Tiêu Vịnh bắn ra một đạo đao quang xong liền bước nhanh về phía trước, quỳ gối hành lễ.
"Vi thần cứu giá chậm trễ!"
Độc Cô Đình ôm Tô Hà Y, lạnh lùng nói: "Hạ Yên Nhiên này nhất định là lẻn vào từ đường sông, ngươi không sai người phong tỏa?"
Tiêu Vịnh ngừng thở nghe hỏi.
Các con sông ở vương đô này nối liền nhau ngang dọc, không có một nghìn cũng có tám trăm.
Làm sao có thể phái người canh gác cẩn thận từng nơi được?
Cách đây không lâu, vị Cao tổng quản kia còn có nhã ý nhắc nhở hắn có thể bị đầu độc, hắn còn chắc như đinh đóng cột, lập tức phủ nhận.
Ai có thể ngờ Hạ Yên Nhiên lại có vận may như vậy...
Không, có lẽ là vận rủi nhất cũng không chừng.
Tiêu Vịnh dời tầm mắt ra khỏi thi thể kia, không hề giải thích: "Thỉnh thánh thượng trách phạt."
"Đã đến lúc tính toán ưu khuyết điểm của ngươi rồi."
Độc Cô Đình vốn định trừng phạt hắn, nhưng cuối cùng vẫn thoáng qua cái đầu Tô Hà Y đang vùi đầu vào vai hắn, nhíu mày chịu thua.
Hắn rũ mắt nhìn Hạ Yên Nhiên trên mặt đất, mái tóc dài như lụa thấm đẫm máu tươi, ánh mắt vô thần nhìn bầu trời, một tia không cam lòng, oán hận trào ra.
Mỹ nhân bạch cốt, vừa đẹp vừa thê lương đến đáng sợ
Độc Cô Đình im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Trước tiên tước hết vũ khí của tù binh bắt được từ trong lẫn ngoài, kiểm tra tất cả các xác chết một lần nữa, sau đó đến gặp trẫm."
Nói xong hắn liền ôm ngang Tô Hà Y lên, sải bước rời đi.
Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, Tô Hà Y khẽ kinh hô một tiếng, ôm lấy cổ hắn.
Độc Cô Đình nhìn đằng trước, bước nhanh về phía một cung điện còn tốt.
Toàn thân hắn và Tô Hà Y đều dính đầy máu tươi, trông hết sức đáng sợ.
Những người theo hầu phía sau biết bọn họ cần thay y phục nên lập tức chạt đi, thu dọn một chỗ để ngủ.
Tô Hà Y do dự một lúc, thấy xung quanh không có ai tới gần liền nhẹ nhàng ghé vào tai Độc Cô Đình hỏi.
"Vừa rồi sao chàng...!chàng lại run?"
Hơi thở của nàng nhẹ nhàng, gãi ngứa lòng người như cỏ lau.
Vừa hỏi xong nàng liền tinh ý nhận ra đôi bàn tay to lớn đang siết chặt, Độc Cô Đình hơi cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên một loại cảm xúc phức tạp khó tả.
Tô Hà Y ngây người nhìn hắn, cảm thấy những thứ ẩn chứa trong đôi mắt kia phát sáng như những vì sao.
Độc Cô Đình...!đang sợ hãi sao?
Nàng hơi ngạc nhiên về suy đoán đột nhiên xuất hiện của mình.
Tuy Hạ Yên Nhiên rất đáng hận, nhưng từ đầu đến giờ Độc Cô Đình chưa từng đặt nàng ta vào mắt, cùng lắm cũng chỉ là như ghét bỏ một con chuột cống, ghét bỏ nàng ta cản trở mà thôi.
Vừa rồi Tiêu Vịnh kịp thời xuất hiện, một mũi tên dứt khoát đoạt mạng nàng ta.
Con chuột chết dưới chân đương nhiên cũng không có một chút tức giận nào đáng nói.
Nơi thân thể chạm nhau, thân nhiệt từ trên người đối phương liên tục truyền đến.
Tô Hà Y được hắn nâng niu đặt trên nhuyễn tháp, lúc này nàng mới nhìn vạt áo loang lổ vết máu của hắn, chóa mắt như đóa hai mai trong tuyết, nhuộm cả một mảng vải lớn.
Liên tưởng đến động thái che kín hai mắt không cho nàng nhìn thấy của Độc Cô Đình, Tô Hà Y thoáng chốc hiểu ra.
"Thánh thượng đừng sợ, thiếp vẫn ở đây."
Nàng trở tay kéo ống tay áo Độc Cô Đình, dựa đầu vào vai hắn dụi dụi rồi dịu dàng nói: "Nhìn đi, đây là máu của Hạ Yên Nhiên, không phải của thiếp."
"Trẫm đâu có mù."
Độc Cô Đình mặt mày âm trầm kéo thắt lưng của nàng, Tô Hà Y lăn lộn trên giường như cái bánh xe, hắn ném mảnh vải dính đầy máu vào góc tường.
Hai người chui vào chăn, Độc Cô Đình vùi mặt vào nàng, Tô Hà Y chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng vuốt vẻ tóc hắn.
Một lúc lâu sau, Độc Cô Đình nói: "Nàng ta lại dám giết nàng lần nữa, ngày mai trẫm sẽ nói với đám hạ nhân đưa thi thể quay lại kinh thành.
Trẫm muốn nàng ta tỏa cốt dương hôi [2]!"
[2] tỏa cốt dương hôi: người sau khi chết xương cốt bị đem đi thiếu đốt thành tro rải khắp nơi, thường dùng cho những người có cừu hận vô cùng sâu hoặc nghiệp chướng nặng nề.
"Được rồi, được rồi, thiếp cũng không tức giận, thánh thượng giận cái gì? Giận Tiêu tướng quân sao?"
Tô Hà Y cười khúc khích, căng thẳng ban nãy nhất thời đều biến mất.
Hiếm khi nào Độc Cô Đình lại cố tình gây sự như vậy.
Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi rõ ràng là uy hiếp mắng chửi, nhưng vào tai nàng lại đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.
Tô Hà Y thầm nghĩ - theo một góc độ nào đó mà nói thì rất giống Mãn Mãn.
"Trẫm giận bản thân mình.
Sau này Trẫm nhất định sẽ không để nàng nhìn thấy cảnh này nữa."
Độc Cô Đình quay lại nhìn nàng, đưa tay sờ má Tô Hà Y.
Khoảng thời gian này bôn ba rất nhiều, gương mặt nàng gầy đi rất nhiều, nàng vốn đã gầy nay lại càng gầy hơn.
Hắn nhắm mắt nói: "Trở về kinh thành thôi, lập tức trở về."
"Nhanh vậy?"
"Đúng, nhanh vậy đấy."
Độc Cô Đình nheo mắt lại: "Chẳng lẽ nàng không muốn trở về? Bên ngoài cung chơi vui hơn sao?"
"Không phải..."
Tô Hà Y suy ngẫm ý tứ của hắn, thận trọng nói: "Chỉ là dù sao cũng chưa hoàn toàn bình định Nam Việt...!Thánh thượng yên tâm được sao?"
"Phân tán quân đội, thiết lập quận huyện.
Phía Nam điều mấy quan viên đắc lực tới là được, Tiêu Vịnh cũng không quay về.
Trẫm sẽ trực tiếp lưu đày hắn đến Nam Cương."
Độc Cô Đình lại đứng dậy, tìm một bộ cung trang của Nam Việt, thay cho nàng.
"Nhìn không đẹp, nàng mặc bạc sa đại tụ [3] vẫn đẹp hơn."
[3] bạc sa đại tụ: trang phục cổ trang bằng voan mỏng, có tay áo rộng
Hắn cau mày nhìn Tô Hà Y một vòng, phảng phất hận không thể lập tức ban trở về Lan Y cung.
Trời ạ nam nhân...!Tô Hà Y kéo kéo cổ áo, không khỏi thở dài.
Lúc chưa chiếm được thì tâm tâm niệm niệm, hiện tại có được rồi lại tự dưng muốn quay về.
"Thở dài cái gì?"
"Thánh thượng quay về chỉ sợ đến một chỗ ngồi cũng không có!"
Tô Hà Y cố tình chống cằm, làm một vẻ mặt chua xót.
"Nghe nói Thái hậu nương nương đã nghênh ngang đi ra, nhưng thần thiếp thân là tiểu tức phụ lại không thể ân cần phụng dưỡng sớm chiều."
"Tự xưng "ta" là được."
Độc Cô Đình nắm cằm nàng, ngạo mạn hừ một tiếng: "Cấm vệ quân và ngự lâm quân ở kinh thành và các vùng lân cận đều do Lý Kế chỉ huy.
Hắn là người dưới trướng của trẫm giống Tiêu Vịnh.
Cho dù trong tay bà ta nắm ngự tiền thị vệ thì thế nào? Xưng vương xưng bá cũng không chạy thoát khỏi kinh thành."
Tô Hà Y không ngờ lá bài tẩy của hắn lại là như thế, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Hành động như vậy, nhất định là Độc Cô Đình đã sớm chuẩn bị kỹ càng, muốn một mạch đánh chiếm Nam Việt, một mạch đánh ngược trở lại kinh thành.
Chuyện xưa "Trịnh bá khắc Đoạn vu yên" [4] diễn ra thêm lần nữa cũng đáng.
Nhân cơ hội này còn có thể trừ bỏ đám triều thần có thái độ trong ngoài bất nhất.
[4]