Chương 45: Cuộc thi đo độ nghèo
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
"Không cần mua gì đâu, cùng lắm gặp mặt ăn bữa cơm là được."
"Như vậy sao được, tất nhiên em phải ăn mặc chỉnh tề hơn chứ, nhà em đã nghèo như thế rồi mà. Ngày xưa lúc nhà anh còn nghèo, ai cũng muốn dẫm hết, nói anh bất hiếu, không có tiền đồ, xảy ra chuyện phải bán nhà người nào trong thôn cũng mắng anh phá gia chi tử, bảo rằng ba mẹ kiếp trước phải tạo nghiệp lắm mới sinh ra anh, thiếu chút nữa sống không nổi rồi. Sau đó anh mua lại nhà, khua chiêng gõ trống mở yến tiệc ba ngày, mấy người trong thôn chuyển sang nịnh bợ, ba mẹ anh mới có thể ưỡn ngực làm người cả đấy. Tóm lại mấy chuyện này phải nghênh ngang, uy phong mới được." Quý Huyền Nguyệt cứ nói đến chuyện nghèo khó ngày xưa là không dứt miệng được.
"Trước đây... Anh cứ sống thế à?"
Quý Huyền Nguyệt tự mặc quần áo kĩ càng, Kỷ Cảnh Hiên vừa hỏi vừa dùng tăm bông chấm thuốc mỡ, giúp anh bôi thuốc, sau đó mang bao tay cho anh. Dù sao ở ngoài chỉ là đồng nghiệp, không được nắm tay, nhỡ đâu bị nhận ra thì không ổn chút nào.
Ngoan ngoãn mím môi thoa thuốc xong, Quý Huyền Nguyệt đeo khẩu trang và khăn quàng cổ vào rồi mới nói tiếp: "Lúc anh học cấp 3 em trai với em gái mới được sinh ra, trong thôn có một cái danh sách người được đi học, tuy anh đậu nhưng ai cũng bảo ba mẹ đừng cho anh học làm gì, bảo anh bán cho người khác đi, dù sao cũng mới vừa sinh các em thì nhà nghèo làm gì mà có tiền học. Kết quả ba mẹ lại cương quyết cho anh đi học, thế là người ta rất có thành kiến với nhà anh đấy."
Kỷ Cảnh Hiên hôn trán anh, đau lòng nói: "Sau này sẽ không thế nữa."
"Đương nhiên, cho nên anh sẽ giúp em, chắc nhà em cũng không khác là bao. Anh sẽ làm em hot lên, lúc đó em sẽ có thể nuôi cả nhà mình, cũng không nghèo đến nỗi phải sống khu dân cư." Quý Huyền Nguyệt đắc chí nói.
Đã lo chu toàn cho tương lai Kỷ Cảnh Hiên đến vậy rồi, Quý Huyền Nguyệt nghĩ rằng tiền của mình nhiều thế, số tiền tiết kiệm cũng chỉ là một con số mà thôi, chi bằng bây giờ cứ trực tiếp dùng đi đã.
Tuy rằng tiền tiết kiệm cũng nhiều.
Anh vẫn còn 50 triệu tiền ở phía Tô Lê, gần đây cậu cũng chẳng tìm anh, anh cho rằng sau khi show chiếu sẽ bị mắng chuyện xào CP, nhưng kết quả vẫn không sao cả, Quý Huyền Nguyệt rất sợ bị mắng đấy, dù sao thì Tô Lê vẫn còn là thần tài của Quý Huyền Nguyệt mà.
Chuẩn bị xong xuôi, Quý Huyền Nguyệt cầm số tiền bình thường không đụng đến mà ra cửa.
Hai người mặc đồ thường, không phối đồ gì nhưng áo bông bồng bềnh khoác lên người vẫn mang cảm giác thời trang, nhìn không bị mập. Hai cái thân thể cao ráo ra ngoài khó tránh bị chú ý, nhưng vì cả đôi che đậy kín đến mức mẹ cũng nhận không ra, cho nên người qua đường cũng chỉ nhìn rồi thôi, không chút hoài nghi nào.
Quý Huyền Nguyệt dắt Kỷ Cảnh Hiên vòng qua mấy con phố đến một cửa hàng chuyên kinh doanh trang sức Tiffany, sau đó hỏi: "Mẹ em thích vòng cổ màu gì?"
Nhân viên nữ tiếp thị rất xinh đẹp, còn cười dịu dàng đủ tiêu chuẩn, thấy hai người che chắn kín đáo cũng không thay đổi sắc mặt, chuyên nghiệp giới thiệu: "Xin hỏi vòng cổ mua cho ai đeo ạ?"
"Mẹ cậu ấy." Quý Huyền Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Chuyện là thế này ạ, tiệm chúng tôi vừa lúc có một phiên bản mới đến, là một sợi dây chuyền chạm xương quai xanh thanh nhã, bên trong khảm ngọc ấm, đeo vào không lạnh hơn nữa còn thích hợp với phụ nữ trung niên, nếu ngài quan tâm thì có thể xem qua ạ."
"Cũng được." Quý Huyền Nguyệt gật đầu.
"Mẹ em không cần quà đắt thế đâu." Kỷ Cảnh Hiên vội vàng ngăn anh lại.
Bình thường phiên bản nào mới họ cũng sẽ trực tiếp đem đến tận nhà em để chọn lựa đó.
Nói không chừng cái này mẹ em mua mất rồi!
"Haiz, bác gái nuôi em vất vả, có khi chẳng được đeo đồ tốt, phiên bản mới của họ cũng mấy chục ngàn thì vẫn ổn mà, không đắt lắm đâu. Tiền thù lao của show cũng sắp gửi rồi, nếu không có bị chia cho công ty thì cũng khá ổn, trả thuế xong em vẫn còn thừa hai triệu mà."
Kỷ Cảnh Hiên: "..." Bỗng nhiên hối hận.
Nhưng nhìn Quý Huyền Nguyệt cau có mặt mày rồi thở dài quẹt thẻ Kỷ Cảnh Hiên lại thấy buồn cười, bây giờ nhìn anh cứ như hamster nhỏ phải trả tiền thức ăn công cộng vậy.
Sau đó Quý Huyền Nguyệt chọn một chiếc đồng hồ cho ba Kỷ Cảnh Hiên, mua thêm cho hai ông anh trai bộ âu phục khác nhau, quẹt không ít tiền mới trở về nhà.
"Ôi, phải làm nhiều hơn một cái lịch trình mới có thể kiếm lại tiền đấy."
Kỷ Cảnh Hiên