《-"Thái giám nhỏ, ngươi sẽ không lừa dối ta chứ?"
- "Nô tài sẽ không, thưa điện hạ."
Lời nói gió bay, đã từng tin tưởng, nhưng đổi lại chỉ mình hắn ngu ngốc ảo tưởng, hóa ra lại mong manh như phù du, hoa trong gương, trăng dưới nước.》
************************
Vân Mặc lúng túng, cười lả giả.
- "Điện hạ, nô tài chỉ muốn gạt vài sợi tóc của điện hạ mà thôi."
Đáy mắt Nhất Dạ thâm thúy, lóe lên tia sáng tà mị.
Thân ảnh nặng nề của hắn bỗng đổ ập lên nàng, cả người nàng đều bị hắn giam cầm lấy, quanh người tràn ngập hơi thở cuồng dã của hắn.
Mắt đối mắt, gặp gỡ nhau, như muôn nghìn vì sao lung linh cùng tỏa sáng.
Vân Mặc cảm thấy hít thở không thông.
Trong xe vương vất không khí ái muội.
- "Điện....điện hạ...."
Nhất Dạ bắt lấy vài sợi tóc rũ trước ngực nàng, bèn cầm lên đùa nghịch, dường như tóc của nàng với hắn là một món đồ chơi cực kì thú vị.
Sau đó hắn cười đến yêu nghiệt, trầm thấp hỏi nàng.
- "Thái giám nhỏ, ngươi sẽ không lừa dối ta chứ?"
Đây đơn thuần chỉ là một câu hỏi bâng quơ mang ý niệm trêu chọc.
Ánh mắt của hắn như muốn ôm trọn hình ảnh của nàng, xoáy sâu vào tâm can của nàng.
Dường như những lừa dối ẩn giấu trong lòng nàng đều bị ánh mắt sắc lạnh đó của hắn, bóc trần phơi bày sạch sẽ.
Vân Mặc run rẩy, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cảm thấy da đầu cực kì tê dại.
Hồi lâu, nàng cứng nhắc trả lời hắn.
- "Nô tài...sẽ không, thưa điện hạ."
Nói xong, sự tội lỗi dày vò tâm trí nàng, khiến nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, khẽ cụp mắt xuống.
Nhất Dạ rất nhạy bén, hắn dường như phát hiện ra cái gì.
Chỉ là vô tình hỏi nàng, không ngờ lại phát hiện ra...nàng đang chột dạ sao?
Từ sau lúc nàng liều mình cứu hắn, Nhất Dạ dù biết ở nàng tồn tại nhiều nghi vấn, nhưng hắn lựa chọn tín nhiệm, chưa bao giờ có ý niệm hoài nghi nàng.
Đời này của hắn, từ lúc ra đời đến nay, đã gặp bao nhiêu đau thương, đã từng bị tàn nhẫn vô tình, thờ ơ phản bội.
Thế nên, hắn chỉ mong, người trước mặt này, đừng lừa dối hắn, như vậy là đủ.
Kiếp này, ánh sáng ấm áp mỏng manh hắn níu giữ lấy, chỉ có nàng mà thôi.
Vậy mà đến cả nàng, cũng có điều giấu hắn ư?
Trong xe, một mảnh an tĩnh.
Sau đó, Nhất Dạ hung bạo ôm nàng vào lòng.
Cái ôm của hắn rất mạnh mẽ, như muốn khảm nàng vào sâu trong ngực, muốn đem cả nàng và hắn hòa quyện, mãi không chia cắt.
Cảm nhận người trong lòng bị ôm tới cứng đờ, có ý phản kháng, hắn càng mạnh bạo siết chặt lấy nàng hơn.
- "Thái giám nhỏ, nếu ngươi lừa dối ta dù chỉ tồn tại trong tâm trí, nếu để ta phát hiện được...Thái giám nhỏ, ta sẽ khiến ngươi, cả cuộc đời này, vạn kiếp bất phục.
Vì vậy, đừng phản bội ta!"
Giọng nói hắn dù thản nhiên quyết tuyệt nhưng mang theo ưu thương.
Chỉ là người lắng nghe, chưa bao giờ để ý, nên không có tâm trí phát hiện ra điều đó.
Nàng chỉ biết, có phải hắn đang đe dọa nàng?
Bí mật về thân thế này, có cách nào để nó vĩnh viễn bị chôn vùi trong lòng đất không?
Vân Mặc bây giờ mới thấy sống lưng lạnh toát, trời đang lạnh nhưng cả người nàng lại ướt đẫm mồ hôi, chẳng biết từ bao giờ thiếu niên đối xử với nàng ôn nhu dịu dàng, nàng trở nên ỷ lại, mang theo ý nghĩ cả đời cứ sống là "thái giám nhỏ" của hắn, đã an ổn rồi.
Thế mà nàng lại có thể quên mất, bạo quân tương lai căm hận nhất là có người lừa dối hắn.
Vân Mặc liếc sang nhìn Nhất Dạ, đã thấy thiếu niên nhắm nghiền đôi mắt, hắn dường như ngủ mất rồi.
Vòng tay của thiếu niên nóng bỏng nhưng lại như gọng kìm, khiến nàng thấy bản thân như bị cầm tù, vĩnh viễn tìm không ra lối thoát.
Đoàn quân chẳng mấy chốc tiến tới Vũ thành.
Đây là thành trì trọng yếu duy nhất của Đại Yến, mất thành này, Tây Nhung sẽ như hổ mọc thêm cánh, dễ dàng tiến sâu vào phá tan Đại Yến.
Nghe tin đại hoàng tử mang quân đến, quan thái thú Phùng Đình vội vàng ra tiếp đón.
Phùng Đình hiện giờ cực kì tuyệt vọng, y cảm thấy sắp không thể bảo vệ được Vũ thành nữa, đại hoàng tử xuất hiện, giống như cứu cánh cho sự tuyệt vọng của y lúc này.
Nhất Dạ ra khỏi xe, ngang nhiên bế theo một người còn đang say giấc.
Ban đầu, khi nhìn thấy mái tóc đen dài của người trong lòng hắn vương ra mấy sợi, tất cả mọi người đều tưởng người trong lòng vị hoàng tử là một cô nương.
Đến khi Phùng Đình đến gần Nhất Dạ để bái kiến, hắn mới giật mình.
Người trong lòng điện hạ mặc y phục của một thái giám, sao có thể là một cô nương?
Nhưng là quân thần, hơn nữa tình hình chiến sự cực kì nguy cấp, y cũng chẳng có tâm tư mà nghĩ nhiều về "sở thích" của vị hoàng tử nữa.
Y vội vàng bái kiến Nhất Dạ, định báo cáo cho hắn về tình hình cuộc chiến gần đây, lại bị ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua, hắn cần có chỗ nghỉ ngơi trước.
Phùng Đình đành phải nán lại nỗi lo trong lòng, dẫn hắn tới tòa nhà đã chuẩn bị cho hắn.
Ngoài ý muốn, y bỗng phát hiện ra, động tác ôm thái giám nhỏ của đại hoàng tử, lại cực kì ôn nhu lưu luyến.
Y bỗng thấy có điều gì đó không ổn.
Sau đó, hai người ngồi ở chính phòng, thảo luận kế sách đánh bại Tây Nhung.
Tây Nhung từ lâu bị coi như mọi rợ, hiện nay còn thập phần hung hãn.
Quân lính Vũ Thành chỉ có tìm cách cố thủ, nhưng đây không phải là kế lâu dài.
Y rất đau đầu, không biết phải làm sao cho được.
Vị hoàng tử lơ đãng lắng nghe, nhưng thần trí dường như không để ý lắm đến những lời nói của y.
Ánh mắt của Nhất Dạ thỉnh thoảng sẽ liếc về tòa nhà phía nam - nơi Phùng Đình chuẩn bị cho hắn, cũng là tại căn phòng ấy, Nhất Dạ để thái giám nhỏ của hắn an tĩnh ngủ say trong đó.
Đến lúc này, Phùng Đình không thể tỏ ra bàng quan được nữa.
Đại hoàng tử là bị một thái giám quyến rũ đến mức không quan tâm đến chiến sự, trong khi tình hình của Đại Yến đang ngàn cân treo sợi tóc, sao y có thể không giận được đây?
"Sở thích" của đại hoàng tử, cũng lạ thật đấy.
Tương lai sau này nếu như đại hoàng tử có nối ngôi, có phải sẽ để lại vết nhơ cho giang sơn Đại Yến, lại biết đâu đại hoàng tử vì tên thái giám kia mà Đại Yến lâm vào cảnh lầm than.
Mới nghĩ đến thế thôi, Phùng Đình đã cảm thấy lo sợ.
Ban đầu, dù Nhất Dạ chỉ là thiếu niên 16 tuổi nhưng y vẫn đặt niềm tin vào Nhất Dạ, vào ánh nhìn của hoàng thượng, nhưng biểu hiện của thiếu niên thế này, có thể tin được không đây?
Y nhìn thiếu niên trước mắt chỉ đáng tuổi con y, muốn có vài lời khuyên nhủ nhưng vị hoàng tử với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh quét qua khiến y cảm thấy cực kì áp lực và sợ hãi.
Sự sợ hãi này dường như là một loại bản năng, mách bảo y rằng thiếu niên trước mắt, tuyệt đối vô cùng nguy hiểm, đừng nên trêu chọc vào hắn.
- "Thái thú không cần lo lắng, bản điện hạ đã có chủ trương.
Hôm nay muộn rồi, thái thú cũng nghỉ ngơi đi."
Phùng Đình thấy vậy, cũng chỉ đành cung tiễn hắn ra ngoài.
Ở bên kia, nguyên soái Thất Ô Lạp của Tây Nhung sau khi nhận được tin báo Vũ Thành có tiếp viện, nhưng người đến tiếp viện lại chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, hắn không kìm được cười to.
Đại Yến