Chương 43: An ủi nhau
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Vầng, không phải cái kiểu khóc rồi an ủi đâu... Nhưng cũng không có gì đâu, tin mình :D
"Giúp em? Dùng chỗ nào giúp? Chỉ cho em húp nước không ăn thịt à?" Kỷ Cảnh Hiên được voi đòi tiên, cất bước đi đến mép giường Quý Huyền Nguyệt, thấy anh vẫn còn buồn ngủ vẫn cố ngồi dậy thì vươn tay ôm anh mà hỏi: "Anh giúp em thế nào?"
"Anh... Chỉ cần không làm bước cuối cùng thì anh đều làm được." Quý Huyền Nguyệt lẩm bẩm: "Dù sao... Chúng ta là người yêu rồi, em đừng làm đau anh thì anh thế nào cũng được."
Kỷ Cảnh Hiên lẳng lặng nhìn anh, sau đó thở dài: "Thôi, để em suy nghĩ trước."
Vì thế Kỷ Cảnh Hiên chừa thời gian cho bản thân và Quý Huyền Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hắn ra ngoài đóng cửa cẩn thận, hít sâu một hơi rồi cầm áo ngủ vào phòng anh, đóng chặt cửa lại.
Quý Huyền Nguyệt đã tắt chăn điện, ngẩng đầu nhìn trời, Kỷ Cảnh Hiên vừa tiến đến thì anh đã ngơ ngác quay đầu nhìn hắn.
Kỷ Cảnh Hiên lên giường, hơi thở hắn xâm chiếm "lãnh địa" của Quý Huyền Nguyệt, nơi ngập tràn mùi hương của anh bị hắn mạnh mẽ xâm nhập, phải đánh dấu mùi hương của bản thân lên cái giường mềm mại này, Kỷ Cảnh Hiên chậm rãi hít vào một hơi.
"Thơm quá Quý ca ca, anh thơm quá à."
"Nói bậy, ngày nào cũng ngủ thì làm gì có mùi gì." Quý Huyền Nguyệt giả vờ bình tĩnh nằm xuống, lại không nhịn được mà chui vào lồng ngực Kỷ Cảnh Hiên, hắn ôm lấy eo anh, phần eo cả hai dính sát nhau tựa giao hòa linh hồn, tinh thần của hai người cũng rung động.
Kỷ Cảnh Hiên chống đầu, mỉm cười nhìn Quý Huyền Nguyệt một lúc lâu, không nói gì.
Quý Huyền Nguyệt chậm rì rì bỏ tay vào chăn, hoảng loạn cởi bỏ lưng quần Kỷ Cảnh Hiên, đôi khi ngón tay vừa chạm vào thì theo phản xạ hơi nao núng chút xíu, Quý Huyền Nguyệt chớp mắt nhanh rồi dời tầm mắt đi, không dám nhìn lấy Kỷ Cảnh Hiên.
Lúc tình triều mãnh liệt Kỷ Cảnh Hiên lập tức hôn lấy Quý Huyền Nguyệt, anh bị hôn đến không thở nổi. Sau đó không biết qua bao lâu, môi Quý Huyền Nguyệt bị hôn sưng đỏ lên, cả đầu lưỡi cũng tê dại, xương quai xanh, cổ, eo sườn đều bị mút ra vệt đỏ, vừa sờ vào là đau.
Kỷ Cảnh Hiên rút ra vài tờ khăn giấy, lau khô tay mới vứt đi, sau đó thỏa mãn ôm lấy Quý Huyền Nguyệt, còn Quý Huyền Nguyệt lại cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa: "Cảm giác như đánh trận vậy, mệt chết anh rồi, mấy ngày nay em không được hôn anh, miệng anh đau muốn chết."
"Xin lỗi mà Quý ca ca, anh làm em không kiềm được, nhưng mà trải nghiệm xong rồi có phải rất an tâm không? Em phát huy hoàn toàn vượt xa người thường."
"..."
"Em giúp anh nha, Quý ca ca."
"... Không cần, anh mệt chết rồi, lát nữa là hết thôi."
"Để lâu không tốt cho sức khỏe đâu."
Quý Huyền Nguyệt che mặt, rầu rĩ nói: "Vậy em giúp anh đi."
Một lúc sau quần bị cởi ra, một lúc sau nữa... Quý Huyền Nguyệt lập tức mở mắt ra, vội vàng nói: "Em làm gì vậy? Mau đứng lên."
Kỷ Cảnh Hiên lắc đầu.
Sau một lúc lâu Kỷ Cảnh Hiên mới ngẩng đầu, ở trước mặt Quý Huyền Nguyệt lăn lộn hầu kết, nuốt xuống một chút.
Quý Huyền Nguyệt duỗi tay đánh hắn: "Em làm gì vậy! Nhổ ra nhanh lên, nhanh lên đi!"
Kỷ Cảnh Hiên cầm áo ngủ lên: "Nuốt rồi, Quý ca ca ngủ sớm chút đi, em đi tắm một lát."
Quý Huyền Nguyệt tuyệt vọng nằm ở trên giường, tiếng nước trong phòng tắm chậm rãi tuôn ra, bỗng dưng anh cảm thấy rất có lỗi với Kỷ Cảnh Hiên, một loại cảm giác áy náy không thể giải thích được.
Nhưng bây giờ anh thật sự không thể chấp nhận được chuyện này.
Thật ra anh đã lược mất mấy chuyện để kể với Kỷ Cảnh Hiên rồi, vẫn còn một chuyện Hà Vân Túy đã lợi dụng sự tin tưởng của anh để bỏ thuốc. Việc đó khiến anh ghét bản thân lúc động dục rất nhiều, không có lý trí, không có năng lực, không có ý thức phản kháng chút nào. Nếu lúc trước không phải Lưu Nguyên đến cứu kịp thời, cõ lẽ khi đó anh đã phải lên giường với Hà Vân Túy rồi.
Cũng vì chuyện này nên Hà Vân Túy mới nói nếu kí hợp đồng thì sẽ còn hi vọng sống, mà không đồng ý thì sẽ chịu cảnh mười năm tuyết tàng.
Ban đầu đối với chuyện lên giường Quý Huyền Nguyệt chẳng hề có băn khoăn gì, cũng