Ôn Du Du nhìn Dương Oánh Oánh một lúc, không thèm phản ứng lại cô ta.
Cô bây giờ rất nghi ngờ tác giả của quyển sách này rất ghét người giàu nên trong sách mới có nhiều tư tưởng hiếm thấy như vậy, luôn luôn ghen ghét gia cảnh của người khác tốt hoen mình.
"Vũ Gia, tôi cùng mẹ đi trước nha, bai."
"Ừ, cậu cùng dì cứ đi trước đi." Đồng Vũ Gia vội vàng nói.
Ôn Du Du cùng mẹ Ôn rời đi.
Sau khi cô đi rồi, Đồng Vũ Gia hạ giọng, tức giận nói:
"Oánh oánh, cậu sao lại nói như vậy?"
Phải ác độc như thế nào thì mới có thể cố ý đi chạm vào vết sẹo của người khác.
Dương Oánh Oánh lúc này cũng phát giác ra lời vừa nãy có chút quá phận.
Bất quá, cô ta không định nhận sai.
"Tôi hỏi thăm thì có sao? Cứ phải yếu yếu ớt ớt như vậy à? Thật là."
Lục Tuyết cố hoà giải:
"Oánh oánh chỉ là tính hơi thẳng, có cái gì thì nói cái đó, Vũ Gia cậu đừng giận."
Đồng Vũ Gia lập tức cảm thấy một hơi bị nghẹn ở ngực nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành phải thôi.
"Du Du, bạn học kia của con..."
Ôn Du Du sắc mặt một lời khó nói hết,
"Cái loại người này con cũng chẳng muốn chơi cùng, mẹ không cần phải để ý đến họ."
"Con có chuyện thì không nên giấu ở trong lòng, có việc gì phải nói với ba mẹ."
Mẹ Ôn sợ cô ở trường bị người khác bắt nạt mà không dám nói cho người nhà.
"Mẹ nghĩ gì thế, con có thể có chuyện gì a."
Ôn Du Du hai ba câu liền chuyển đề tài.
Linh hồn của cô là người trưởng thành đã lên đại học, làm sao mà chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được.
Thấy cô nhất quyết không nói, mẹ Ôn cũng không hỏi nữa.
Đi dạo đến xế chiều, mẹ con hai người đến nhà hàng Tây ăn bữa cơm, sau đó mẹ Ôn lái xe đưa Ôn Du Du về nhà.
"Mẹ, mẹ có đi vào không?"
Lúc tới cổng, Ôn Du Du hỏi.
Mẹ Ôn do dự một chút, sau đó cười nói:
"Mẹ không vào đâu, tuần sau gặp lại."
"Vâng, tuần sau gặp."
Ôn Du Du xách một đống lớn đồ, mở khoá bằng vân tay.
Lâm Sư ở trong phòng đọc sách, vừa nghe thấy dưới lầu có âm thanh liền sách trong tay cũng không thấy.
Ôn Du Du đóng cửa lại, xách theo một bao lớn đồ lên tầng hai, đứng trước cửa phòng Lâm Sư gõ.
Cửa rất nhanh liền mở ra.
Có thể nói đây là lần nhanh nhất Lâm Sư mở cửa.
"Tiểu Sư, tôi mua cho cậu ít đồ."
Ôn Du Du lựa ra mấy cái túi trong đống đồ lớn dưới đất, không nói lời nào liền nhét cho hắn.
Cô nghĩ lúc Lâm Sư tới c không mang nhiều quần áo nên giúp hắn mua mấy bộ.
"Còn có áo ngủ là đồ đôi chị em với tôi nha."
Ôn Du Du cười đưa cho hắn.
Không cần mở ra Lâm Sư đã thấy được màu sắc áo ngủ ngoài sức tưởng tượng, còn có hình thù kỳ quái.
Hắn do dự nhận, tay không cẩn thận đụng phải tay Ôn Du Du.
Thật ấm áp, còn thật mềm.
Lâm Sư nhất thời đồng tử đột nhiên co lại, vô thức giương mắt nhìn về phía cô.
Xuyên mái tóc hơi tóc hắn có thể lờ mờ nhận ra trên mặt cô vẫn như cũ mang theo ý cười, đôi mắt cong như mảnh trăng non, không hề tức giận.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, tim đập nhanh như muốn nhảy ra từ cổ họng.
Chia đồ xong, Ôn Du Du hướng về phía hắn phất phất tay,
"Được rồi, chỉ có những thứ này, tôi về phòng trước để cất đồ, chút nữa cậu có thể dạy tôi lập trình không?"
Lâm Sư tay nắm chặt thành quyền, sau đó lại buông ra, lại lần nữa nắm chặt.
Sau khi lặp lại ba lần, hắn mới như là đã quyết tâm một cái gì đó, để mấy đồ trên tay xuống đất, đi ra khỏi phòng.
"Sao?"
Ôn Du Du không hiểu nhìn về phía hắn.
Lâm Sư cao hơn cô rất nhiều, cô muốn nhìn hắn thì nhất định phải ngẩng đầu, cứ như vậy sẽ lộ ra một cần cổ trắng nõn.
Đối mặt với cặp mắt nai con tràn đầy nghi ngờ của cô, Lâm Sư cảm thấy màng nhĩ như là bị tiếng tim đập đánh vỡ.
Lâm Sư không nói gì, trầm mặc, thân thể khom xuống, cầm lấy đồ trong tay cô.
Ôn Du Du lập tức rõ ràng, thì ra đứa nhỏ này là muốn giúp cô mang đồ a.
"Cám ơn cậu, cậu giúp tôi mang đồ về phòng đi, tôi xuống lầu lấy đồ uống, cậu muốn uống gì?"
Lâm Sư đầu óc trống rỗng, không biết đáp án của vấn đề này là cái gì.
"Vậy tôi sẽ lấy cho cậu giống của tôi."
Ôn Du Du sớm đã quen hắn kiệm lời.
"Ừm."
Lâm Sư đồng tử giãn ra, hơi gật đầu.
Còn may hắn biết đáp lại câu này như thế nào.
Ôn Du Du đi xuống lầu lấy đồ uống, Lâm Sư xách đồ đến phòng.
Hắn để đồ ở cửa phòng, bản thân hắn cũng không có đi vào.
"Sao không vào? Cửa không có khóa, đẩy một chút sẽ mở ra."
Ôn Du Du bưng hai chén nước trái cây lên lầu liền thấy hắn đứng trước cửa phòng.
Lâm Sư lúc này mới đẩy cửa ra, để đồ vào.
Ôn Du Du thầm nghĩ đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện lễ phép, biết không thể tuỳ ý vào phòng con gái.
Sau khi Lâm Sư dạy cô lập trình, Ôn Du Du thử thăm dò hỏi một câu:
"Ngươi lập trình tốt như vậy, nếu đi học nhất định có thể thi đứng thứ nhất."
Lâm Sư ngừng đôi tay đang đánh bàn.
"Cậu có muốn đi học không? Học cùng với tôi."
Ôn Du Du tiếp tục thuyết phục.
Lâm Sư buông mi mắt, dường như đang suy nghĩ.
Ôn Du Du biết hắn phải suy nghĩ một chút nên không có tiếp tục thúc giục.
Ánh mắt của cô dao động bốn phía, cuối cùng rơi trên tay hắn.
Đây là đầu cô phát hiện thì ra tay Lâm Sư đẹp như vậy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng lại không quá lồi ra, mu bàn tay cùng cổ tay đều màu trắng lạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt của hắn.
"Không đi."
Cuối cùng, Lâm Sư vẫn cự tuyệt.
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Ôn Du Du.
Trong sách, Lâm Sư luôn luôn không muốn đi học, sau đó cha mẹ hắn dùng thái độ cường ngạnh buộc hắn đi học.
Lâm Sư từ khi bị tai nạn ba năm trước vẫn không thế nào giao tiếp với người khác, căn bản không có cách nào thích ứng môi trường học đường, bị xem như lạc loài, bị tất cả mọi người xa lánh.
Khi đó nam chính trong sách cũng chính là Lương Cảnh Nam là người duy nhất giúp đỡ Lâm Sư nên sau này Lâm Sư mới có thể có kết cục như vậy.
Nghĩ tới đây, Ôn Du Du liền không nhắc lại đề tài này nữa.
Cô có thể cảm giác được Tiểu Sư cũng đang từ từ thử tiếp nhận cô, cùng với cô giao tiếp bình thường.
Khi cô tiến đến gần hắn, hắn chỉ cần có thể hơi bước ra một bước nhỏ để đáp lại cũng khiến Ôn Du Du rất thỏa mãn.
Những chuyện khác từ từ rồi sẽ tốt.
Buổi tối khi ăn xong, Lâm Sư trở về phòng của mình, tắm rửa một chút.
Hắn lau khô tóc đi ra, lúc này mới nhớ tới mình có rất nhiều quần