không biết, tôi chỉ hy vọng hắn nhanh khoẻ."
"Chúng ta đều hy vọng như vậy, đặc biệt là Đới tiên sinh. Nếu Đới tiên sinh biết đại thiếu gia hết bệnh rồi, hoặc là hoàn toàn không phải bị bệnh, nhất định sẽ rất vui."
Hoắc Hữu Thanh nghe ra ẩn ý trong lời nói đó, y không vui hỏi: "Các người muốn tôi làm gì?"
"Đới tiên sinh hy vọng cậu có thể thăm dò kỹ càng đại thiếu gia. Bây giờ đại thiếu gia tin tưởng cậu nhất, nếu cậu ấy có giấu diếm chuyện gì, nhất định sẽ nói nói với cậu."
- Hết chương 32-