Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp

39: Quấy Rối


trước sau


Lục Tuyết rốt cục có thể cầm đồ của mình rời đi.

Cô ta đi theo Từ chủ nhiệm làm thủ tục nghỉ học, buổi chiều một mình tới bổ túc làm thủ tục nhập học.

Lão sư bổ túc thật sự hoan nghênh cô ta đến, dù sao lấy thành tích của cô ta, ở bổ túc chắc chắn đoạt được hạng nhất của khối năng.
"Bạn học Lục Tuyết, viết phương thức liên lạc của cha mẹ một chút, thuận tiện chủ nhiệm lớp có chuyện gì có thể liên hệ cha mẹ của em."
Lục Tuyết nhìn về phía tờ giấy, do dự một chút, cuối cùng vẫn là viết số điện thoại của ba mẹ mình xuống.

Chỉ là cô ta đã sửa đổi hai số cuối cùng.

Việc cô ta bị nghỉ học còn chưa có dám nói cho người nhà, sợ lão sư gọi điện thoại về nhà, cho nên không dám viết số thật.
Lục Tuyết học ở bổ túc tiết đầu vừa vặn là tiết ngữ văn.

Trong lớp hầu hết không có bạn học nào nghe giảng, tất cả mọi người đều làm việc riêng, ngược lại cô ta nghiêm túc ghi chép trở thành người lạc loài.
"Muốn học tập không đến cao trung phổ thông, đến bổ túc chúng ta làm gì?"
"Ai biết được, chắc là thích thể hiện."
"Ôi, các cậu không biết việc này a? Cậu ta lúc trước là bị Minh Hoa cho thôi học nên mới đến trường của chúng ta."
"Thôi học? Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người học trung học bị cho thôi học, chuyện gì xảy ra?"
"Nghe nói là hãm hại bạn học gian lận thi cử, cùng lão sư liên thủ..."
Bạn học biết nội tình kia đem bài viết liên quan tới Lục Tuyết gửi lên nhóm lớp.

Rất nhanh, trong lớp tất cả mọi người đều đã biết cái học sinh chuyển trường mới tới này lúc trước đã làm chuyện gì.
"Tôi vốn còn muốn cùng học sinh chuyển trường giữ gìn mối quan hệ tốt, bây giờ thấy vẫn là thôi đi, không chừng lúc nào lại bị cậu ta lại đâm một dao sau lưng."
"Chúng ta học tra cũng tốt hơn so với loại người như cậu ta."
"Chớ tiếp xúc với cậu ta, loại người này học tập cho dù tốt thì có làm được gì."
Ngày đầu tiên Lục Tuyết tới lớp ngày đã bị bạn học cô lập.

Cô ta nắm chặt bút, ép mình chuyên tâm học tập.

Không có quan hệ, chờ có thành tích thi lập trình, nếu cô ta thi không tệ, có cơ hội tham gia cuộc thi toàn quốc, như vậy cũng không muộn.

Cô ta còn không có triệt để bị đánh bại bởo Ôn Du Du.
Trên bãi tập trường bổ túc, một nam sinh nam mập mạp khoác lác với bạn học:
"Chị gái tôi học lớp mười một trung học Minh Hoa, học khá tốt, lần này toàn thành phố thi chung đề, chị ấy nhất định có thể nằm trong top năm mươi, đến lúc đó phát tiền thưởng, tôi mời các cậu ăn cơm."
"Lục Đắc Thắng, tiền thưởng của chị cậu mắc mớ gì tới cậu." Có bạn học cười hỏi.
"Chị ấy là chị gái tôi, tiền của chị ấy không phải cũng là của tôi hay sao?"
Lục Đắc Thắng một mặt đương nhiên nói, "Đến lúc đó tôi mời các cậu ăn cơm, chúng ta lại cùng nhau đi ca hát."
"Lục ca hào khí, chúng ta về sau đều theo cậu lăn lộn."
Lục Đắc Thắng luôn luôn ra tay xa xỉ, cũng không biết trong nhà là làm cái gì, nhìn qua rất có tiền, thường xuyên đi giày hàng hiệu, quần áo hàng hiệu, động một chút là dùng tiền mời đồng học ăn cơm.

Cho nên trong lớp có mấy bạn học đều thích chiếm tiện nghi của cậu ta.
Ngay khi mấy người đang thổi phồng Lục Đắc Thắng, một đạo thanh âm không hài hòa đột nhiên chen vào:
"Hứ, không còn học bổng đâu, chị gái cậu hiện tại đã thành học tỷ của cậu, cậu không biết à?"
"Chị tôi lớp mười một, tôi lớp mười, vốn chính là học tỷ của tôi." Lục Đắc Thắng phản ứng chậm, còn chưa có nghe được ý trong lời cậu ta.
"Tôi nói là, chị gái cậu bị Minh Hoa cho thôi học, đến trường của chúng ta học lớp mười một, ngay ở ban mười chín." Người kia chỉ chỉ lầu dạy lớp mười một.
Lục Đắc Thắng tức giận đến mặt đỏ tía tai, "Không có khả năng, cậu nói linh y cái gì? Cậu biết chị tôi tên gì sao, cậu nói linh tinh."
"Chị cậu không phải tên Lục Tuyết hay sao?"
Lục Đắc Thắng sửng sốt, "Đúng vậy a, làm sao cậu biết."
"Chuyện trung học Minh Hoa cho chị ta thôi học hiện tại trường chúng ta đều đã lan truyền khắp nơi, ai bảo chị cậu thâm tâm bất chính, ghen ghét bạn học, hãm hại người ta gian lận thi cử, đáng đời."
"Cậu nói bậy, chị tôi không có khả năng bị thôi học, hôm qua chị ấy còn nói cuộc thi lần này thi rất tốt mà."
Chỗ Lục Đắc Thắng phẫn nộ không ở chỗ chị mình bị người ta mắng thâm tâm bất chính, mà là ở chỗ chị bị thôi học, về sau cậu ta còn có thể thể hiện thế nào.

Hơn nữa cậu ta vẫn cảm thấy cậu ta không cần bỏ công sức học, chỉ cần tương lai chị cậu ta có thể lên đại học có tiền đồ là được, dù sao chị vốn là phải nuôi cậu ta, cho cậu ta tiền.

"Tự cậu đến ban mười chín nhìn chẳng phải sẽ biết sao." Nam sinh kia tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Đắc Thắng tức giận, trực tiếp xông thẳng lên lầy lớp mười một, đến tầng năm ban mười chín xem có Lục Tuyết ở đó hay không.
Sau khi Lục Đắc Thắng đi, nam sinh lúc trước nói chuyện với cậu ta rời khỏi thao trường, đến một chỗ dưới bóng cây.
"Tiêu ca, tôi đã nói cho tiểu tử kia rồi, cậu ta hình như không biết việc chị mình bị thôi học, có cần tôi đổ thêm chút dầu vào đấy không?"
"Không cần, việc còn lại cậu không cần quan tâm."
"Vâng Tiêu ca."
Tiêu Hành liếc bóng lưng Lục Đắc Thắng xa xa, sau đó trở lại lớp mình, xuống hàng cuối cùng ngồi rồi ngủ.

Chính cậu ta cũng không biết tại sao phải giúp Ôn Du Du giáo huấn Lục Tuyết.

Chuyện này rõ ràng không có quan hệ gì với cậu.


Được rồi, coi như cậu ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi.
Lục Đắc Thắng cuối cùng thật sự thấy chị mình ở ban mười chín.

Cậu ta kinh hô, "Lục Tuyết, chị sao lại ở chỗ này?"
Nghe tiếng em trai mình, Lục Tuyết thân thể bỗng nhiên cứng đờ.

Điều cô ta sợ nhất chính là bị người nhà phát hiện ra chuyện này, em trai cô ta làm sao lại biết được?
"Trời ơi, Lục Đắc Thắng, chị cậu thật sự bị trường cho thôi học a."
"Đây chính là chị gái mà cậu nói, người học tập rất lợi hại? Tôi thấy là gây sự rất lợi hại mới đúng."
Lục Đắc Thắng cảm thấy thật sự rất mất mặt, lập tức tức điên lên.

Cậu ta đi vào phòng học hướng về phía Lục Tuyết mà quát:
"Chị đến cùng là đang làm cái gì? Học không học, cứ suốt ngày gây chuyện."
Lục Tuyết vừa xấu hổ vừa quẫn bách, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
"Đi, chị đi về nhà với tôi, tự chị nói với ba mẹ đi, tôi xem chị giải thích thế nào."
Lục Đắc Thắng tức giận tới mức kéo tay Lục Tuyết, cưỡng ép lôi cô ta về nhà.

Bạn học xung quanh đều đang xem náo nhiệt, không một ai giúp Lục Tuyết.
"Ba, mẹ, con gái tốt của ba mẹ bị trường cho thôi học, bây giờ đang học ở bổ túc kìa." Lục Đắc Thắng vừa vào cửa nhà, liền không kịp đợi cao giọng ồn ào.
"Cái gì? Con nói ngốc gì đấy, có phải lại cãi nhau với chị con không? Mau để chị con về học đi, đừng chậm trễ chương trình học."
"Con nói thật, chị ta thật sự bị cho thôi học, chuyển trường đến ban mười chín trường con, toàn trường con đều biết hết, mặt mũi con bị chị ta vứt mất hết rồi." Lục Đắc Thắng táo bạo ở đại sảnh kêu to.
Cha Lục cùng mẹ Lục lần này mới phát giác ra sự tình không thích hợp.

"Lục Tuyết, điều em con nói là sự thật sao?"
"Con còn có thể lừa ba mẹ hay sao? Chị ta hãm hại bạn học gian lận thi cử, bị bắt được nên trực tiếp bị thôi học, con còn nghe nói chị ta làm ra chuyện này bị ghi vào hồ sơ, đời này xong luôn rồi." Lục Đắc Thắng chỉ sợ thiên hạ không loạn nói.
"Ba, mẹ, con mặc dù bị cho thôi học, nhưng sau này con vẫn sẽ học thật tốt..." Lục Tuyết lời còn chưa nói xong đã bị ba Lục tát một cái.
"Mày cái đồ tiện nha đầu, đang học bình thường tự nhiên đi hãm hại bạn học làm gì? Mày có phải đầu óc có bệnh hay không?"
Cha Lục tính tình thô bạo, lời nói khó nghe gì cũng có thể thốt ra.

Mẹ Lục cũng vừa vội vừa tức, liên mồm mắng cô ta ngu xuẩn.
"Mày nói mày sao lại đần như vậy, hãm hại bạn học thì cũng đừng để bị bắt, trường có quyền gì đuổi học mày? Tao cũng không tin mày không làm thủ tục nghỉ học, lão sư còn có thể đuổi mày đi."
"Hiện tại thủ tục nghỉ học đã làm, nói cái gì cũng đã trễ rồi.

Mày nếu nói cho ba mày sớm một chút, hai bọn tao đến trường giúp mày làm ầm lên, nói không chừng việc này vẫn còn cơ hội."
"Tao làm sao lại sinh ra đồ ngốc như mày."
Lục Đắc Thắng cầm chân gà, một bên gặm đến miệng đầy dầu, một bên xem náo nhiệt.
"Chị ta nếu học bổ túc, sau này sẽ không kiếm được nhiều tiền, làm sao có cách mua cho con phòng ở để cưới vợ?"
Lục Đắc Thắng vừa nói lời này, mẹ Lục lại nhịn không được đánh một cái thật đau lên tay Lục Tuyết.
"Lúc mày làm những chuyện này cũng chỉ suy nghĩ cho mình mày, không biết suy tính một chút cho tương lai em trai mày đúng không? Mày như thế em trai mày sau này làm sao có thể ngẩng cao đầu? Nó học tập không giỏi, còn không thể chịu khổ, mày không giúp nó là muốn cho tương lai nó đến vợ cũng không cưới được đúng không?"
Lục Tuyết cúi đầu, một câu cũng nói được.
"Mày không phải có đứa bạn học có tiền hay sao? Mau gọi điện thoại cho nó, trong nhà nó có người, động một ngón tay là có thể xách mày trở về."
Ba Lục nói xong câu đó, Lục Tuyết triệt để sụp đổ khóc lớn.
"Cô ta làm sao có thể giúp con? Cô ta chính là cái con quỷ ích kỷ, căn bản không quan tâm cảm nhận của con."
Ôn Du Du nếu còn quan tâm đến bạn học thì sẽ không làm chuyện này đến cùng như vậy.

Cô ta luân lạc tới tình trạng này còn không phải là do Ôn Du Du hại hay sao.

Chỉ thiệt cho cô ta, lúc trước còn thật tâm coi Ôn Du Du như bạn bè, kết quả Ôn Du Du lại báo đáp cô ta như vậy.
Lục gia lại loạn thành một đoàn, tiếng mắng tiếng khóc liên tục đến nửa đêm mới dừng lại.
*
"Ôn Du Du, cậu đi xin lão sư đi, Lục Tuyết gia cảnh không tốt, cậu ấy nếu phải đi học ở bổ túc thì đời này bị hủy hết."
Nghỉ giữa tiết, Dương Oánh Oánh đến trước bàn Ôn Du Du, nói.
"Học bổ túc làm sao lại bị hủy cả đời? Bổ túc nhiều học sinh như vậy, người ta không phải vẫn đang trôi qua rất tốt đấy thôi." Ôn Du Du không thể lý giải mạch não cậu ta.
"Lục Tuyết còn có em trai, nếu cậu ấy bị đi hoic ở bổ túc, tương lai lấy cái gì để nuôi sống em trai cậu ấy?" Dương Oánh Oánh lý lẽ hùng hồn.
Ôn Du Du mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Cậu ta tại sao phải nuôi em trai? Cho dù cậu ta muốn nuôi thì có quan hệ gì với tôi, cũng không phải em trai của tôi."
Dương Oánh Oánh không còn lời nào để nói, cũng chỉ có thể bắt đầu chơi xấu:
"Cậu sao lại có thể không biết thương cảm cho người ta như vậy?"
"So ra tôi kém thiện lương đơn thuần hơn cậu đấy, nếu cậu đã đồng cảm với cậu ta như vậy thì đổi với Lục Tuyết đi, cậu ta trở về, cậu đến bổ túc học."
Dương Oánh Oánh đương nhiên không có khả năng đồng ý, cậu ta chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi.

Cậu ta còn định nói cái gì:
"Tôi..."
"Làm không được thì im miệng, nói nhảm nhiều quá."

Một cậu của Ôn Du Du làm cho cậu ta phải buồn bã trở về.
Cô lúc ấy đọc quyển sách này vì sao lại tranh cãi với tác giả? Đó là bởi vì tác giả có tam quan quá hiếm thấy, nữ chính cùng bạn bè nữ chính đều thù ghét người giàu mà không biết con người họ thế nào, nam chính cũng thế.

Lại thêm nữ chính có đá lót đường, có thuộc tính bạch liên hoa, cho nên cô mới không nhịn được chọc tác giả vài câu.

Kết quả liền xuyên sách, ôi.
Sau khi chọc Dương Oánh Oánh đi khỏi, Ôn Du Du cảm thấy không khí mát mẻ hơn không ít, chuyên tâm đọc sách làm bài.

Cô đang đọc sách giáo khoa lớp mười, định đọc mấy lần để quen, có ích cho việc dạy Tiểu Sư.
Tiểu Sư từ sơ trung đã chưa từng đi học, nền tảng thực sự quá kém.

Nhưng Ôn Du Du cảm thấy anh vừa mới bắt đầu học không bao lâu, lần này lại có thể thi các môn đều đạt tiêu chuẩn, còn có một môn max điểm, đã là rất giỏi.

Chỉ cần cô dạy anh thêm một chút, nhất định có thể giúp anh tiến bộ lớn.
Lúc tan học, Ôn Du Du như thường lệ, đợi đến khi trong lớp mọi người đều về hết mới cùng Lâm Sư đi ra ngoài.

Lái xe Vương tới đón bọn họ về, Ôn Du Du cùng Lâm Sư lần lượt lên xe.

Lúc này, Ôn Du Du đột nhiên nhận được một tin nhắn, là Trình Dật Minh gửi.
Tiểu Minh: Du Du, cậu sao lại cùng bạn học mới lên xe về nhà? Các cậu quen nhau à?
Ôn Du Du nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy cách đó không xa, Trình Dật Minh đang ôm bóng rổ đứng dưới bóng cây, có lẽ là muốn ở lại trường chơi bóng một lát rồi về.
Thảnh thơi ư: Ừ, cậu ấy là con trai bạn của ba tôi, nhà cũng cách nhà tôi khá gần.
Cô không muốn nói việc Lâm Sư hiện tại đang ở nhà cô, vậy nên để cho người khác nghĩ là nhà bọn họ gần nhau đi.
Tiểu Minh: Tôi

thực sự ghen quá đi, ba tôi cũng là bạn của ba cậu, chẳng qua do ông ấy quá không hăng hái.
"Phốc phốc"
Ôn Du Du không nhịn được cười.

Trình Dật Minh thật là hài hước.
Lâm Sư nghe thấy cô cười, tai lập tức dựng lên.

Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy cô nói chuyện với anh.

Lâm Sư liếc nhìn, thấy cô hình như đang nhắn tin với người khác.

Là những người khác đã chọc cô cười sao? Lâm Sư mấp máy môi, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói rõ.

Anh bỗng nhiên rất muốn đoạt lại sự chú ý của cô.
"Bài tập văn tôi sẽ không làm."
Đây là lần đầu anh chủ động nói chuyện.

Ôn Du Du quả nhiên dời sự chú ý khỏi chiếc điện thoại.
"Không có việc gì, về nhà tôi sẽ dạy cho cậu."
"Ừm."
Thấy cô không tiếp tục cầm điện thoại nhắn tin, một ngụm khí bị đè nén trong lòng Lâm Sư cuối cùng cũng tan.
Về đến nhà, Ôn Phong đã tan tầm trở về, ông hình như đang gọi điện cho ai, giọng nói có chút khó xử.
"Tiểu Sư lần thi này không tệ, dù sao cũng phải cho con trẻ một thời gian thích ứng đúng không? Yêu cầu quá cao chỉ bị phản tác dụng."
Người bên đầu kia điện thoại vô cùng hung dữ:
"Thích ứng cái gì, vừa mới thi đạt tiêu chuẩn thì nó có tư cách gì để kiêu ngạo.

Ôn tiên sinh, ông giúp tôi nói với nó một chút, lần sau nhất định phải thi được hạng nhất khối, đừng làm mất mặt tôi."
"Được được được, tôi sẽ giúp bà nói."
Ôn Phong lựa lời nói vài câu, bên kia mới cam lòng cúp điện thoại.

Ông vừa quay đầu lại, phát hiện Ôn Du Du cùng Lâm Sư đã trở về, trên mặt lập tức hiện ra mấy phần xấu hổ.
"Chúng ta ăn cơm trước đi, không có việc gì." Ôn Phong sợ Lâm Sư nghĩ nhiều, nhanh chóng bảo bọn nhỏ ăn cơm.
Lâm Sư nghe được thanh âm bên đầu kia điện thoại là mẹ anh.

Mỗi lần mẹ anh gọi điện thoại đều sẽ rất hung dữ, thanh âm rất to.

Anh cảm thấy mình cứ ở nơi này hình như làm cho bọn họ gặp thêm phiền toái.
Lúc ăn cơm, Lâm Sư ăn không cảm thấy vị.

Chú Ôn cùng Du Du đối xử với anh rất tốt, tốt đến mức anh không nghĩ đến việc rời khỏi nơi này.


Anh nghĩ mình có thể ở lại đây lâu để chờ đợi.

Nhưng anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, có lẽ chú Ôn bởi vì sự tồn tại của anh mà bị quấy nhiễu.

Hôm nay vừa lúc bị anh nghe được, lúc trước lúc anh không nghe thấy, có lẽ mẹ anh cũng không ngừng gọi cho chú Ôn.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Sư tự nhốt mình trong phòng.

Nếu Du Du cùng chú Ôn bởi vì anh mà bị mẹ anh quấy rối, vậy không bằng anh trở về.

Mặc dù thật sự không nỡ rời khỏi nơi này, nhưng anh không thể mang thêm phiền toái cho bọn họ.

Chỉ cần anh đi, mẹ anh sẽ không cuồng loạn như vậy, mỗi ngày gọi điện thoại hỏi thăm không ngừng.
Ngay khi ann bắt đầu suy nghĩ lung tung, đột nhiên có người gõ cửa.
"Tiểu Sư? Tôi có thể vào không?" Là tiếng của Ôn Du Du.
"Ừm."
Lâm Sư không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

Thế nhưng đến khi Ôn Du Du vào phòng anh mới chợt nhớ tới mình không bật đèn.

Anh muốn đứng lên mở đèn, chân lại không cẩn thận đụng phải góc bàn phát ra một tiếng vang trầm, toàn thân đau.
Ôn Du Du nghe được động tĩnh, vội vàng sờ soạng mở đèn bên cạnh cửa.

Trong phòng lúc này mới sáng lên.
"Có phải đập vào đâu hay không? Tôi xem một chút."
Ôn Du Du lo lắng đi qua, vô thức muốn xem vết thương của anh.
Lâm Sư giống như đang tránh né cái gì rất đáng sợ, nhíu mày, lui về sau mấy bước.

Nơi bị đụng phải là chân trái xấu xí, không thể để cho cô ấy nhìn.
"Cho tôi xem một chút chân có bị sưng hay không, Tiểu Sư nghe lời." Ôn Du Du không biết nguyên nhân anh phản ứng lớn như thế.
Lâm Sư mím thật chặt môi.

Anh còn phải tránh Ôn Du Du đụng vào.

Ai nhìn thấy cũng không sao, chỉ có cô không được.

Không cho phép cô nhìn thấy.

Chân xấu như vậy, chính anh nhìn thấy còn cảm thấy chán ghét, sao có thể để cho cô nhìn.

Nếu như cô bắt đầu chán ghét anh...!Chỉ suy nghĩ một chút về khả năng đó, Lâm Sư đã cảm thấy lòng mình co rút đau đớn không thôi, đau đến mức anh sắp hít thở không thông.
"Tiểu Sư?"
Ôn Du Du ngẩng đầu nghi ngờ, thấy trong mắt Lâm Sư đau đớn cùng khó xử, cô mới nhớ ra.

Tiểu Sư không muốn bị người khác nhìn thấy chân trái.
"Kia lát nữa cậu nhớ tự kiểm tra vết thương một chút, trong ngăn tủ đầu giường có thuốc."
"Nhớ chưa?"
Lâm Sư vụng về gật đầu.
Ôn Du Du phát hiện trán anh bởi vì khẩn trương mà toát ra một tầng mồ hôi, lập tức đau lòng không thôi.

Đều do cô vừa rồi gấp nên quên mất việc chân trái của Tiểu Sư bị thương.

Sau này không thể lại sơ ý như vậy nữa.

"Tiểu Sư, cậu muốn rời đi phải không?" Ôn Du Du nhớ tới mục đích mình đến.
Đồng tử Lâm Sư co lại, cúi đầu không nói.

Tóc rối trên trán che khuất ánh mắt của anh, nhưng Ôn Du Du có thể nhìn thấy cằm anh căng lên rõ ràng.

Cô biết mình chắc chắn đã đoán đúng.

Tiểu Sư tâm tư mẫn cảm, hôm nay anh lại nghe thấy mẹ mình nói chuyện với Ôn Phong, trong lòng anh chắc chắn sẽ cảm thấy băn khoăn.

Lúc ăn cơm, anh cũng không ăn bao nhiêu, ăn xong liền tự nhốt mình trong phòng.

Rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì.
"Tiểu Sư, chuyện này không có quan hệ với cậu, cậu không cần suy nghĩ nhiều, tôi cùng ba không để ý đâu." Ôn Du Du ôn nhu nói.
Ngực Lâm Sư tự nhiên tràn đầy chua xót, hốc mắt cũng hơi hơi nóng.

"Không có quan hệ, chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, cậu suy nghĩ nhiều quá, bình thường mẹ cậu không hề gọi điện thoại tới."
Ôn Du Du vì an ủi anh mà nói dối.

Thật ra Ngô Thục Lan là người có dục vọng khống rất mạnh, mỗi ngày bà đều gọi điện thoại tới hỏi Lâm Sư ăn cái gì làm cái gì.

Ôn Phong luôn giấu diếm Lâm Sư, Ngô Thục Lan gọi điện thoại đến, ông tùy tiện đáp qua loa hai câu, từ trước tới giờ không hề nói với Lâm Sư.
"Thật xin lỗi."

Lâm Sư môi run rẩy, không dám nhìn thẳng mắt cô.

Cô đối xử với anh tốt như vậy, anh lại chỉ mang phiền toái đến cho cô.

Cho nên, anh nên rời đi sớm một chút.
"Không được, tôi nói không được là không được, cậu phải ngoan ngoãn ở lại nhà tôi, cũng không phải chuyện lớn gì, có gì phải sợ." Ôn Du Du kéo tay áo anh, sống chết không chịu buông ra, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

"Cậu đừng khóc."
Lâm Sư nắm chặt tay, trong lòng vừa đau vừa xót.

Giống như là ở nơi mềm mại nhất đáy lòng bị người khác đâm vào, máu me đầm đìa.
"Tôi không khóc, vậy cậu không được phép đi."
Thật vất vả mới khiến Tiểu Sư có thể trò chuyện với người khác, nếu anh lại trở về cái nhà không chút nhân tình kia, không biết sẽ biến thành cái bộ dáng gì.

Một người cha ngoại tình, một người mẹ điên cuồng, có những loại người này ở trong nhà con người còn có thể sống nổi sao?
"Được."
Tôi không đi.

Lâm Sư thể nhìn cô vành mắt đỏ lên, cô nói cái gì anh đều đồng ý.
Ôn Du Du thật vất vả mới dỗ được Lâm Sư, kết quả Ngô Thục Lan lại kiếm chuyện.

Hôm nay, Ôn Du Du nhận được hàng chuyển phát nhanh, là một bộ thiết bị theo dõi.

Cô còn tưởng rằng giao sai địa chỉ, nhưng địa chỉ ghi trên đó quả thực là nhà cô không sai.
"Ba, ba mua camera làm gì? Chúng ta cũng không có nuôi sủng vật." Ôn Du Du cầm đồ đi đến thư phòng của Ôn Phong.

Ôn Phong nhìn thấy thiết bị bên trong, sắc mặt lập tức khó coi.

"Đây không phải ba mua, là mẹ Tiểu Sư mua."
"Dì ấy mua cái này làm gì?"
Ôn Du Du nói xong, trong lòng có suy đoán không tốt lắm.

Không phải như cô nghĩ chứ?
"Ôi, bà ấy bảo ba lắp camera trong phòng Lâm Sư, như vậy bà ấy có thể mỗi ngày giám sát Lâm Sư xem nó có chăm học hay không." Ôn Phong một mặt phức tạp.
"Dì ấy bị điên rồi?"
Ôn Du Du tức giận, cũng không thèm để ý câu này là không tôn trọng trưởng bối.

Lắp camera trong phòng con trai mình, một ngày hai mươi bốn tiếng giám sát nó, Ngô Thục Lan này rốt cục nghĩ như thế nào vậy? Không chỉ vậy, loại camera này còn có chức năng trò chuyện, nói cách khác lúc Ngô Thục Lan xem theo dõi còn có thể mắng mỏ ra lệnh Lâm Sư.

Lúc Lâm Sư đang làm bài tập, tự nhiên thấy trong phòng có mình cậu ấy mà lại vang lên một câu:
"Mày thật là ngu xuẩn, bài đơn giản như vậy cũng không làm được."
Suy nghĩ một chút đã thấy rất khủng bố, khiến người khác rợn cả tóc gáy.

Mẹ Lâm Sư không còn là dục vọng khống chế cao nữa, mà là bị điên rồi.

Con trai bà đã mười sáu tuổi, bà ấy một chút cũng không tôn trọng riêng tư của con.
"Ba không muốn lắp camera, bà ấy liền nói muốn mang Tiểu Sư đi, ở nhà bà ấy đã sắp xếp một cái.

Ba chỉ có thể nói hai ngày nay công ty bận việc, không có thời gian lắp, tạm thời kéo dài thời gian, không nghĩ tới hôm nay bà ấy trực tiếp gửi camera tới nhà chúng ta."
Ôn Phong vốn không đồng ý cho Lâm Sư về nhà, lần này nghe thấy Ngô Thục Lan nói như vậy, ông càng không dám cho Lâm Sư về.

Đây quả thực là biến thái.

Thế nhưng Ôn Phong cũng không dám cự tuyệt quá dứt khoát, Ngô Thục Lan tính cách điên cuồng, không biết bà ta có thể làm ra chuyện gì.

Hơn nữa bà ta dù sao cũng là mẹ trên danh nghĩa của Lâm Sư, bà ta thật sự muốn mang Lâm Sư đi, ai có thể ngăn cản?
"Ba gọi cho ba Tiểu Sư đi, việc này cũng quá đáng quá rồi."
Ôn Du Du vừa giận, đồng thời vừa đau lòng cho Tiểu Sư.

Cũng không biết Ngô Thục Lan nghe theo ai, sống chết muốn lắp camera trong phòng Tiểu Sư.

Còn may lúc trước không lắp, nếu không Tiểu Sư chỉ sợ đã bị ép điên rồi.

Một đứa trẻ trong tuổi dậy thì, ai có thể chịu được mình mỗi tiếng nói mỗi cử động đều bị người khác giám sát?
"Ba thử rồi, nhưng ông ấy căn bản không quản, nói mình rất bận rộn, việc trong nhà đều giao cho mẹ Tiểu Sư quản."
Ôn Phong cũng cực kỳ bất đắc dĩ.

Ôn Du Du bó tay rồi, hai người này còn xứng làm cha mẹ hay sao? Sau một lát, Ôn Phong do dự mở miệng:
"Du Du, kỳ thật ba có một biện pháp, nhưng không biết Tiểu Sư có thể đáp ứng hay không."
"Biện pháp gì? Ba muốn nhận nuôi Tiểu Sư?"
Ôn Du Du ánh mắt sáng lên.

Nếu có thể chuyển hộ khẩu của Tiểu Sư đến nhà cô hộ, vậy quá tốt rồi.

Như vậy Tiểu Sư chính là người nhà cô, sau này xem Ngô Thục Lan còn có thể quấy rối thế nào..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện