Chương 62: Song hướng cầu hôn
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
"Ồ..." Ngoài dự đoán là Quý Huyền Nguyệt không có bất kì cảm xúc phản kháng nào, anh chỉ im lặng cúi đầu. Ngoài cửa xe là đường phố rực rỡ náo nhiệt, xung quanh đầy rẫy những xe hàng rong, những người đi đường qua lại, thỉnh thoảng ánh đèn vụt qua, bóng hình hai người soi ngược cửa kính.
Quý Huyền Nguyệt nhìn bóng dáng Kỷ Cảnh Hiên, mở miệng nói: "... Thật ra... Anh cũng không muốn ở lại trong giới lâu như thế, kỹ thuật diễn thì không tốt, hình tượng cũng không được ưa chuộng, bị cả giới cười nhạo là bình hoa, cũng chẳng kiếm được một bộ phim tốt, hao phí thanh xuân và thời gian của bản thân, nếu không có fans thì anh đã giải nghệ lâu rồi."
Bên trong xe hơi nóng, máy sưởi mở khiến Quý Huyền Nguyệt khó thở nhẹ. Anh mở cửa xe, cùng với tiếng cửa xe chuyển động là luồng gió lạnh băng mạnh mẽ tràn vào phổi, khiến lồng ngực Quý Huyền Nguyệt trở lạnh.
Kỷ Cảnh Hiên duỗi tay sửa tóc mái trên trán anh: "Ba em nói để chúng ta quản lí công ty giải trí của ông, là cái công ty Thanh Hoàn có giá trị thị trường rất cao ấy. Anh trai em quản lí công ty bảo nếu đồng vợ đồng chồng thì tát biển Đông cũng cạn, anh ấy nói anh ở trong giới giải trí lâu thế hẳn sẽ nhạy bén với thị trường này, có thể dẫn dắt công ty vươn xa hơn, nếu có gì không hiểu có thể hỏi anh ấy đó."
"..."
Quý Huyền Nguyệt bỗng nhiên hồi hộp liếc Kỷ Cảnh Hiên, anh rụt cổ, ngượng ngùng nói: "Công ty này có giá trị bao nhiêu? Nếu anh quản lí thì được bao nhiêu cổ phần."
Kỷ Cảnh Hiên xoa xoa đầu tóc của Quý Huyền Nguyệt, nhận ra Quý Huyền Nguyệt thế này quá mức đáng yêu, hắn dịu dàng nói: "40%, em thì 39,9%. Anh là cổ đông lớn nhất của em, anh có thể quyết định mọi chuyện trong công ty bao gồm cả em, anh là sếp của em, em chỉ nghe lệnh dưới quyền của anh. Giá trị thị trường thì còn tùy vào việc anh dẫn dắt thế nào nữa."
"Đại gia, chúng ta kết hôn đi!"
Quý Huyền Nguyệt nóng đầu, ăn to nói lớn. Không có nghi thức cầu hôn lãng mạn kiều diễm nào cả, chỉ vì một công ty nhỏ mà Quý Huyền Nguyệt đã tự đóng gói bản thân dâng tận tay Kỷ Cảnh Hiên. Anh vừa nói xong đã nghiêm túc nhìn về phía hắn, hận không thể lập tức móc ra sổ hộ khẩu.
Ngay lập tức ánh mắt Kỷ Cảnh Hiên chỉ chăm chăm nhìn lấy Quý Huyền Nguyệt, hầu kết hắn chuyển động, lại hơi cảm thấy khó tin, giọng nói trúc trắc hỏi: "Có thật không?"
"Rốt cuộc có lái xe không hả?"
Tài xế đằng sau nhịn không nổi chửi ầm lên: "Đã hai cái đèn đỏ mẹ rồi, mày ngủ mất rồi à, có còn lái không hay để tao lái hộ?"
Không khí trong xe bị tiếng gầm bất thình lình phá vỡ, Kỷ Cảnh Hiên từ từ khởi động xe, vững vàng lái đi, gió lạnh theo từng khe hở nhỏ tràn vào, nháy mắt dập tan cơn bão trong tâm trí Quý Huyền Nguyệt.
Anh vừa nói gì vậy!!? Sao lại có thể buột miệng thốt ra lời cầu hôn được!!!
Quý Huyền Nguyệt trộm nhìn thoáng qua Kỷ Cảnh Hiên, phát hiện đối phương đang nhíu mày lái xe mới nhẹ nhàng thở ra.
Lời vừa nói không thể xem là thật được, dù sao chuyện này cũng không phải anh nên chủ động.
Kỷ Cảnh Hiên dừng xe ven đường, bên một con đường nhỏ không biết tên. Công trình đường thì đơn sơ, khu dân cư ồn ào không ngừng vang lên tiếng chửi bậy, tiếng la ó của trẻ con; Quý Huyền Nguyệt đóng cửa sổ xe lại, ngăn cách thế giới bên ngoài lại.
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé, Quý ca ca, tiền trảm hậu tấu."
Hai chữ đăng ký từ từ nóng lên trong lồng ngực Quý Huyền Nguyệt, con tim anh không chịu nổi bắt đầu nhảy nhót tưng bừng, cuồn cuộn hết thảy e dè, lo lắng, hạnh phúc và bối rối ngay lúc này...
Ánh trăng nhàn nhạt vừa lúc treo trên kính chắn gió, như một kẻ xấu đang rình trộm.
Anh hơi cong môi, trừ lúc nãy buột miệng thốt ra thì người nói đăng ký kết hôn trước là Kỷ Cảnh Hiên, hắn đang cầu hôn anh.
Quý Huyền Nguyệt ngước mắt nhìn trăng rằm, dịu dàng bảo: "Sắp qua năm mới rồi, chờ hết năm nay nhé. Anh muốn tự mình chọn một ngày lành, một ngày may mắn chỉ kết hôn mà không ly hôn, như vậy chúng ta sẽ mãi bên nhau rồi."
Con tim của Kỷ Cảnh Hiên bị lời nói của anh làm bùng nổ, ngọt ngào tựa như vừa ăn mật đường, cực kỳ hạnh phúc. Song hắn lại đột nhiên bổ nhào vào lồng ngực Quý Huyền Nguyệt, oan ức rằng: "Làm em sợ muốn chết, cứ ngỡ Quý ca ca sẽ không kết hôn với em chứ. Anh đồng ý chậm quá, tim em muốn nhảy ra ngoài rồi, lúc nãy anh nói chúng ta sẽ lĩnh chứng khiến em hạnh phúc lắm, huhu, em muốn khóc quá."
"Em là người cầu hôn, nhớ cho kĩ đấy."
"Dạ dạ."
"Anh là người em cầu hôn được."
"Dạ dạ, cầu hôn được, cầu hôn được."
Hai người về đến nhà, trò chuyện một lúc rồi lại ôm nhau ngủ thiếp đi.
Vừa sáng sớm Quý Huyền Nguyệt đã phải gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Nguyên. Hôm qua mới thương thảo thì hôm nay đã bị tung tin rồi.
[Bình hoa nào đó gần đây đang thảo luận một cái bánh nướng nước hoa lớn, hừmmmm, vận khí cũng may mắn quá đấy nhỉ?]
(bánh nướng lớn: xem như là nói