Thấm thoắt trôi qua một tháng cấm túc, Nhất Dạ tỏ ra rất ngoan ngoãn, chưa đến kì hạn đã nộp đủ số lượng.
Tất cả bản chép được gửi đến hoàng thượng, ban đầu hoàng thượng tỏ vẻ lơ đãng, y đang miên man nghĩ đến nên chọn quà sinh thần thế nào cho Lệ phi, dường như chuyện trách phạt đại hoàng tử đã bị y quẳng ra sau đầu.
Mãi đến khi bản chép phạt đến tay, y mới nhớ ra mình từng trách phạt đứa trẻ đó.
Những lần trước trách phạt, hoàng tử đều không hoàn thành đủ số, gây nên cơn tức giận cho y vì sự ngang ngược vô lý của hắn.
Hôm nào cũng có ít chuyện về đại hoàng tử lôi kéo sự chú ý của y, mới đầu y còn bận tâm nhức óc, về sau sự ngang ngược của tiểu tử đó trở thành hiển nhiên ăn sâu vào tiềm thức y, khiến y cũng lười quản.
Nhưng lần này đứa trẻ đó khiến y vô cùng bất ngờ, hoàn thành chép phạt không những trước kì hạn, chữ viết cũng phá lệ chỉnh chu hơn trước, sắc mặt hoàng thượng cũng hòa hoãn không ít.
Y cảm thấy đứa trẻ đấy cũng thông minh hiểu chuyện hơn rồi.
Vì thế sắp tới sinh thần Lệ phi 29 tuổi, y tổ chức một bữa tiệc vì nàng, gỡ bỏ lệnh cấm cho phép đại hoàng tử tham dự.
Đến khi vị công công truyền lại ý chỉ của hoàng thượng còn kèm theo lời chúc mừng rằng hoàng thượng đã ban ơn, lần này đại hoàng tử nên quỳ xuống nhận ân điển mới phải.
Bao nhiêu lần lão đến Ngọc Lan cung toàn báo tin tức không tốt, hiếm khi hôm nay lại có chuyện vui như vậy, lão nhìn đại hoàng tử cũng thuận mắt hơn không ít.
Mà Nhất Dạ sau khi nghe thấy lời của vị công công truyền đạt, thay vì vui vẻ thì khuôn mặt hắn tối sầm lại.
Đôi tay hắn không kìm được nắm chặt thành quyền.
- "Ha, sự ban thưởng của phụ hoàng là cho phép ta, tới cung của Lệ phi sao?"
Hắn nghiến răng nhìn vị công công trước mặt.
- " Ta không đi."
Lão công công trố mắt ngạc nhiên.
- "Đây là ân điển của hoàng thượng, sao điện hạ có thể...."
Mấy chữ cuối lão không dám nói, có lời đồn đại hoàng tử đầu óc có chút không được tốt? Không lẽ là thật?
Không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt hắn vặn vẹo biến đổi, u ám mấy phần.
- " Ả xứng sao?"
Giọng vị hoàng tử như nói thầm chỉ cho một mình lão nghe, mang theo hơi thở lạnh thấu xương.
Thế nhưng khi lão ngước lên nhìn vị hoàng tử ấy, thấy đâu đó thấp thoáng bi thương trong ánh mắt.
Lão giật mình, chẳng lẽ trông gà hóa quốc, khẽ chớp mắt lần hai, vị hoàng tử đó tư thế thản nhiên - ánh mắt bi thương chẳng thấy mà chỉ có sự cuồng bạo, một tay hắn đang siết chặt con dao nhỏ, mơ hồ còn thấy hàn quang phản chiếu.
- "Cút...cút ngay!"
Quả nhiên là lão nhìn nhầm rồi!
Đôi mắt của đại hoàng tử chẳng hiểu sao đỏ quạnh như máu, sát khí bao quanh như quỷ bò ra từ địa ngục.
Lão công công sợ đến cả người tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Đại hoàng tử phát điên rồi!
Tương truyền vào ngày nào đó ở thời điểm này, có một vị công công đến truyền chỉ cho hắn, sau đó thế nào bị hắn đâm một nhát trọng thương đến thập tử nhất sinh.
Khi qua cơn hoạn nạn chính kẻ đó đã kể lại...!lúc đó....!đôi mắt hoàng tử đỏ quạnh như ác quỷ, tuyệt đối giống như quỷ nhập lên cơn rồi.
Ban đầu lão còn không tin lắm...
Nhưng kẻ đó một mực thề thốt, còn cả gan cầu xin thánh thượng đòi cho mình một công đạo vì vô cớ bị hoàng tử đâm.
Hoàng thượng lúc ấy đã nổi giận lôi đình, phạt đại hoàng tử 20 trượng, hình phạt đối với đứa bé lúc ấy quả thực vô cùng tuyệt tình, thậm chí có thể lấy mạng đứa trẻ.
Sau đó còn truyền cấm túc Nhất Dạ nửa năm.
Thời điểm đó Nhất Dạ mới lên 7.
Do có Lệ phi thổi gió bên tai nên một cơ hội minh oan xét hỏi hoàng tử cũng không có, hoàng thượng chỉ dựa vào lời thái giám và một số cung nữ chứng kiến mà cứ thế kết tội Nhất Dạ.
Điều đó chứng tỏ trong lòng hoàng thượng, hoàng tử Nhất Dạ còn chẳng bằng một tên công công hèn kém.
Chuyện đó cũng dẫn tới cuộc sống của Nhất Dạ đã không tốt lại còn bị chính người hầu ở Ngọc Lan cung đối xử tệ hơn.
Lão dù có chút thương cảm với vị hoàng tử này đi chăng nữa, nhưng tận mắt trông thấy hoàng tử phát điên, lão thực sự hoảng hồn khiếp đảm.
Rõ ràng lão báo tin vui cho hắn, tại sao hắn còn lên cơn, lấy oán trả ơn!
Mắt thấy con dao nhỏ sắp đâm vào mình, lão chỉ biết thục mạng chạy trối chết, bộ dạng vất vả vô chừng.
Trong lòng lão cực kì oán hận, lão được hoàng đế tin dùng nhiều năm, ân sủng không nhỏ, xét địa vị trong cung cũng là người được trọng vọng kính nể chưa bao giờ bị ủy khuất thế này.
Chút tiếc thương dành vị hoàng tử nhỏ tuổi cũng theo gió mà tan, lão cắn chặt răng, lần này đại hoàng tử nhất định xong rồi.
Vốn là con của hầu nữ sinh ra còn có quyền mỉa mai Lệ phi đang được hưởng vinh sủng vô hạn từ hoàng đế sao?
Vì xuất thân của Lệ phi không mấy tốt đẹp nên nàng không thể được phong hậu, nhưng hoàng đế vì nàng giải tán hậu cung ba nghìn mỹ nữ, vì nàng mà xây Phượng Nghi cung, chữ "Phượng Nghi" cũng chính là khẳng định, nàng không có danh hiệu hoàng hậu tôn quý nhưng thực sự đã là hoàng hậu rồi.
Một mình nàng độc sủng, so với việc không thể được phong hậu thì có là gì?
Cao quý nhường ấy, vinh sủng nhường ấy, đại hoàng tử không khiêng nể mà dám buông lời phản nghịch, một câu lão truyền tới tai hoàng thượng, cũng đủ đại hoàng tử sống không bằng chết.
Lão công công vì vội chạy đi mà không biết, có bóng dáng nhỏ đã chứng kiến tất cả.
Vân Mặc nàng cả tháng nay không còn chủ động tìm Nhất Dạ, một phần do di chứng đêm hôm đó ở quá lâu trong gió tuyết, vết thương cũ trên đỉnh đầu có dấu hiệu nhức nhối, nàng dù giỏi chịu lạnh nhưng thân thể này quá yếu ớt dẫn đến bị cảm mạo, cần phải tĩnh dưỡng nhiều ngày.
Hôm nay vốn dĩ nàng đi qua phòng của Nhất Dạ đến phòng chứa thức ăn gửi đến hàng ngày, gặp lúc công công vừa đến, nàng phải dừng bước nép vào góc khuất.
Chứng kiến hoàng tử nhỏ phát cuồng với đôi mắt đỏ như máu, ban đầu trong lòng nàng nổi lên kinh sợ