[1] Độ tẫn thiên phàm: Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua.
So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.
Từ nhỏ Ôn Cửu đã học ở Quốc tử giám.
Tuy tính tình bướng bỉnh, nhưng phấn điêu ngọc trác, rất xinh đẹp, gia thế lại cao, đám đệ tử hậu duệ quý tộc sợ hãi thế lực của Ôn gia cho nên không ai dám trêu chọc hắn.
Ôn Cửu ba ngày đánh cá, phơi lưới hai ngày [2], ngoại trừ việc thường xuyên vào cung làm bạn với nhị hoàng tử là không thể trốn được thì những lúc khác, hắn hết trèo cây bắt chim lại đến lội sông bắt cá, chuyện xấu gì cũng làm.
[2] Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: Bữa đực bữa cái, Không bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong làm việc cũng như học tập.
Tuy nhiên, một ngày nọ, hắn đặt nghiên mực trên nóc cửa, định "mưu hại" tiên sinh, nhưng một thiếu niên xa lạ lại bước vào.
Ôn Cửu vốn rất nhàm chán nên cố ý tìm niềm vui cho mình, cũng không quản là đập trúng ai, thấy thiếu niên kia chật vật liền vỗ tay bật cười.
Tuy nhiên khi đối phương lao tới, hắn lại không kịp tránh, ngược lại còn bị thiếu niên kia đập nghiên mực vào đầu.
Tiểu công tử Ôn gia lần đầu tiên trong đời bị thảm bại đến bể đầu chảy máu như vậy, hu hu khóc lớn chạy về nhà cáo trạng.
Nhưng sau khi hắn khóc lóc kể lể xong mới biêt đối phương là nhi tử độc nhất của Trấn quốc hầu phủ.
Hắn trừng phạt không được, cũng không động được, bởi vì Tiêu tướng quân còn đang ở biên quan Nam Cương quên mình phục vụ.
"Con mà dám làm gì Tiêu Vịnh, thánh thượng nhất định sẽ không tha cho con!"
Lời nghiêm túc cảnh cáo của phụ mẫu quanh quẩn trong đầu.
Đây là lần đầu tiên Ôn Cửu biết tên của Tiêu Vịnh, hắn liền dùng hết sức của mình viết ra cái tên này.
Phụ mẫu không đứng về phe hắn, hắn vô cùng ủy khuất, lưu loát viết một phong thư cáo trạng, hùng hồn cáo trạng với quý phi nương nương ở trong cung.
Tuy tính tình Ôn quý phi lạnh nhạt nhưng vẫn luôn yêu thương hắn, chỉ cần là thứ nhị hoàng tử có thì Ôn Cửu cũng luôn có một phần.
Nhưng lần này lại rất kỳ quái, ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, hai mắt Ôn Cửu vẫn còn mơ màng đã bị đưa vào cung.
Hắn ngáp một cái, cúi đầu bái người trên chủ vị, không ngờ lại đụng phải một dáng người cao ráo.
"Tiêu Vịnh? Sao ngươi cũng ở đây?"
Ôn Cửu lập tức tỉnh táo lại, dốc sức trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Vịnh nhíu mày, cư cao lâm hạ nhìn Ôn Cửu.
Tuy hắn nhỏ tuổi hơn Ôn Cửu nhưng lại cao hơn nửa cái đầu, cho nên ý cảnh cáo trong ánh mắt lại biến thành khinh thường, tàn nhẫn đâm thẳng vào lòng tử trọng của Ôn tiểu công tử.
Cừu nhân gặp nhau, cực kỳ đỏ mắt.
Hắn chỉ vào Tiêu Vịnh hét lên: "Tiểu di, chính là hắn! Chính là hắn đánh con ra nông nỗi này!"
Băng gạc trên trán vẫn chưa đổi, Tiêu Vịnh tiến lên một bước, sờ lên trán hắn.
"Xin lỗi, là lỗi của ta."
Hắn rất thẳng thắn xin lỗi, Ôn Cửu ngây ngốc ra, có muốn mắng cũng không mắng tiếp được nữa.
Ôn quý phi dịu dàng cười, ôm nhị điện hạ đang ngủ say trong tay đung đưa: "Vậy là tốt rồi, chút hiểu lầm nho nhỏ cứ bắt tay làm hòa là được, Tiểu Vịnh thật là một đứa bé ngoan."
Cảm xúc của Ôn Cửu như bùng nổ, hắn không ngờ ngay cả tiểu di yêu thương hắn nhất, hiểu hắn nhất cũng cảm thấy chuyện hắn bị thương chỉ là chuyện nhỏ.
Không chỉ vậy, Ôn quý phi còn thân thiết dặn dò Tiêu Vịnh ở Quốc tử giám nhớ ngoan ngoãn học hành, thuận tiện giám sát Cửu nhi bướng bỉnh này chăm chỉ làm công khóa.
Dù sao thì Cửu nhi từ nhỏ đã ngoan cố ấu trĩ, đến phụ mẫu cũng không quản được, sau này chỉ có thể dựa vào Tiêu Vịnh kiềm chế hắn thôi.
Tiêu Vịnh như một tiểu đại nhân, lễ độ cẩn thận đồng ý.
Ôn Cửu không nghĩ nhiều, nhưng trong đầu cứ như bị một tảng đá đè ép.
Điều này có nghĩa là ngầm thừa nhận Tiêu Vịnh ngoan cũng trưởng thành hơn hắn?
Sau khi ra khỏi cửa cung, Ôn Cửu thở phì phò chống nạnh cười nhạt với Tiêu Vịnh: "Đầu nam nhân, eo nữ nhân là không được sờ, ngươi không biết sao?!"
Tiêu Vịnh thờ ơ nhìn hắn một cái, nhanh như chớp đưa tay nhéo eo hắn, sau đó lên xe rời đi.
"Ta đã nói, đầu nam nhân và eo nữ nhân ——"
Ôn cửu ngẩn người, ý thức được mình bị đùa bỡn liền tức giận muốn leo lên xe đuổi theo hắn.
Nhưng mà chân quá ngắn nên phải đạp mấy lần mới khó khăn leo lên được xe ngựa, nhưng đối phương đã biến mất dạng.
Từ đó về sau, hắn phải bắt đầu đến trường thường xuyên.
Bởi vì Ôn quý phi đã mạnh mẽ an bài Tiêu Vịnh ở bên giám sát hắn, ngày thường còn dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi hai người chơi chung thế nào.
Vì vậy, cho dù không thích, nhưng mỗi khi Tiêu Vịnh đến, Ôn Cửu sẽ giả vờ như đang đọc sách.
Vị trí của Tiêu Vịnh ở ngay trước mặt hắn, trùng hợp lại chắn mất một nửa tầm nhìn của hắn.
Nhìn cái ót của Tiêu Vịnh, đến bữa trưa Ôn Cửu ăn càng nhiều hơn.
Hắn nén giận muốn vượt qua đối phương, bất luận là đầu óc hay bài vở.
Nếu như hắn thua Tiêu Vịnh thì quả thật rất mất mặt.
Triều đại này văn quý vũ tiện, Tiêu Vịnh lớn lên chỉ muốn vào quân doanh cho nên sau này vẫn phải cúi đầu hành lễ với hắn.
Mang theo những suy nghĩ nhỏ nhoi đen tối như vậy, Ôn Cửu giả vờ làm bạn với đối phương, giả vờ ứng phó với những câu hỏi của Ôn quý phi.
Mà Tiêu Vịnh dường như đã xem việc "giám sát" hắn là một nhiệm vụ, nghiêm khắc như tướng quân luyện binh, bất thình lình lại cho hắn một cước.
"Tiên sinh hỏi ngươi kìa, đừng có ngủ."
"Tiên sinh đâu? Ở đâu?"
Ôn Cửu mơ màng lau nước miếng, từ trong cuốn sách nhìn lên.
"Được lắm, Tiêu Vịnh, ngươi lại dụ ta!"
Tiêu Vịnh nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của hắn liền bất cười, lúc hắn cười rộ lên rất đẹp mắt nhưng cũng rất hiếm.
Ôn Cửu thấy vậy nhất thời vươn tay kéo lỗ tai hắn, hai người nháo nhào túm chặt lấy nhau.
Đúng lúc này tiên sinh đi tới, vừa nhìn thấy Ôn Cửu vểnh mông nằm gục trên bàn liền phạt hắn đứng ở góc tường, Tiêu Vịnh lại chủ động nói mình cũng có lỗi, cho nên hai người chia ra đứng một trái một phải trong góc tường, đội chậu nước trên đầu cùng nhau chịu phạt.
Ôn