Nghìn năm về trước, Đại Yến đời thứ hai.
Rừng sâu thăm thẳm, gió khẽ thổi nhẹ.
Bức tranh an tĩnh nơi thiên nhiên bỗng xuất hiện tiếng chuông bạc ngân vang lảnh lót.
Từ trong rừng sâu, hiện ra thân ảnh của một thiếu niên xinh đẹp đến sống động lòng người.
Thiếu niên vận áo long bào ngồi trên lưng ngựa, một thân khí phách rực rỡ như hoa, trong trẻo tươi mát, khiến cho người ta cảm thấy như có gió xuân hóa tuyết, phong lưu ngàn dặm.
Dường như phong cảnh cũng mờ dần đi để thành phông nền cho thiếu niên nổi bật.
Thiếu niên vì mải đuổi theo con mồi, phi ngựa sâu vào rừng.
Cận vệ của thiếu niên, chỉ biết âm thầm kêu khổ.
Hoàng đế bệ hạ lá ngọc cành vàng, có thể cảnh giác hiểm nguy một chút được không?
Dưới ánh nắng mặt trời chói mắt, giữa tiếng rì rào của cây lá, vị hoàng đế trẻ tuổi ngày một khuất bóng.
Người cận vệ vất vả cố gắng phi ngựa đuổi theo, chỉ mong sao đừng mất dấu vị hoàng đế trẻ tuổi, nếu hoàng đế xảy ra mệnh hệ gì, trăm nghìn cái mạng của y cũng chẳng bù đắp được.
Vị hoàng đế tôn quý ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận không khí êm dịu, nghe thấy tiếng gọi hoang dã của sự tự do.
Thiếu niên cực kì phấn khích, nhưng bỗng nhiên nàng ngửi thấy mùi máu tươi quỷ dị.
Mày xinh của nàng khẽ chau lại.
Một khắc lơ đãng, con mồi nàng đang truy đuổi lập tức biến mất không còn dấu vết.
Vừa lúc người cận vệ xuất hiện, là người bảo hộ hoàng đế bao năm, y đương nhiên cảm nhận được mùi máu tươi, không khỏi sinh lòng lo lắng.
- "Bệ hạ, thần ngửi thấy có mùi máu tươi, e rằng có nguy hiểm..."
Nhưng ngay lập tức giọng nói khản đặc không rõ thanh trầm của nàng đã nhẹ nhàng ngắt lời y.
- "Trẫm cũng ngửi thấy nhưng không cảm nhận được sát khí, Tiểu Thất, ngươi không cần quá đa nghi..."
Sau đó, hoàng đế bệ hạ xuống ngựa, tiến về phía một nam nhân đang nằm bất động.
Cách họ mấy bước chân, dưới tán cây bóng đổ dài trên mặt đất, một nam nhân dựa vào thân cây, đôi mắt hổ phách nhắm nghiền, hắc y đen tuyền cũng chẳng thể che dấu nổi máu tươi nhuộm đỏ.
Tiểu Thất thầm than một tiếng.
Y lập tức nhanh nhẹn chạy đến chỗ nam nhân lạ mặt bị thương kia, vừa khéo đứng chắn trước nam nhân và bệ hạ.
Đến khi nhìn thấy nam nhân bị thương kia, dung mạo tuấn tú vô song của hắn khiến Tiểu Thất ngẩn ngơ.
Hoàng đế bệ hạ của y cũng đẹp, nhưng vẻ đẹp của thiếu niên nghiêng về vẻ thanh tú dịu dàng, phong tình vạn chủng.
Tuy vậy, sự lạnh nhạt trong đôi mắt hồ thu của thiếu niên toát ra vẻ không giận mà uy của bậc đế vương, khiến người ta đôi khi sẽ quên mất đi vẻ thanh tú vốn có.
Còn vị nam nhân trước mắt này, phải biết diễn tả như thế nào đây?
Nếu vẻ đẹp của hoàng đế bệ hạ là thanh tú lạnh nhạt như con sóng ngoài biển cả, thì vị trước mắt này lại kiêu ngạo khinh cuồng, u ám ảm đạm của vầng trăng lạnh lẽo.
Hoàng đế bệ hạ mở miệng, lời nói như vàng tựa ngọc.
- "Tiểu Thất, đưa người này về cùng ta."
Tiểu Thất cực kì muốn khóc thương rơi lệ.
Y cảm thấy bệ hạ thương người đến vậy, chẳng có chút đề phòng kẻ khác, sau này sao có thể tránh được hiểm nguy, hơn nữa bệ hạ còn là hoàng đế một quốc?
Lòng y càng thêm quyết tâm phải bảo vệ bệ hạ chu toàn.
Mà vị hoàng đế được cho là thiện lương, chẳng bao giờ cảnh giác đề phòng kia, nơi góc khuất lại lặng lẽ thu ám khí ẩn trong tay áo.
Hoàng đế bệ hạ tổ chức đi săn, lúc trở lại không mang theo thú, lại mang về một người.
Đó là một nam nhân bị thương rất nặng.
Không ngoài dự đoán, hoàng đế lương thiện đến thế, nên ngài quyết định để người nam nhân kia ở trong trại của ngài dưỡng thương.
Ngài còn phái thái y đến điều trị cho hắn.
Trời đã về đêm, gió thổi lạnh lẽo, thiếu niên đến thăm người nam nhân bị thương.
Chẳng ngờ khi nàng bước vào, đã thấy hắn đang ung dung bình thản ngồi ở trên giường, trông chẳng có vẻ gì là bị thương nặng.
Mắt đối mắt, hai người nhìn nhau chằm chằm, như muốn thăm dò đối phương.
Sau ngàn năm, họ lại gặp nhau.
Chỉ tiếc rằng, có những thứ đã không còn như trước.
Hắn vẫn là Thái tử Ma quốc, còn nàng đã trở thành "nữ vương" chốn hồng trần.
Nhất Dạ nhận ra nàng, nhưng nàng đương nhiên không nhận ra hắn.
Vị Thái tử Ma quốc khẽ liếm môi, đôi mắt lấp lánh ý cười.
Vân Mặc cất tiếng phá vỡ sự im lặng quỷ dị giữa hai người.
- "Ngươi đã bình phục rồi ư?"
Giọng nói của nàng khàn khàn chẳng rõ thanh trầm, thực sự vô cùng khó nghe.
Dù đã trôi qua ngàn năm, nhưng thanh âm của nàng thế nào, hắn vẫn nhớ như in.
Bởi vì nàng là người đầu tiên dám đơn độc cầm kiếm đến giết hắn, khiến cuộc sống tẻ nhạt của hắn có chút thú vị.
Thanh âm của nàng lúc ấy tuy nhiễm đầy sát khí nhưng trong trẻo như chim sơn ca, lại mang theo vài phần cao ngạo.
Từng lời từng lời, bất giác khắc sâu vào tâm trí hắn, khó mà quên được.
Người trước mắt này, là dùng thuốc phá hủy thanh giọng sao?
Cũng khó trách, bởi vì hiện giờ nàng đang nữ phẫn nam trang.
Nàng có thể dối lừa toàn bộ giang sơn Đại Yến, nhưng sao nàng có thể che mắt được thần linh, ma quỷ?
- "Đa tạ cô nương, tại hạ đã tỉnh rồi."
Giọng của hắn mang vài phần tản mạn lười biếng, lại có muốn trêu ngươi ai đó.
Vị hoàng đế cao ngạo quả nhiên giật mình, đôi mày thanh tú khẽ chau lại.
Từ trước đến giờ nàng luôn cẩn thận bảo vệ giới tính của mình, ai cũng chưa nhìn được thấu.
Vậy mà nam nhân lạ mặt này, sao hắn có thể nhìn ra?
Đáy lòng nàng nổi lên tia lạnh giá, ám khí trong ống tay chuẩn bị vung lên.
Bỗng nhiên có giọng nói bẩm báo bên ngoài.
- "Khởi bẩm bệ hạ, thái hậu nghe tin bệ hạ là người săn thú nhiều nhất đêm qua, nên có đem chiếc khăn chính tay thái hậu thêu đến ban thưởng."
Vân Mặc tạm thời thu ám khí lại, lạnh lùng ra ngoài, nhận chiếc khăn thêu.
Đó là một chiếc khăn rất tinh xảo, thêu con rồng vờn bên khóm hoa, bên trên là hai chữ "Vân Mặc".
Sát khí của Vân Mặc