"Các ngươi đang làm gì?!"
Mặc Hoa nhìn bàn tay của đại đồ đệ mình cùng một nam tử xa lạ giao nhau, sắc mặt khó coi dị thường, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt vạn phần chói mắt, đóa hoa xinh đẹp kiều diễm trong tay bọn họ cũng trở nên vô cùng đáng ghét.
Một cỗ tức giận dường như không cách nào khống chế được nổi lên từ trong lòng hắn.
Tần Phất kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt chạm đến biểu tình tức giận trên mặt hắn, ngẩn ra.
Nàng chưa từng thấy qua Mặc Hoa có vẻ mặt tức giận như vậy, nhưng lúc này nàng cũng không biết hắn đang tức giận cái gì.
Nhưng Mặc Hoa như vậy lại làm cho Tần Phất theo bản năng mà nâng cao cảnh giác.
Nàng giống như không có việc gì quay đầu lại nhận lấy bông hoa trong tay Thiên Vô Tật, không dấu vết nghiêng người, đem hắn chắn ở phía sau mình.
Ma Uyên là một nơi đặc biệt, khiến cho nàng nhịn không được nhớ tới chuyện Mặc Hoa nhập ma trong thoại bản kia.
Nàng không cảm thấy Mặc Hoa sẽ động thủ, nhưng vạn nhất Mặc Hoa thật sự muốn động thủ, Thiên Vô Tật tay trói gà không chặt này khẳng định là nằm liệt giữa đường trước.
Thiên Vô Tật thấy rõ động tác của nàng, thuận thế lùi về phía sau hai bước.
Mặc Hoa đồng dạng cũng thấy rõ động tác của nàng, tức giận đến mức hai tay đều đang run rẩy.
Nàng đang làm cái gì? Nàng vì nam nhân xa lạ này mà đề phòng sư tôn sớm chiều ở chung mấy chục năm của mình sao?
Tức giận đến cực hạn, hắn ngược lại tỉnh táo lại, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.
Lúc này Tần Phất mới nhìn về phía hắn, hướng hắn hành lễ: "Sư tôn.
"
Sắc mặt Mặc Hoa không chút thay đổi hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Tần Phất quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiên Vô Tật.
Làm gì? Đương nhiên là đang tìm thuốc.
Nhưng nàng có ngốc mới ăn ngay nói thật.
Nói bọn họ đang tìm thuốc, tất nhiên sẽ liên lụy đến dược hiệu của Đọa Tiên Thảo này, cũng sẽ khiến cho thương thế của Thiên Vô Tật nặng hơn.
Cốc sư thúc đem Thiên Vô Tật mang vào Dược Phong ba năm không ai biết, hiển nhiên là muốn giấu diếm sự thật Thiên Vô Tật bị Ma Khí nhập thể, nếu như lúc này bị Mặc Hoa biết Thiên Diễn Tông có một tu sĩ ma khí nhập thể, Mặc Hoa sẽ xử lý như thế nào còn chưa biết được.
Sư tôn của Mặc Hoa chính là chết trong tay ma tu.
Cho dù Mặc Hoa không truy cứu, nhưng đổi góc độ mà nghĩ, vì cái gì Tần Phất lại vì một người mới quen biết được mấy ngày mà giúp hắn đi tìm thuốc?
Tần Phất thật sự sợ Mặc Hoa biết được Thiên Vô Tật có thể trị thương cho nàng.
Vì thế nàng suy nghĩ một chút, nói: "Sư tôn, hắn là nhi tử bằng hữu tốt của Cốc sư thúc, Thiên Vô Tật, tạm thời đang ở Dược Phong.
"
Lúc này tầm mắt Mặc Hoa mới nhìn về phía Thiên Vô Tật.
Đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp đến cực điểm, không hiểu sao có chút quen thuộc.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ là quen thuộc chỗ nào, chủ nhân của khuôn mặt kia đã nhìn hắn cười một tiếng, trong nụ cười mang theo ba phần thờ ơ.
Hắn trực tiếp nhíu mày, ấn tượng trong lòng đối với Thiên Vô Tật trực tiếp giảm xuống mức thấp nhất.
Hắn nhíu mày hỏi Tần Phất: "Con cùng khách nhân của Cốc sư thúc con chạy đến nơi này làm cái gì?"
Tần Phất bắt đầu bịa.
Nàng nói: "Đồ nhi từ chỗ Thiên Vô Tật biết được trên Ma Uyên có Đọa Tiên Thảo, Đọa Tiên Thảo ba mươi năm mới nở hoa một lần, hôm nay chính là ngày Đọa Tiên Thảo nở hoa, cố ý cùng hắn hẹn nhau đi xem Đọa Tiên Thảo nở hoa.
"
Nàng nói thản nhiên, Mặc Hoa lại cảm thấy trong ngực có một cỗ uất khí khó bình ổn.
Nàng mới đi Dược Phong mấy ngày, đã quen biết một người hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói qua, thậm chí có thể cùng người này hẹn đến Ma Uyên ngắm hoa, quan hệ còn tốt đến mức có thể tặng hoa cho nhau.
Đột nhiên hắn có một loại cảm giác dường như một thứ gì đó đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của bản thân.
Từ khi hắn dẫn Tần Phất lên núi tới nay, mỗi một bằng hữu của Tần Phất hắn đều biết, hắn biết tiến độ tu luyện của nàng, cũng biết những chuyện nàng đã làm.
Nhưng hôm nay, nàng bất quá mới rời khỏi hắn chỉ vài ngày!
Sắc mặt Mặc Hoa ủ dột.
Tần Phất nhìn ra sắc mặt Mặc Hoa, lại không biết vì sao hắn tức giận.
Nhưng nàng cũng không muốn bị hắn hỏi nghi vấn như vậy nữa, vì thế giả vờ lơ đãng hỏi ngược lại: "Đúng rồi, không biết vì sao sư tôn lại ở chỗ này?"
Mặc Hoa sửng sốt.
Hôm nay hắn tự mình chỉ điểm cho Tình Nguyệt tu luyện, từ Trì Kiếm Phong xa xa nhìn thấy phương hướng chỗ Ma Uyên bốc lên tử khí, Tô Tình Nguyệt tò mò hỏi hắn có chuyện gì.
Hắn liền thuận tiện kể một chút chuyện xưa của Đọa Tiên Thảo.
Tô Tình Nguyệt vừa mới lên Thiên Diễn Tông, đối với cái gì cũng tò mò, cầu hắn dẫn nàng đi xem Đọa Tiên Thảo nở hoa, nói muốn Đọa Tiên Thảo, Hạ Tri Thu cũng ở một bên giúp đỡ nói chuyện.
Tình Nguyệt hồn nhiên, hơn nữa bởi vì vừa mới tới Trì Kiếm Phong, làm cái gì cũng đều bó tay bó chân, dường như chưa bao giờ hướng hắn đưa ra yêu cầu gì, lần này nàng thật vất vả mới cầu hắn, Mặc Hoa không đành lòng cự tuyệt.
Huống hồ, lấy thực lực của hắn, đối phó mấy cái ma lỗi vẫn là dư dả.
Hắn tới nơi này, là mang Tô Tình Nguyệt đến lấy Đọa Tiên Thảo.
Nhưng giờ này khắc này, chống lại ánh mắt trong trẻo của Tần Phất, Tần Phất hỏi hắn, vì sao sư tôn lại tới đây, hắn lại cảm thấy vô luận như thế nào cũng nói không nên lời.
Hắn bừng tỉnh nhớ tới, từ nhỏ đến lớn, Phất Nhi cũng chưa bao giờ cầu xin hắn bất cứ chuyện gì, thậm chí cũng chưa từng làm nũng.
Hắn nghiêng đầu, theo bản năng muốn nói mình tới nơi này là muốn dò xét ma lỗi.
Mà lúc này, Hạ Tri Thu vẫn không mở miệng lại đột nhiên nói chuyện.
Hắn cười khẽ một tiếng, nói: "Sư tỷ, thật đúng là trùng hợp, sư tôn tới nơi này vừa vặn là muốn lấy hoa cho sư muội, không nghĩ tới bị các ngươi nhanh chân đến trước.
"
Hắn dùng ngữ khí trêu chọc để nói những lời này, Mặc Hoa nhìn hắn một cái, không có nói chuyện, cũng không có phủ nhận.
Tần Phất cũng nhìn hắn một cái.
Nàng biết Hạ Tri Thu sẽ như vậy.
Nếu như là ở trong thoại bản kia, hắn sẽ nói, sư tỷ, Tình Nguyệt vì cứu ngươi mà bệnh không dứt, một đóa hoa mà thôi, không bằng ngươi nhường cho nàng đi.
Nhưng mà bây giờ, hắn không có biện pháp nói như vậy, nhưng vẫn phải châm chọc nàng một chút.
Nàng xoay chuyển bông hoa trong tay, nhàn nhạt nói: "Vậy không khéo, hoa này là người khác tặng ta, không thể tặng lại cho sư muội.
"
Tô Tình Nguyệt vội vàng nói: "Một đóa hoa mà thôi, sư tỷ thích thì Tình Nguyệt sao dám đoạt.
"
Nàng ta cảm thấy những lời này của mình chính là *tích nước không lọt, không thể bắt bẻ, nhưng lại không nghĩ tới nàng ta vừa dứt lời, nam nhân đẹp mắt phảng phất như trích tiên kia đứng sau lưng Tần Phất lại cười khẽ một tiếng.
*Tích nước không lọt (câu gốc là "Tích thủy bất lậu): một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài
Tô Tình Nguyệt khó hiểu nhìn qua.
Người nọ nhìn nàng ta, ánh mắt rõ ràng là ôn hòa, nhưng sâu trong ánh mắt lại có một tia khinh miệt, hắn cười nói: "Vị cô nương này nói đùa, đây là đồ vật ta đưa cho A Phất, nếu A Phất không thích, ta có ném cũng sẽ không cho người khác, cho dù là ngươi muốn đoạt cũng nên đoạt từ trong tay ta, nói như thế nào lại giống như hoa này là ngươi nhường cho A Phất, vô duyên vô cớ cướp công lao của ta.
"
Tô Tình Nguyệt sửng sốt, trên mặt là một