Tô Hà Y đi theo tiểu ni cô vào trong nội thất, chóp mũi lập tức ngửi được một mùi thuốc Đông y.
Nàng khẽ giật mình, sau đó mới biết hóa ra một câu "mắc bệnh vặt" vừa rồi là thật, sức khỏe vị Thính Tuyền sư phụ này quả nhiên không tốt, nhìn cách một lớp màn, bà ấy nằm trên giường, thân hình gầy yếu.
Tim Tô Hà Y đập vô cùng nhanh.
Dù gì thì đây cũng là thân mẫu của Độc Cô Đình, không giống như những người khác, bà ấy ngay cả nhi tử của mình cũng không chịu gặp, nhưng lại gọi nàng tới đây.
Tô Hà Y hoàn toàn không có chuẩn bị.
Sau khi tiểu ni cô đi ra ngoài, nàng liền tìm một cái ghế, lẳng lặng ngồi xuống, chờ đối phương lên tiếng trước.
Giọng của Thính Tuyền sư phụ rất êm tai, cứ như nước suối róc rách giữa núi, trong trẻo mà lạnh lùng.
"Trên băng ghế đó rất lạnh.
Hiện tại con đang mang thai, mau đến đây ngồi đi."
Nói xong, bà chỉ vào một cái ghế gần đó, bên trên còn trải một tấm đệm êm ái không cũ không mới.
Tô Hà Y làm liều đi qua, ngồi xuống, còn thuận tiện vén mành treo lên, móc sang hai bên.
Lúc này nàng mới nhìn thấy rõ dung mạo của Thính Tuyền sư phụ.
Rất giống Độc Cô Đình, nhất là cái mũi và bờ môi.
Vị quý phi nương nương tiền nhiệm này vừa dịu dàng vừa xinh đẹp tuyệt trần nhưng khóe miệng lại mang chút bướng bỉnh, quật cường, tựa như đóa lan rừng hé mở nơi sườn núi.
Nàng đang nhìn Thính Tuyền sư phụ, đồng thời bà cũng đang nhìn nàng.
Dung mạo của Tô Hà Y không tệ, đặc biệt là đôi mắt trong veo, lanh lợi như dòng suối thấm vào ruột gan.
Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy nàng không phải là người có suy nghĩ xấu xa.
Thính Tuyền sư phụ đã sống trên núi nhiều năm, nhưng bà ấy vẫn chưa hoàn toàn quên được cuộc sống lúc trước của mình.
Khi nghe tin đế hậu nắm tay cùng nhau đến thăm, bà đã làm đổ chén thuốc.
Trong cơn bàng hoàng đó, bà mới ý thức được, hóa ra đã biết bao nhiêu năm trôi qua...
Đình Nhi lúc nào cũng khóc sướt mướt trong lòng bà bây giờ cũng đã lấy vợ sinh con rồi.
Bà hoàn hồn, khẽ thở dài một hơi: "Sao nương nương lại nhìn bần ni như thế?"
"Con cảm thấy khuôn mặt của sư phụ rất quen nên không khỏi liếc mắt nhiều thêm vài cái."
Tô Hà Y cười nói: "Quả nhiên là có nét giống khuôn mặt của thánh thượng."
"Trong lòng con hẳn là có rất nhiều nghi hoặc."
Thính Tuyền sư phụ thì thào: "Ví dụ như tại sao nhiều năm qua bần ni vẫn không chịu gặp mặt hắn."
Tô Hà Y gật đầu, tuy nàng biết rõ đối phương có nỗi khổ riêng, nhưng từ góc độ người đứng xem mà nói thì quả thực có chút khó hiểu.
Nói trắng ra là nàng cảm thấy tủi thân thay cho Độc Cô Đình.
Ánh mắt của Thính Tuyết sư phụ dần trở nên mơ hồ, giọng khàn khàn nói: "Tiến cung vốn đã không thể tránh khỏi, cho nên ta cũng chỉ có thể oán ông trời vô tình, trêu ngươi người tốt, nhưng ta chưa từng oán hận người vô tội...!Từ nhỏ ta đã dạy hắn phải rộng lượng, chính trực, nhưng hắn lại lớn lên trong tay Quách thị, dần dần trở nên hung hãn như vậy...! Thời điểm ta bước ra khỏi lãnh cung, gần như không dám tin người trước mắt chính là hắn."
"Hắn đánh chết tất cả những nô tỳ bất kính với ta, lại trở nên giống Quách thị, nói muốn xử tử toàn bộ phi tần nói năng lỗ mãng..."
Thính Tuyền sư phụ nhớ lại, cả người run lên, cúi đầu nói: "A di đà phật."
Vết máu quá khứ đi qua cứ ám ảnh bà suốt, khiến bà vô cùng kinh hãi, thậm chí còn trở nên xa lạ với nhi tử đã lâu không gặp này.
Hóa ra là do trong lòng có bóng ma.
Tô Hà Y bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy của bà, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót.
Trước đây tính tình của Độc Cô Đình quả thực rất đáng sợ, nhưng đây không phải toàn bộ đều là lỗi của hắn.
Mỗi một bước đi tới thượng vị nắm quyền có thể nói là cửu tử nhất sinh, nếu như Độc Cô Đình không có tâm cơ và thủ đoạn ngoan độc thì sao có thể sống yên ổn trong tình cảnh không có mẫu phi bảo vệ?
Nhưng mà đế vương cao cao tại thượng, lãnh huyết vô tình hoàn toàn không phải là bộ dạng Thính Tuyền sư phụ kỳ vọng ở hắn.
Bàn tay nàng ấm áp, đều đều vô lưung Thính Tuyền sư phụ, lại nghe thấy bà ho khan vài tiếng, thở hổn hển rồi lại nằm xuống.
"Nhưng hôm nay nhìn thấy con, tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống."
Thính Tuyền sư phụ nắm tay nàng, trên mặt dần nở nụ cười: "Lấy cái tính tình trước đây của hắn, cho dù là đến gặp ta cũng chưa bao giờ dẫn theo người nào khác, chỉ có Cao tổng quản lẳng lặng đi theo...!Tới đây ta không chịu gặp, hắn liền rời đi, làm rất qua loa, cũng chưa từng dâng hương trước Phật."
Tô Hà Y suy nghĩ một chút, trả lời: "Bản tính thánh thượng kiên định, tự chủ, có lẽ là không tin nhân quả báo ứng."
"Lần này tại sao