Ngược dòng thời gian trở về lịch sử.....Trải qua bao nhiêu luân hồi, vượt qua bao nhiêu kiếp nạn ta cũng tuyệt đối không muốn quên người, càng không cam lòng người sẽ quên ta!
****************
Vân Mặc dường như còn nghe thấy tiếng Diệp Nhu Thanh hốt hoảng gọi tên mình, linh hồn tưởng chừng muốn tách ra khỏi cơ thể.
Nàng đổ gục người xuống, rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Đến khi một tia thần trí xuất hiện, Vân Mặc tự hỏi bao năm không có bệnh tật gì hết, tại sao trái tim của nàng lại đau đớn như muốn nghiền nát, trực tiếp muốn nhào ra ngoài? Kìm nén nỗi đau âm ỉ trong cơ thể, nàng khó khăn mở bừng mắt!
Bóng đêm bao phủ, nàng còn ngửi có mùi ẩm ướt.
Một vài giọt nước từ trên phiến lá chảy xuống, rơi nhẹ vào mái tóc vốn đã rối tung của nàng.
Trong khi nàng còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì nàng bỗng cảm giác đau đớn ở phía đỉnh đầu, máu vẫn còn rỉ ra chảy dọc hai bên gò má.
Hình như nàng được ai đó kéo bả vai kéo đi trên nền đất ẩm.
Quần áo ma sát với mặt đất ẩm ướt gây nên cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhếch nhác, bẩn tưởi, đau đớn.
Giống như lông vũ quét qua trái tim khiến tâm tình nàng nhộn nhạo, loạn như cào cào.
Nàng khẽ cựa mình, đối phương kéo nàng dường như phát hiện ra điều bất thường, khẽ buông lỏng tay, nàng lập tức ngã lăn ra đất.
Bóng người mặc y phục đen thẫm, chìm trong màn đêm mờ ảo, một khắc hắn nhíu mày quay đầu, giọng nói lạnh lẽo như gốc tuyết liên trên núi băng, cực kì tàn nhẫn vô tình.
- "Ngươi chưa chết?"
Một câu nghi vấn khiến Vân Mặc rùng mình, trái tim nàng đập thình thịch, nàng mơ hồ cảm nhận được sát khí dày đặc muốn đoạt mạng ở giọng nói kia.
Vân Mặc nghiến răng chịu đựng cơn đau, hiện tại không cần biết đang ở đâu, mặc kệ thế nào phải xác định đối phương là ai, vì sao muốn giết nàng.
Nương theo ánh trăng nàng có thể thấy bóng dáng của một hài tử ngũ quan tuấn mỹ, nhàn nhạt mang theo khí chất thanh lãnh tuyệt tục.
Đó là một đứa bé xinh đẹp kinh người nhưng lại ẩn chứa trong cơ thể hơi thở ma mị, chết chóc.
Vân Mặc cứ thế mơ mơ hồ hồ ngây ngốc, các đoạn kí ức liên tiếp xuất hiện, mở ra thân thế phức tạp của nàng ở thế giới này.
Nguyên chủ vốn là nữ nhi, nhưng sau một vài biến cố lại lắc mình trở thành một "tiểu thiếu gia" độc nhất.
Xuất thân từ danh gia vọng tộc, "tiểu thiếu gia" muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Phóng tầm mắt nhìn khắp kinh thành, có lẽ chẳng ai được sủng ái như vị "tiểu thiếu gia" này, được cưng chiều vô hạn hệt như một hoàng thượng nhỏ.
Thế nhưng một gia tộc được hưởng ân sủng ngập trời cũng không tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.
Phụ thân của nguyên chủ bị tố cáo trước mặt hoàng thượng là có âm mưu phản nghịch.
Dù có kêu oan thảm thiết thế nào cũng không thể thắng được định mệnh, gia tộc nguyên chủ chịu án cửu tộc chu di, thế nhưng phụ thân nguyên chủ không cam lòng dòng dõi thư hương nhà mình, chỉ vì bị vu oan giá họa mà cứ thế tuyệt tự.
Dù sao thì một gia tộc có thể phong quang vô hạn đến bây giờ, trong tay cũng nắm một vài tâm phúc, lại có câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hơn nữa phụ thân nguyên chủ muốn nguyên chủ đông sơn tái khởi, nên mới nhờ người đưa nguyên chủ sống trong cung.
Một đêm mưa tanh gió máu, nguyên chủ từ " tiểu thiếu gia" người người tôn kính sau một đêm trở thành thái giám nhỏ tại Ngọc Lan cung.
Mà chủ nhân của Ngọc Lan cung chính là đại hoàng tử Lý Nhất Dạ, bạo quân tương lai khát máu sau này.
Mặc dù trong trí nhớ của Vân Mặc không hề có ấn tượng gì về nguyên chủ, nhưng những mảnh vỡ kí ức tựa như dây xích móc nối lại với nhau, khiến Vân Mặc hiện tại đã xác định được một điều vô cùng khó tin.
Đứa bé trước mặt nàng là Lý Nhất Dạ - đại hoàng tử sau này trở thành bạo quân tàn độc, phản diện được miêu tả lợi hại nhất trong truyện "Hoàng quyền đế vương", cũng là người có cái chết quỷ dị nhất.
Như vì sao mà linh hồn nàng lại lưu lạc đến nơi này? Còn nhập đến một thân xác có lai lịch cực kì nguy hiểm và phức tạp.
Nguyên chủ này trên vai gánh mối thù của gia tộc, là niềm hi vọng cuối cùng nhưng chỉ tiếc nguyên chủ thực sự là nữ nhi.
Hơn nữa trái với kì vọng của phụ thân nguyên chủ, đầu óc nguyên chủ đúng là không dùng được.
"Tiểu thiếu gia" được nuôi nhốt như con chim hoàng yến trong lâu đài, sao có thể chịu đựng nổi cuộc sống nghèo nàn ở trong cung đây?
Không những ngu ngốc mà do còn được nuông chiều nịnh bợ đã lâu nên tính cách nàng ta cũng kiêu ngạo phách lối từ trong xương cốt, đối với vị hoàng tử thất sủng chẳng hề kính trọng, thậm chí còn coi bản thân là chủ nhân của nơi này.
Đại hoàng tử vốn dĩ cũng không thèm để ý nàng ta, cho đến một hôm, nàng ta ngu ngốc chọc vào vảy ngược của hắn.
Mà vảy ngược ấy chính là mẫu thân của hắn.
Chẳng biết nàng ta nghe được ở đâu, hoàng thượng và sủng phi Lệ phi của y là lưỡng tình tương duyệt, bi ai là hắn sinh ra chỉ là do một đêm say vô tình của hoàng thượng mà thôi.
Cứ thế mà đem thân phận này trào phúng hắn, thấy hắn luôn ngó lơ mình, nàng ta càng bực tức, không kìm được buông lời cay nghiệt đến cả mẫu thân hắn, động đến điểm tối kị nhất của hắn.
Nhưng cũng phải trách nàng ta có mắt mà không thấy thái sơn.
Nam phụ phản diện lợi hại nhất của bộ truyện này đâu có thể coi thường, tương lai hắn còn được thế gian lưu truyền là bạo quân tàn nhẫn nhất từ thuở mới hình thành quốc gia!!
Nhất Dạ sát khí tích tụ từng ngày, cũng chỉ là đứa bé chưa lên 10, độ kiềm chế ẩn nhẫn chưa thể so sánh với hắn khi trưởng thành, trong cơn giận dữ đã giết nguyên chủ.
Lại nói, vị hoàng tử này do căm ghét đến tận xương tủy cái gọi là lưỡng tình tương duyệt giữa hoàng đế và sủng phi của y, cũng chỉ vì thứ gọi là ái tình, mẫu thân hắn chết tức tưởi ngay khi vừa mới sinh ra hắn, khiến tuổi thơ hắn chịu đựng muôn nghìn cay đắng, thử hỏi hắn không hận được sao?
Tuy thế nếu hỏi vì sao hoàng thượng không giết hắn đi thì bởi vì sủng phi của y mãi vẫn chưa hạ sinh hoàng tử, cho nên hoàng tộc vẫn cần người duy trì huyết mạch mà giữ lại cái mạng nhỏ của hắn.
Mặc dù thế, hắn tồn tại chính là vết nhơ tố cáo cái gọi là thủy chung son sắt với người mà hoàng thượng treo trên đầu quả tim, hoàng thượng đối với hắn chính là lạnh nhạt ghét bỏ, dẫn đến cuộc sống của hắn trong cung không mấy tốt đẹp.
Tương lai sau này vị sủng phi ấy sinh hạ được nhị hoàng tử thì đại hoàng tử cũng đã đủ lông đủ