Chương 49: Phát hiện danh tính
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
"Anh say rồi." Kỷ Cảnh Hiên lên giường, duỗi tay sờ mặt Quý Huyền Nguyệt, da thịt ẩm ướt mơ hồ nóng lên, ngón tay hắn chạm vào vệt nước trên khóe mắt anh, nhỏ giọng chê cười: "Uống một chút thôi đã say, thật sự không uống được rượu mà."
"Anh rất tỉnh táo, anh thật sự không có say." Quý Huyền Nguyệt vươn tay kéo áo sơ mi của Kỷ Cảnh Hiên, nới lỏng nó ra: "Để anh xem em có giấu anh có người khác không... Sao lại không thấy rõ thế này, có phải anh mù mất rồi không."
"Không bật đèn thì anh nhìn thế nào được?"
Kỷ Cảnh Hiên đỡ trán, bắt lấy bàn tay lộn xộn của Quý Huyền Nguyệt, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, sau đó ôm anh nằm xuống rồi lại lôi kéo tay Quý Huyền Nguyệt thấp xuống, giải thích: "Chỗ này chỉ có phản ứng với một mình anh thôi. Quý ca ca, khuya rồi, ngủ đi, ngoan."
"Vậy còn em?"
"Em đi tắm. Đúng rồi, Quý ca ca tắm xong thật sự rất thơm nha."
"Thơm ư? Mũi anh hư rồi, không nghe được mùi nữa." Quý Huyền Nguyệt nhíu mày: "Mũi anh cũng hư rồi, làm sao bây giờ?"
"Không làm sao cả, hôn một chút là ổn rồi." Kỷ Cảnh Hiên cúi người hôn lên môi Quý Huyền Nguyệt.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước bình thường, một cái chạm môi đơn thuần nhưng lần nào tim của Kỷ Cảnh Hiên cũng đập như trống trận. Quý Huyền Nguyệt lại vô thức nhấp lấy cánh môi Kỷ Cảnh Hiên, làm cả người hắn như có dòng điện chạy ngang. Trong bóng đêm không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng có thể nghe thấy tiếng tim đập, nghe hơi thở hỗn loạn vương men rượu của Quý Huyền Nguyệt, phía dưới Kỷ Cảnh Hiên nóng lên.
Hắn vội vàng kết thúc nụ hôn này, rồi chạy trối chết đi tắm.
"Thơm quá à." Quý Huyền Nguyệt lẩm bẩm: "Kỷ Cảnh Hiên thơm quá à, đúng là hôn một chút thì mũi ổn rồi."
Kỷ Cảnh Hiên tắm rửa cọ xát hồi lâu, tránh đi Quý Huyền Nguyệt để mở một chiếc đèn nhỏ, lúc đảo mắt vẫn thấy Quý Huyền Nguyệt còn tỉnh trên giường, mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn. Kỷ Cảnh Hiên lấy máy sấy tóc, tuy là máy chống ồn nhưng vẫn có một chút tiếng động, hắn nhẹ giọng hỏi: "Sao lại không ngủ?"
"Chờ em ngủ cùng."
Kỷ Cảnh Hiên ngẩn ra, thấy giọng Quý Huyền Nguyệt không còn mềm ngọt thì nghi vấn: "Quý ca ca tỉnh rồi?"
"Vẫn luôn tỉnh táo mà." Quý Huyền Nguyệt bất động nhìn hắn, nhỏ giọng lầm bầm: "Chỉ là lúc nãy nói hơi nhiều thôi."
"Dạ dạ dạ." Kỷ Cảnh Hiên gật đầu.
Bên thái dương còn vệt nước, đèn nhỏ phát ra ánh sáng trắng mát mẻ làm góc cạnh của Kỷ Cảnh Hiên trông không như tuổi hai mươi ngây ngô, mà càng tăng vẻ cứng rắn lạnh lùng hơn nhiều. Áo ngủ hắn mơ hồ dán vào đường cong trên lưng, lộ ra vòng eo cường tráng, vừa nhìn đã biết luyện tập rất nhiều.
Kỷ Cảnh Hiên quay lưng về phía Quý Huyền Nguyệt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh: "Thế nào? Gặp mặt phụ huynh rồi, Quý ca ca có muốn kiểm tra hàng không?"
"Không muốn lắm."
"Không muốn lắm? Xem ra là vẫn muốn rồi."
Tóc Kỷ Cảnh Hiên đã khô, hắn dùng tay chạm qua, xác nhận đến chân tóc cũng không ướt nữa mới cất máy sấy, quay người lại.
Vừa thấy Kỷ Cảnh Hiên xoay người, Quý Huyền Nguyệt cũng không dám nhìn nữa đành trở mình. Thời điểm giường hơi lún xuống, tim anh bỗng nhiên đập mạnh hơn rất nhiều.
Kỷ Cảnh Hiên lên giường, thấy Quý Huyền Nguyệt đưa lưng về phía mình thì duỗi tay ôm lấy eo anh, cười khẽ: "Quay lại nào Quý ca ca, có muốn cũng không sao, em chờ anh mà."
"Người yêu... Có nghĩ đến... Không phải rất... Rất bình thường ư?" Quý Huyền Nguyệt đỏ mặt, cố nén suy nghĩ quay cuồng trong lòng, cắn răng nói: "Anh... Anh muốn, nhưng em chờ anh... Chờ một chút thôi... Anh...."
Quý Huyền Nguyệt cũng muốn.
Anh yêu Kỷ Cảnh Hiên.
Nhưng mà anh... Vẫn còn chút sợ hãi trong lòng. Lần trúng thuốc cùng Hà Vân Túy tiếp xúc, tay gã tựa rắn độc trơn trượt vuốt ve thân thể anh vẫn làm anh cảm thấy ghê tởm kinh khủng.
Kỷ Cảnh Hiên sờ đầu Quý Huyền Nguyệt, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, nhiệt độ cơ thể ấm áp chậm rãi sưởi ấm thân thể Quý Huyền Nguyệt, hắn ôn nhu nói: "Ngủ đi, em chờ mà, đừng sợ."
Hắn có thể nhìn ra được mâu thuẫn bên trong Quý Huyền Nguyệt, không phải anh cố tình lạt mềm buộc chặt câu dẫn hắn, không cho hắn làm đến bước cuối cùng, anh cũng thật sự muốn thỏa mãn hắn mà... Thế nên Quý Huyền Nguyệt mới phải nhiều lần thấp hèn cầu xin Kỷ Cảnh Hiên chờ anh.
Tựa như vai vế trên giường của anh thấp đi một bậc, phải dùng cách này để xin tha, khiến hắn đừng làm khó anh nữa.
Thật sự Kỷ Cảnh Hiên sẽ chờ anh, hắn không phải động vật động dục, sẽ không cảm thấy phải giao thoa cả thể xác và tinh thần mới có thể chứng mình người ấy yêu mình hay không. Nhưng Quý Huyền Nguyệt lại rất muốn, anh muốn được làm chủ bản thân mình, tựa như dục vọng chiếm hữu của Kỷ Cảnh Hiên đối với anh. Vậy tại sao Quý Huyền Nguyệt lại có cảm giác như thế?
Bởi vì Tô Lê