Nghỉ ở một nơi có người chết không phải là lựa chọn tốt gì, Lục Khuynh Tâm xuống bếp lục được một bình rượu, nhóm lửa làm một đĩa đậu phộng rang mang về phòng.
Lúc này y đang thoa thuốc cho vết thương của mình, trông vô cùng vất vả không biết với động tác mèo khều đồ ăn này bình thường y chữa cho người khác thế nào, hắn khẽ khỏi: "Cần ta phụ một tay không?"Thanh Hồn thoa thuốc qua loa: "Không cần đâu vết thương nhỏ ấy mà.""Độc của ngươi có thuốc chữa không?"Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, lời nói quan tâm khiến Thanh Hồn rùng mình hoảng sợ, nhã nhặn nói: "Đó là một loại võ công tuyệt thế.""Ta nói là độc ngươi trúng khi bị bắt." Lục Khuynh Tâm hết sức kiên nhẫn: "Nhuận Thành nói độc mới độc cũ chất chồng khó trị tận gốc, ngươi cũng là một người học y sao không quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình vậy?" Giống như đang luyện một loại công gì đó, theo kiến thức của hắn những loại võ công phải dùng độc với chính mình, vừa tổn hại thân thể vừa rất tà quái.Người luyện nó đều lưu danh thiên cổ, đương nhiên về mặt tội nghiệt.Y nghe vậy chỉ nói: "Chu công tử đúng là y thuật cao thâm, tại hạ bái phục, bái phục."Lục Khuynh Tâm thấy rất buồn bực, người gì đâu mà vô tâm thấy ớn.
Hắn đi lại giúp y lấy vài viên thuốc nghiền nát với nước trà đắng.
Lấy trong người ra một túi nhỏ chứa đầy mứt táo đỏ ngào đường bỏ vào trong bát hận không thể thẳng thừng nhét thẳng vào bụng tên kia: "Vậy, võ công tuyệt thế gì đó của ngươi có giúp ép độc ra được không?""Đương nhiên.." Thanh Hồn đáp không đầu không đuôi là đương nhiên được hay đương nhiên không.Hắn không rõ là Thanh Hồn có ý tứ gì bưng chén thuốc đưa cho y uống, sặc chết ngươi đi.Bỗng một tiếng va chạm xèo xèo cháy khét rầm trời vang lên quả cầu lửa hồng rực lao thẳng đến chạm vào cửa gỗ liền bốc cháy phừng phừng.
Trong quả cầu lửa đó còn có nhựa thông, quả cầu cháy lớn tách ra nhựa thông chảy vào phòng, khói lửa mịt mùng.
Ánh lửa chớp lóe sáng rực không ngừng liếʍ lấy vật thể xung quanh, Lục Khuynh Tâm rút kiếm với tốc độ tên bắn chém vào khung cửa sổ, động tác thanh thoát sắc bén tìm được lối ra liền bế y nhảy ra ngoài: "Khốn thật, định gϊếŧ người diệt khẩu à?"Không chỉ phòng này mà vườn cây trước phòng Giả Lưu Hành cũng bị thiêu rụi, Lục Khuynh Tâm đưa người đến nơi an toàn để y ngồi xuống mỏm đá: "Thanh Hồn, Thanh Hồn, Thanh Hồn!."Toàn thân Thanh Hồn cứng đờ, hồn xiêu phách lạc, nỗi buồn khiến y như một cái xác rỗng, sắc mặt trắng hơn tuyết."Thanh Hồn, Thanh Hồn, THANH HỒN!"Trong đầu y ánh lửa hắc ám, thoắt ẩn thoắt hiện bám riết không tha, đôi mắt hiện lên sắc đỏ, cơn đau dữ dội nơi l*иg ngực, xé rách tâm can: "Lửa, lửa...!là lửa." Cơn đau l*иg lộn nhấn chìm tất cả, ánh lửa rực cháy như hoa phượng rực cháy, rực rỡ cũng lắm hung hiểm.Hắn thấy Thanh Hồn cả người tê dại như bị núi đè không thể nhúc nhích, quơ tay trước mặt: "Thanh Hồn, Thanh Hồn...!ngươi.."Hồi lâu Thanh Hồn sực tỉnh, xoa mặt mình ngẩn ngơ nhìn quanh: "Về thôi."Lục Khuynh Tâm liếc nhìn nơi Giả phủ cháy rực kia, thở dài: "Ừ!"Họ đi không bao xa thì trời đổ mưa tuyết lớn, Lục Khuynh Tâm giũ l*иg đèn bám tuyết, thổi tắt lửa bên trong quay đầu cầm bình rượu hỏi y: "Không uống à?"Thanh Hồn lắc đầu, hai người ngồi trên giường sưởi ấm nhìn những đĩa thức ăn trên bàn, hắn lại hỏi: "Vậy cũng không ăn."Thấy Thanh Hồn im lặng Lục Khuynh Tâm rót một bát đầy rượu nóng uống cạn từng bát một, yên lặng không lên tiếng nữa, uống được một lúc hắn định đưa tay rót rượu thì y đã giành trước, mềm mỏng: "Đừng uống nữa, uống nhiều không tốt cho sức khỏe, gọi một bát canh giải rượu uống đi.""Mới thấy ngươi nói một câu ra dáng đại phu đó."Thanh Hồn cười khổ: "Ngày mai tìm được xác của Giả Lưu Hành, ta sẽ càng giống đại phu hơn.""Chỉ có một cánh tay chưa chắc người đã chết." Lục Khuynh Tâm nhíu mày: "Ta có linh cảm rằng hắn vẫn còn sống chỉ có thể trốn ở đâu đó không chúng ta tìm được, không chừng quả cầu lửa đó là do với Lưu Giả Hành gửi tới.""Một tay bắn tên?""Lẽ nào hắn không có thuộc hạ sai khiến à? Nghĩ cũng lạ người ở Giả phủ sao có thể đồng loạt