《Minh quân là gì, khi mà phải quan tâm đến những người chẳng hề liên quan tới hắn.
Chẳng bằng làm một bạo quân, bản thân bao trùm lên luật lệ.
Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thậm chí hắn muốn đưa một thái giám cao quý vô song đứng bên cạnh hắn, cũng không ai dám can ngăn.
Bởi vì ai dám cản hắn, xuống địa ngục đi.》
Một thời gian sau đó, quả thật là những giây phút dài nhất trong cuộc đời Nhất Dạ.
Đến khi lần theo mùi máu tanh mà chứng kiến bộ trang phục nhiễm máu của nàng, thiếu niên dường như nghe trong trái tim mình có gì đó vỡ tan.
Khó chịu nhức nhối, đau hơn cả vạn tên xuyên qua.
Nơi thái dương ẩn ẩn lộ ra tâm ma, để độc trong người đột nhiên bộc phát.
Cánh cửa phòng bật mở, Vân Mặc thấy bóng lưng âm u của thiếu niên trong căn phòng của mình, chợt khẽ ngây người.
Lệ khí bao quanh của thiếu niên lạnh lẽo như gốc tuyết liên trên núi băng, âm trầm quỷ dị.
Mặc dù sau sự kiện cái thai của Lệ phi chết yểu, kéo lên sóng gió tai ương, hành tung của thiếu niên ngày một bất định, trên người cho dù có nhuốm màu máu tươi cũng sẽ dùng huân hương che lấp.
Trước mặt nàng, thiếu niên sẽ cố gắng che dấu một mảnh tàn bạo khát máu, dù đôi khi sẽ lơ đãng mà để lộ khí chất âm u.
Thế nhưng trực tiếp tỏa ra sát khí quỷ dị thế này, vẫn là lần đầu tiên nàng biết.
Vân Mặc thấy hắn nhìn chằm chằm vào trang phục dính máu của mình, thầm nghĩ bản thân có lẽ muốn điên rồi!
Cơ thể này mới 16 tuổi, thật khó tin khi bây giờ mới xuất hiện thủy quỳ, khiến Vân Mặc chẳng kịp trở tay phòng bị, vì thế máu tươi nhuốm màu trang phục của nàng.
Nàng phải cố gắng kiếm thứ đồ cần thiết cho những ngày thế này, sau đó nghiến răng chịu đựng cơn đau mà trở về xử lí bộ trang phục dính máu.
Ai ngờ được, khi bước vào phòng lại bắt gặp thân ảnh của thiếu niên đang hắc hóa.
Do có bóng ma trong quá khứ, bạo quân tương lai cực kì chán ghét xem diễn, cũng hận nhất là kẻ phản bội.
Không lẽ nào, thiếu niên đã phát hiện ra bí mật của nàng?
Chờ đợi nàng, có phải một kiếm xuyên tim?
Đáy lòng Vân Mặc khi nghĩ đến khả năng đó, một mảnh rét lạnh.
Mấy năm nay, nàng là người chăm sóc cho hắn, đối với Vân Mặc, Nhất Dạ rất kiệm lời, tuy vậy đôi khi sẽ để lộ ra một tia ôn nhu.
Ví dụ như, khi nàng co ro một góc lúc trời trở lạnh, sáng hôm sau tỉnh dậy bản thân đã được bọc trong một chiếc chăn ấm.
Hay ví như, khi xuân đến ổ mai bừng nở, nàng chật vật muốn hái một cành mai, thiếu niên sẽ phi thân bay tới, ngắt một cành mai cho nàng.
Thiếu niên sẽ nghiêng đầu suy nghĩ rồi cài cành mai lên tóc Vân Mặc, sẽ ngắm nhìn nàng rất lâu để trầm khàn mà bảo rằng, nếu nàng là nữ nhi, tuyệt đối sẽ là một cô nương xinh đẹp như hoa như nguyệt.
Giọng nói thiếu niên rất nghiêm túc không hề tỏ ra đùa cợt, khi ấy Vân Mặc sinh ra một tia bối rối, đối diện với đôi mắt trong trẻo câu hồn nhiếp phách đầy vẻ phong tình của hắn, nàng lập tức tháo cành mai cài trên tóc xuống, luống cuống lấy cớ rời đi.
Một thiếu niên từng để lộ ra sự dịu dàng như thế, là bởi vì tin tưởng nàng.
Nếu như hắn biết rằng nàng lừa dối hắn nhiều năm như vậy, chờ đợi nàng có phải vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu?
Vân Mặc theo thói quen khẽ cào tóc, nàng ngập ngừng một chút rồi cất lời.
- "Điện hạ...."
Nàng lên tiếng gọi hắn, thiếu niên khẽ xoay người.
Bạo phát trong hắn sắp hóa thành tẩu hỏa nhập ma, nay đột nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bỗng dịu dàng trở lại.
Vân Mặc luống cuống, đáy lòng rất tự nhiên soạn ra một vở kịch nhỏ, liếng thoắng cẩn trọng cất lời.
- "Điện hạ, điện hạ đã đói chưa? Nô tài đáng chết để điện hạ chờ lâu.
Chẳng là nô tài định tính tối nay làm món canh gà, có vừa đi cắt tiết một con gà trống mới mua, vụng về thế nào để tiết gà dính vào trang phục, nô tài sợ khi điện hạ về thấy bẩn mắt nên nên phải lập tức đi thay...hahaha...Điện hạ nhân từ, sẽ không trách tội nô tài chứ?"
Kịch bản nhỏ vừa mới biên soạn nên nếu tinh ý sẽ thấy có rất nhiều sơ hở, nhưng bi thảm thay người nghĩ ra nó thì nơm nớp lo lắng, còn người cần lắng nghe thì vốn dĩ quẳng nó ra sau đầu, biểu tình chỉ chú ý đến người trước mặt.
Sau đó, Vân Mặc bị thiếu niên mạnh bạo ép chặt vào tường.
Thiếu niên biểu tình hung dữ, đôi mắt ác liệt tựa ác thú đọng đầy lệ khí, hắn mơ hồ đưa tay lên chạm vào gương mặt nàng, dịu dàng cẩn thận vuốt ve, khiến Vân Mặc cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đầy sống lưng.
Nàng bỗng nhớ đến bộ dáng ban đầu gặp Nhất Dạ, cũng là một bộ dáng nhuộm đầy sát khí muốn giết người.
Sau này khi hắn buông bỏ phòng bị với nàng, lại hiện ra dáng vẻ của trẻ con non nớt.
Theo thời gian hắn lớn lên, biểu tình trước mặt nàng luôn sạch sẽ tươi mát, nếu không phải chứng kiến hắn trực tiếp trước mặt nàng phát cuồng, nàng sẽ quên mất đi một bộ dạng vô cùng đáng sợ của hắn.
- "Thái giám nhỏ, thì ra ngươi vẫn ở đây."
Vân Mặc nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu trước thái độ của Nhất Dạ.
Thế là Nhất Dạ vẫn chưa phát hiện ra à? Đáy lòng Vân Mặc khẽ thở phào một hơi.
Chỉ cần hắn vẫn gọi nàng là "thái giám nhỏ", vậy thì nàng an tâm rồi.
Từ rất lâu, Nhất Dạ luôn cố chấp