Chương 66: Thuận lợi vào đoàn
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Tần Thế liếc mắt nhìn Hà Vân Túy một cái rồi bỗng nhiên cười, như thể nghe được chuyện cười gì lớn lao lắm. Năm nay ông đã 50, nếp nhăn khóe mắt như díp lại với nhau, nở một nụ cười say sưa với Hà Vân Túy.
"Còn mang theo chồng đến chọc cậu, Hà Vân Túy cậu có tài đức gì đây hahahahaha."
Quý Huyền Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Tôi đi ra ngoài đây."
Tần Thế: "Ra đi ra đi, nhớ kĩ hôm nay nói một câu rồi, chỉ có thể nói mười câu thôi đấy nhé."
Sắc mặt Hà Vân Túy rất khó coi, đôi đồng tử tối màu ngập tràn giận dữ, gã ngẩng đầu liếc nhìn Quý Huyền Nguyệt. Đúng lúc anh vừa vặn quay đầu lại, kế đó Quý Huyền Nguyệt giơ hai ngón tay, cách không khí hung hăng chọc lấy tròng mắt gã ta.
"Nhìn nữa là tôi chọc mù mắt anh đó."
"Hahahahaha." Tần Thế lại nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Hà Vân Túy: "Quý Huyền Nguyệt này thú vị phết đấy, tính tình rất giống người câm của tôi."
Hà Vân Túy phủi rớt tay Tần Thế, giọng nói âm trầm: "Câm miệng."
Quý Huyền Nguyệt hồn nhiên không biết mình chỉ còn nói được tám câu nữa. Anh bước khỏi studio, bên ngoài Kỷ Cảnh Hiên đã mặc một chiếc áo khoác dài, cầm kịch bản ngồi trên ghế gấp, áo khoác che lại cả đầu gối hắn, trông như một quả bóng kín không kẽ hở, trên tay còn cầm một ly nước ấm tay người phụ trách đưa cho.
Vừa thấy anh bước ra, hai mắt Kỷ Cảnh Hiên đã sáng rỡ, trông như cún con chờ chủ nhân về. Nếu hắn có đuôi, nhất định sẽ đang vẫy cực kỳ vui vẻ. Quý Huyền Nguyệt đi nhanh đến, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình vào phía cổ ấm áp của Kỷ Cảnh Hiên, hắn bị lạnh đến run rẩy, vươn tay nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của anh.
"Thử vai thuận lợi không ạ?"
Quý Huyền Nguyệt gật đầu: "Khá tốt, hì hì, ông ấy nói đồng ý dạy anh kỹ thuật diễn, anh vẫn còn cơ hội."
Người phụ trách mà Tần Thế phái đến trông coi Quý Huyền Nguyệt đã đến, nghiêm túc nói: "Còn bảy câu."
Quý Huyền Nguyệt: "?"
Anh nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhỏ giọng đọc thoại, người phụ trách phía sau như một cái mõ gỗ, anh chỉ vào bản thân, nghi hoặc hỏi: "Anh nói chuyện với tôi à?"
"Sáu câu."
Kỷ Cảnh Hiên không hiểu chuyện gì: "... Làm sao thế ạ?"
Quý Huyền Nguyệt vừa định mở miệng hỏi, bỗng nhiên lại nhanh trí đột xuất nghĩ đến chuyện Tần Thế nói một ngày không được nói quá mười câu, suy nghĩ của anh đột nhiên chuyển hướng.
Thế...
Gọi... Gọi giường thì sao?
Anh cảm thấy xấu hổ vì chủ đề mình nghĩ đến đầu tiên.
Quý Huyền Nguyệt dùng điện thoại đánh chữ với Kỷ Cảnh Hiên: Sau khi anh thử vai Tần Thế bảo anh không được nói quá mười câu, làm một người câm xinh đẹp là được.
Kỷ Cảnh Hiên hiểu rõ gật đầu, vỗ vỗ đầu Quý Huyền Nguyệt: "Quý ca ca giỏi quá."
"Hehe."
"Năm câu."
"Cười cũng không được cười ư?"
"Bốn câu."
Quý Huyền Nguyệt câm miệng, rầu rĩ không vui ngồi một bên.
Kỷ Cảnh Hiên xoa xoa đầu tóc Quý Huyền Nguyệt, ghé vào bên vai anh, thấp giọng nói: "Sắp đến em rồi, em căng thẳng quá, Quý ca ca hôn em một cái được không?"
Không phải nói ở bên ngoài là đồng nghiệp à?
"Đừng làm nũng." Quý Huyền Nguyệt làm khẩu hình. Thấy người phụ trách không để ý, anh vô cảm cầm mũ mình lên rồi lại trùm mũ Kỷ Cảnh Hiên vào. Mũ áo bông vô cùng to, Quý Huyền Nguyệt nắm lấy mép mũ hắn, kéo người đến gần sát bên mình. Bóng tối bao vây hai người trong nháy mắt, mũ bông che chắn ánh mắt người xung quanh nhưng cũng chẳng khó để đoán ra hành động của hai người.
Quý Huyền Nguyệt tìm môi Kỷ Cảnh Hiên, chậm rãi ngậm lấy, mút một chút, lúc buông ra còn phát ra một tiếng "chụt".
"Ba câu." Người phụ trách mặt không đỏ tim không đập, tố chất cực tốt.
Quý Huyền Nguyệt: Đậu má cậu luôn.
Anh buông Kỷ Cảnh Hiên ra, làm như bị mất giọng rồi dùng toàn bộ sức lực mắng tên phụ trách đáng chết, tưởng tượng đến chuyện sau này vào đoàn phim không thể nói chuyện nữa thì bực mình không thôi. Quý Huyền Nguyệt thấy Kỷ Cảnh Hiên đã đi vào cũng đành ngồi trên ghế gấp nhỏ ở góc tường hóa trang thành cục nấm.
Bây giờ anh chỉ muốn về gấp hoặc tìm một chỗ yên lặng không người mắng tên phụ trách này một trận thôi.
Vào studio, Kỷ Cảnh Hiên lười nhác lập tức thay đổi khí thế. Hắn nhớ tới bộ dạng ngây thơ vô tri của Kỷ An, bỗng nhiên cảm thấy không khác gì bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt ngoan ngoãn cả, nhớ đến chuyện anh hoảng hốt khi bị mình phát hiện bản chất thật lại thấy thật buồn cười.
Vừa vào cửa nhìn phải bản mặt người chết của Hà Vân Túy, Kỷ Cảnh Hiên lập tức không cười nữa, ánh mắt lạnh lùng.
Tần Thế còn châm dầu vào lửa: "Ui cha, chồng tới."
Hà Vân Túy rõ ràng không muốn nói nhiều lời: "Phỏng vấn đi, tôi sẽ tống khứ cậu ta nhanh thôi."
Tần Thế nhìn thoáng qua tư liệu của Kỷ Cảnh Hiên, nghiêm