Rốt cuộc thì vở kịch giả vờ yêu nhau này bị vạch trần như thế nào?
Hoắc Hữu Thanh thường hay quên chi tiết khi nói đến những chuyện lớn kiểu như vậy. Nhưng y lại khắc rất sâu những chi tiết của ngày hôm đó.
Y vẫn nhớ hôm đó là một ngày bão, sức gió không quá mạnh nhưng trời mưa rất to. Ngày tổ chức buổi hòa nhạc cổ điển đã định từ lâu. Người biểu diễn là một bậc thầy mà Hoắc Hữu Thanh rất thích. Thế là y bất chấp dự báo thời tiết để ra ngoài.
Trước khi y ra khỏi nhà, trời chỉ mưa nhỏ, nhưng sau đó mưa ngày càng lớn. Trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, y nhận được điện thoại từ Đới Diệc Tân.
Đối phương nhỏ nhẹ hỏi y có đến nơi an toàn không. Hắn còn nói rằng hắn sẽ đến đón y sau buổi hòa nhạc.
Hoắc Hữu Thanh đồng ý, cũng phối hợp cười với Đới Diệc Tân một cái.
Nghe người ở đầu dây bên kia mắng mình từ khoảng cách 20km, hắn vừa không vui vừa không biết nên đáp lại ra sao, đành nói như xin tha thứ: "Em đừng nói nữa, tôi bắt đầu đi đây."
Đới Diệc Tân biết điều nên không nói nữa. Nhưng trước khi cúp máy, hắn muốn gọi Hoắc Hữu Thanh bằng cái tên trên giường ấy. Hoắc Hữu Thanh ghét bỏ người đàn ông lạc hậu này từ tận đáy lòng - chỉ biết bắt chước mấy nam chính trong truyện ngôn tình chẳng có gì mới mẻ hết. Hắn gọi mấy tiếng "cục cưng", "bảo bối" nhưng lỗ tai lại cứ nóng bừng lên nên hắn cúp máy.
Cứ tưởng sau buổi diễn, y sẽ gặp Đới Diệc Tân trong sảnh, nhưng lại ngoài ý muốn. Hoắc Hữu Thanh ngồi trên ghế đợi ở đó nửa tiếng cũng không có ai nhận điện thoại của Đới Diệc Tân. Y dần mất bình tĩnh.
Nửa tiếng đủ để mưa lớn hơn. Vì Đới Diệc Tân muốn đến đón mình nên hôm nay y không lái xe. Y đành phải bắt xe về. Xe đến muộn, y bung ô bước ra khỏi sảnh, không may vừa bước ra ô lại bị gió thổi mất.
Chiếc ô cũng dạng hàng hiệu, bị gió thổi nhưng không gãy.
Hoắc Hữu Thanh không kịp nhìn về hướng chiếc ô bị thổi bay, đội mưa lao vào xe. Tài xế xe công nghệ phàn nàn vài câu, nói rằng Hoắc Hữu Thanh làm bẩn xe của anh ta. Hoắc Hữu Thanh chỉ có thể xin lỗi và trả thêm tiền rửa xe.
Mưa tạt vào cửa sổ, chảy dọc theo kính xuống mặt đường nhựa. Hoắc Hữu Thanh lấy khăn giấy lau nước trên mặt, những tòa nhà bê tông bên đường vụt qua.
Sau khi lau sạch nước trên người, Hoắc Hữu Thanh lại gọi điện cho Đới Diệc Tân. Y nghĩ, nếu đối phương bắt máy thì sẽ bảo hắn đừng đến đón mình.
Vẫn không có ai trả lời điện thoại.
Y định gửi tin nhắn, nhưng soạn tin rồi y mới chợt nghĩ tới điều gì đó. Điện thoại di động của mình có lưu số điện thoại của trợ lý Đới Diệc Tân.
Y gọi đi.
Cũng không có ai trả lời.
Nghe âm thanh báo bận của đầu dây bên kia, Hoắc Hữu Thanh sơ ý làm rơi điện thoại trên đùi. Không có thời gian để y sững người. Y lấy sim điện thoại dự phòng từ trong túi áo khoác của mình, thay nó vào rồi bấm một dãy số.
Tắt máy.
Đã xảy ra chuyện rồi.
Trong nháy mắt đó, Hoắc Hữu Thanh đã nghĩ đến việc bảo tài xế xe công nghệ quay lại, đi đến sân bay, ga cao tốc, ga xe lửa hoặc bến xe buýt cũng được. Nhưng lời sắp thốt ra lại nuốt vào trong bụng.
Y không mang theo giấy tờ khi ra ngoài. Với lại, y có thể trốn đi đâu?
Sau khi xuống xe, Hoắc Hữu Thanh ném sim điện thoại dự phòng vào thùng rác, quay trở lại nơi mình và Đới Diệc Tân sống. Cả người y ướt sũng.
Lúc này trời đã rất tối. Vừa vào cửa, y cứ tưởng trong nhà không có ai. Lúc bật đèn lên thì thấy người đàn ông đang nằm trên sô pha.
Đới Diệc Tân không thay quần áo. Hắn vẫn mặc bộ đồ sáng nay ra ngoài, nhưng đã tháo cà vạt ra. Hắn nghe tiếng động ở cửa, ánh đèn chiếu vào con ngươi màu hổ phách.
Hoắc Hữu Thanh không biết trông mình như thế nào, nhưng hẳn là rất nhếch nhác. Quần áo dính sát vào da và tóc tai nhỏ nước. Y dừng lại ở lối vào mà không di chuyển, nhìn Đới Diệc Tân đi từng bước về phía mình.
"Sao lại khiến mình trở nên đáng thương như vậy?" Đới Diệc Tân vươn tay, y vô thức né tránh. Đợi đến khi hoàn hồn lại, y mới nhớ ra mình không nên tránh hắn. Mình không nên chọc giận Đới Diệc Tân mới phải, nhưng kỹ năng diễn xuất của y lúc này hoàn toàn vô dụng.
Y còn thấy Đới Diệc Tân cầm theo một chiếc khăn tắm.
Y được quấn khăn tắm nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt Đới Diệc Tân, chỉ nghe đối phương nói chuyện.
"Là lỗi của tôi. Tôi lỡ tay làm rơi vỡ điện thoại, quên dùng điện thoại cố định gọi lại cho em. Em đi tắm trước đi. Tôi pha trà gừng cho em, đừng để bị cảm."
Hoắc Hữu Thanh bị đẩy vào phòng tắm. Đới Diệc Tân đưa quần áo vào giống như mọi ngày.
Không phải. Không giống bình thường.
Bình thường lúc y đi tắm, Đới Diệc Tân luôn tìm mọi cách để ở lại trong phòng tắm. Hôm nay
Đới Diệc Tân chỉ để đồ ngủ trong phòng tắm rồi bước ra.
Hoắc Hữu Thanh đứng trong phòng tắm năm phút đồng hồ mới nhớ c.ởi quần áo.
Y tắm xong, Đới Diệc Tân cũng thay quần áo. Hắn đưa trà gừng đã nấu xong cho Hoắc Hữu Thanh, sau đó cúi xuống hôn lên má y: "Tối nay muốn ăn gì?"
Hai tay Hoắc Hữu Thanh bưng trà gừng, một lúc sau mới đáp lại: "Gì cũng được."
Thấy tâm trạng của y bất thường, Đới Diệc Tân ngồi xuống bên cạnh: "Về nãy giờ sao cứ ngẩn ra vậy?"
Hoắc Hữu Thanh uống một hớp trà gừng, lắc đầu xin lỗi, nói rằng ở ngoài trời mưa không thoải mái.
Nghe vậy, Đới Diệc Tân cầm điện thoại Hoắc Hữu Thanh đặt trên bàn trà lên: "Nhìn em thế này tôi không yên tâm. Để tôi gọi người làm đến nấu cơm. Chốc nữa chúng ta vào phòng ngủ một lát nhé. Hữu Hữu, mở khóa đi. "
Hắn đưa điện thoại cho Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh ấn ngón tay xuống, nhìn Đới Diệc Tân bấm vào nhật ký cuộc gọi. Y đã xóa tất cả nhật ký cuộc gọi trên sim dự phòng của mình. Hắn sẽ không thể kiểm tra được trên điện thoại.
Dường như Đới Diệc Tân thật sự chỉ muốn mượn điện thoại của y để liên lạc với cô nấu cơm. Hắn gọi xong thì nắm tay y đi về phòng ngủ.
Cứ ngỡ mình sẽ không ngủ được, nào ngờ lại ngủ mê man. Khi tỉnh giấc, y nghe bên ngoài có người.
Y ngồi dậy khỏi giường và mở cửa. Vì nhà không lớn nên đi mấy bước thì nhìn thấy trợ lý Quế đứng ở trong phòng ăn.
Trợ lý Quế cũng ướt nhẹp, sắc mặt không được tốt lắm. Anh ta đang nói gì đó trong khi Đới Diệc Tân đang dọn bàn ăn.
Gần như ngay khi y vừa xuất hiện thì Đới Diệc Tân cũng quay người lại.
Đến nay, Hoắc Hữu Thanh vẫn nhớ rõ ánh mắt ấy. Y chưa từng thấy Đới Diệc Tân nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Cực kỳ lạnh lùng và u ám.
Nhưng ánh mắt đó cũng nhanh chóng biến mất. Đới Diệc Tân dịu dàng gọi y qua ăn cơm. Sau đó, hắn nói với trợ lý Quế: "Hôm nay anh vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Trợ lý Quế hơi khựng lại rồi nhanh trí rời đi. Trước khi đi còn lịch sự gật đầu với y.
Hoắc Hữu Thanh ăn bữa cơm này mà chẳng biết vị ra sao. Y đang tự hỏi rằng, khi nào thì Đới Diệc Tân sẽ hỏi y chuyện y giả vờ, chuyện bán tài liệu, nhưng Đới Diệc Tân không nói gì. Hắn chỉ vòng tay ôm y xem TV và nói một câu: "Tôi rất xấu xa với em nhỉ?"
Hoắc Hữu Thanh lẽ ra nên nói dối, nhưng y không làm thế: "Ừm."
Y máy móc thốt ra từ đó.
Đáp lại lời y là một tiếng thở dài.
Đới Diệc Tân bất đắc dĩ nói: "Tôi biết."
Hắn ngừng một chút, rồi nói thêm: "Ngay cả lừa tôi em cũng không muốn lừa nữa."
Sau một thời gian, họ đến California.
*
Hoắc Hữu Thanh được người ta đưa cho thứ gì đó trước mặt, kéo y trở về từ trong hồi ức. Bằng cách nào đó mà Đới Diệc Tân đã xử lý hết bia và đồ uống lạnh trong tủ lạnh của y. Đồ uống lạnh duy nhất trong tủ lạnh là sữa chua và nước chanh.
Y cúi đầu nhìn ba cái ly trước mặt: một ly sữa chua, một ly nước chanh và một ly ca cao nóng. Ba mươi giây sau, y bưng ly nước chanh lên hớp một miếng.
Có cho thêm mật ong. Y mím môi, không nói gì rời khỏi bếp. Không ngờ vừa ra khỏi bếp đã thấy anh họ xách túi lớn túi nhỏ từ cửa bước vào.
"Hôm nay anh tan làm sớm, đến đây nấu cơm cho em nè. Anh chắc mẩm là hôm nào em cũng gọi món bên ngoài hết đúng không? Anh đã nói với em nhiều lần rồi, đồ bán bên ngoài không sạch sẽ, khói dầu nhiều. Em ăn nhiều... Này, sao cậu lại ở đây?"
Anh họ đang nói nửa chừng thì nhìn thấy Đới Diệc Tân. Giống như một chiếc ô tô đi qua con đường núi ngoằn ngoèo phải cua gấp, giọng điệu cũng thay đổi.
Đới Diệc Tân vẫn đeo tạp dề, dịu ngoan như nàng dâu nhỏ lần đầu đến nhà và gọi "anh họ".
- Hết chương 54-