Không biết như thế nào, giọng điệu của anh rõ ràng nghe rất tự nhiên, nhưng lời này nghe lại khiến người ta có một loại cảm giác không có ý tốt, hơn nữa mật trộn dầu như keo như sơn, còn có mỗi một ngày đều cực kỳ triền miên, mỗi một ngày… mỗi ngày… Lời này rất khó mà không khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Thậm chí cô cảm thấy trong ánh mắt anh nhìn về phía cô mang theo chút nóng bỏng, rõ ràng cái gì cũng không làm, nhưng ánh mắt anh nhìn cô, liền làm cho người ta có một loại cảm giác cái gì cũng đã làm.
Lâm Thanh Diệu cảm giác sắp không thở nổi, cô cũng không dám nhìn anh, vội vàng nói: “Em biết rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước.
”
Cô nghe được từ trong cổ họng anh phát ra một tiếng cười sung sướng, chút rầu rĩ, mang theo chút ý xấu, Lâm Thanh Diệu vội vàng xoay người quay trở lại phòng, lúc cô đóng cửa anh còn đứng ở bên ngoài, ánh mắt dừng ở trên người cô, nhìn qua rất bình tĩnh, mang theo chút ý cười, nhưng lại khiến cả người cô không được tự nhiên, cảm giác có một trận lửa thiêu đốt trên người cô.
Lâm Thanh Diệu khép cửa, điều chỉnh hô hấp một chút, cô sờ mặt, rất nóng, lại sờ sờ tim đập, phốc phốc đập thật nhanh.
Vậy, trước kia bọn họ… Có thân mật mỗi ngày không?
Họ đã làm thế… Không kiềm chế chút nào sao?
Trong tay Lâm Thanh Diệu còn nắm thẻ anh đưa lại cho cô, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy nóng rực như ánh mắt anh.
Hứa Nghiên Bách gọi điện cho Dương Vân trước, Dương Vân biết anh muốn đến, vẫn ở nhà chờ.
Sau khi Hứa Nghiên Bách đến, Dương Vân định rót trà cho anh.
Hứa Nghiên Bách vội vàng giữ chặt bà lại, nói: “Dì Vân, dì đừng bận nữa, dì ngồi xuống trước, con có chuyện muốn thương lượng với dì một chút.
”
Dương Vân thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, bà ngồi xuống bên cạnh, không khỏi kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy? ”
Hứa Nghiên Bách lại im lặng một chút mới nói: “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, thân thể dì không tốt lắm, tốt nhất là chuẩn bị tâm lý trước.
”
Dương Vân liếc anh một cái nói: “Đứa nhỏ này, dì đã sống hơn nửa đời người rồi, sóng gió nào chưa từng thấy qua, còn có thể có chuyện gì có thể dọa dì chứ? ”
Hứa Nghiên Bách nói: “Là có liên quan đến Diệu Diệu.
”
“Diệu Diệu?” Dương Vân vẻ mặt kinh ngạc.
“Con tìm được Diệu Diệu.”
Dương Vân ngây người một lúc, một lúc lâu sau bà mới lấy lại tinh thần: “Con….con doạ dì, phải không? Con cũng đừng lấy dì Vân làm trò vui chứ.
”
Hứa Nghiên Bách nói: “Sao con có thể hù dọa dì về chuyện này? ”
Sau đó Hứa Nghiên Bách liền đem chuyện anh tìm được Lâm Thanh Diệu nói qua với Dương Vân.
“Nhưng mà, cô ấy mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước kia.”
Dương Vân tốt xấu gì cũng đã hơn năm mươi tuổi, rất nhanh từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, hỏi: “Vậy bây giờ con bé sao rồi? Dì gặp con bé được không? ”
Hứa Nghiên Bách nói: “Đương nhiên có thể, giờ cô ấy đang ở nơi con ở.
”
Edit và Beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh
Sau khi Hứa Nghiên Bách rời đi, có một người gọi là thím Dung đến nhà, là người giúp việc Hứa Nghiên Bách mời, trước đó Hứa Nghiên Bách chưa từng thuê người giúp việc nhà, vì anh là người thích thanh tĩnh, chỉ thỉnh thoảng gọi người giúp việc gia đình tới quét dọn vệ sinh.
Nhưng giờ Lâm Thanh Diệu ở nơi này, cũng không thể tùy ý giống như một mình anh, anh liền mời một người giúp việc tới chăm sóc cô, lúc nhàm chán còn có thể cùng cô nói chuyện.
Hứa Nghiên Bách và Dương Vân đến buổi chiều, khi đó Lâm Thanh Diệu đang nói chuyện phiếm với thím Dung.
Mặc dù Hứa Nghiên Bách đã rất chắc chắn nói cho Dương Vân biết cô gái kia chính là Lâm Thanh Diệu, hơn nữa cũng đã làm giám định DNA, nhưng dọc theo đường đi Dương Vân vẫn thấp thỏm bất an, có nhận lầm hay không, có thể lại là một trận mừng hụt hay không.
Thẳng đến khi bà nhìn thấy Lâm Thanh Diệu, Dương Vân liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đây chính là Diệu Diệu của bà.
Dương Vân đi theo Hứa Nghiên Bách vào nhà.
Lâm Thanh Diệu lần đầu tiên nhìn thấy bà cũng không có cảm giác quá quen thuộc, chỉ cảm thấy là một bà cô nhìn qua chừng năm mươi, nhưng tóc bà so với khuôn mặt của bà càng già nua hơn, bạc gần hết, đôi mắt kia của bà bị năm tháng tra tấn, xám xịt, lắng đọng những năm tháng đau đớn.
Nhưng lúc này bà ấy nhìn cô, lại thấy đáy mắt bà giống như đang phát ra một đạo ánh sáng, khiến gương mặt tử khí nặng nề kia hiện ra vài phần sinh cơ.
Bởi vì khiếp sợ và kích động, Bước chân Dương Vân hối hả, ngay cả đi cũng không vững, cũng may có Hứa Nghiên Bách ở bên cạnh đỡ bà một phen.
Bà từng bước đi tới Lâm Thanh Diệu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, môi run rẩy một hồi lâu mới phát ra thanh âm, “Diệu Diệu, con của mẹ, thật sự là con.
”
Lâm Thanh Diệu có chút luống cuống, cô nhìn Về phía Hứa Nghiên Bách, dùng ánh mắt hỏi thăm, Hứa Nghiên Bách gật gật đầu với cô, Lâm Thanh Diệu lại nhìn về phía bà ấy, đây chính là mẹ của cô sao?
Khuôn mặt bà ấy nhìn rất xa lạ, Lâm Thanh Diệu hoàn toàn không nhớ rõ.
Dương Vân thoáng cái ôm lấy cô, bà nức nở nói: “Diệu Diệu, con của mẹ, con còn sống, con còn sống, thật sự quá tốt.
”
Lâm Thanh Diệu theo bản năng muốn đẩy tay bà ra lại dừng giữa không trung, giọng bà ấy thê lương ai uyển, từng chữ từng chữ như khóc ra máu, cô không nhẫn tâm.
Hơn nữa không biết vì saoì, nhìn bả vai run rẩy của bà ấy, trái tim cô cũng giống như bị đâm một cái.
Dương Vân ôm trong chốc lát rồi buông cô ra, bà nâng mặt Lâm Thanh Diệu lên, chăm chú thật lâu, nước mắt rơi xuống.
Lâm Thanh Diệu có chút xấu hổ, đối mặt với người mẹ rất xa lạ này, cô có hơi luống cuống tay chân, “Ôm…xin lỗi.
Con không nhớ.
”
Dương Vân nói, “Không sao, không sao.” Bà ấy bật khóc rồi cười, “Con trở lại là tốt.” Bà nói xong nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: “Con không nhớ chút nào sao? Không có ấn tượng gì sao? ”
Lâm Thanh Diệu gật đầu: “Chuyện trước kia con hoàn toàn không nhớ rõ.
”
Dương Vân lại an ủi: “Không sao, con trở về là được rồi.
”
Dương Vân kéo cô ngồi xuống sô pha, bà nắm tay cô hỏi: “Mau nói cho mẹ biết, mấy năm nay con làm sao sống? Tại sao lại mất trí nhớ? ”
Lâm Thanh Diệu nói, “Con cũng không rõ lắm, lúc con tỉnh lại là con… Là một người đã cứu tôi, bà ấy nói con là con gái của bà ấy, Trần Nhược Tố, mấy năm nay con vẫn sống với thân phận Trần Nhược Tố, cho đến mấy ngày trước con gặp Hứa… Gặp Nghiên Bách, anh ấy nói con là vợ anh ấy, lại dùng tóc con làm giám định DNA, con mới biết con là Lâm Thanh Diệu.
”
Lâm Thanh Diệu không nói cho Dương Vân biết chuyện cô bị Trần Lạc Trân thôi miên.
Dương Vân nghe xong lời này, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Hứa Nghiên Bách, nhưng cũng không chọc thủng anh, bà lại nói với Lâm Thanh Diệu: “Con có thể dẫn mẹ đi gặp người năm đó đã cứu con, mẹ cũng nên cảm tạ bà ấy.
”
Lâm Thanh Diệu lại kinh ngạc nói: “Bà ấy coi con là con gái, ngài không trách bà ấy sao? ”
“Mẹ trách bà ấy làm gì? Con có thể trở về an toàn, mẹ đã rất biết ơn Chúa.
”
Lâm Thanh Diệu suy nghĩ một chút rồi nói: “Con dành thời gian liên lạc với bà ấy một chút, xem bà ấy có muốn gặp mặt hay không.
”
Dương Vân cười rộ lên, “Được được được.
”
Dương Vân nhìn thấy con gái thì rất vui vẻ, kéo tay Lâm Thanh Diệu nói với cô rất nhiều lời, buổi tối trước khi Lâm Thanh Diệu đi ngủ bà vẫn ngồi ở bên giường nhìn cô, làm cho Lâm Thanh Diệu rất không được tự nhiên.
Thẳng đến khi Lâm Thanh Diệu ngủ thiếp đi, Dương Vân mới đi ra.
Hứa Nghiên Bách đang chờ bên ngoài, hỏi: “Diệu Diệu ngủ rồi? ”
“Ngủ thiếp đi rồi.”
Có một số lời khó nói trước mặt Lâm Thanh Diệu, lúc này con bé đã ngủ say, Dương Vân liền nói với anh: “Nghiên Bách cám ơn con, cám ơn con đã tìm con bé trở về.
”
Hứa Nghiên Bách nói: “Dì Vân, dì không cần nói cảm ơn với con, con làm những việc này chẳng qua là nhấc tay mà thôi.
Huống chi là hẳn là con nên nói xin lỗi, lúc trước mang Diệu Diệu về nói dối là chồng của cô ấy.
”
Mấy năm nay, trong những ngày Lâm Thanh Diệu mất tích, Hứa Nghiên Bách thỉnh thoảng đi thăm Dương Vân, Dương Vân sao lại không hiểu tâm tư của anh chứ.
Đứa nhỏ này chính là yêu Diệu Diệu nhà bà, với lời nói dối của anh đối với Diệu Diệu của bà thật ra có thể giải thích được.
“Nhưng mà dì Vân, con thật tâm muốn chăm sóc Diệu Diệu, hy vọng dì Vân có thể đồng ý giao cô ấy cho con.”
Hứa Nghiên Bách nói rất nghiêm túc kiên định, chỉ là trong lòng ít nhiều mang theo chút thấp thỏm bất an.
Tuy rằng mấy năm nay anh thường xuyên đến thăm Dương Vân, quan hệ với bà cũng không tệ lắm, nhưng người mẹ nào không thương con gái mình, ở chung tốt là một chuyện, có đồng ý giao con gái cho anh không lại là một chuyện khác.
Dương Vân cười nói: “Tâm ý của con dì Vân biết, Nghiên Bách này, Diệu Diệu là con tìm về, nếu như không có con, có thể cả đời này con bé cũng không biết mình là ai.
Nói một câu hổ thẹn, ngay cả người làm mẹ như dì cũng cho rằng con bé thật sự gặp phải bất trắc, ngay cả dì cũng không tận tâm tận lực đi tìm con bé, chỉ có con mà, chỉ có con không buông tha tìm con bé về.
Nghiên Bách, con là ân nhân nhà chúng ta mà, Diệu Diệu gặp được con là may mắn của con bé, dì rất yên tâm giao con bé cho con.
”
Dương Vân nói rất chân thành, từng câu từng chữ đều động đến tâm khảm của anh.
Hứa Nghiên Bách thừa nhận, anh đến thăm Dương Vân cũng có tư tâm riêng của mình.
Dương Vân cảm thấy anh là một đứa trẻ ngoan, kỳ thật anh cũng không phải là một đứa trẻ ngoan, anh làm như vậy chẳng qua là bởi vì bà là mẹ của Lâm Thanh Diệu.
Nếu như bà không phải là mẹ của Lâm Thanh Diệu, đại khái anh cũng sẽ không có kiên nhẫn này để đi chăm một người mẹ mất con gái.
Huống chi, anh vẫn luôn có chờ mong, vẫn không tìm được thi thể của Lâm Thanh Diệu, nói không chừng cô thật sự còn sống.
Nếu như cô còn sống, nếu như anh tìm được cô trước, đến lúc đó Dương Vân nể tình anh thường xuyên đến thăm bà nói không chừng cũng sẽ giúp anh.
Tưởng Thiên Du đã buông tay cô, như vậy anh cũng có quyền đi tranh thủ, có Dương Vân hỗ trợ anh cũng có thêm một phần thắng lợi.
Đương nhiên anh cũng hy vọng được Dương Vân tán thành.
Hiện tại, Dương Vân nói cho anh biết, bà nguyện ý giao con gái cho anh, đột nhiên anh nghĩ đến nỗ lực mấy năm nay, còn có những lần đau đầu trong đêm khuya, một câu tán thành này, trong mắt anh mọi nỗ lực đều đáng giá.
Lúc Lâm Thanh Diệu tỉnh dậy, Dương Vân đã làm xong bữa sáng, Dương Vân cười cười vẻ mặt hòa ái, “Mau tới đây ngồi, mẹ làm canh và bánh bao chiên con thích ăn.
”
Lâm Thanh Diệu nhìn bánh bao chiên và canh đặt ở trước mắt, đây là thứ cô thích ăn sao? Hai thứ này, cô cũng chưa từng ăn qua, Lâm Thanh Diệu thử nếm thử một chút, bên ngoài bánh bao giòn tan bên trong mềm, cắn một ngụm trong nháy mắt nổ tung trong miệng, canh nấu rất ngon, vào miệng trơn trượt, quả thật rất ngon.
Tuy rằng cô đã được chứng minh là Lâm Thanh Diệu, nhưng dù sao trong đầu cũng chỉ có ký ức của Trần Nhược Tố, cô luôn cảm thấy cô và Lâm Thanh Diệu là hai người, nhưng bây giờ, cô chậm rãi tìm được một chút thói quen và sở thích chung trong thế giới thuộc về Lâm Thanh Diệu.
Ăn xong bữa sáng Dương Vân sẽ trở về, bà nắm tay Lâm Thanh Diệu dặn dò: “Con và Nghiên Bách rất tốt, vài ngày nữa mẹ sẽ đến thăm con.
”
“Con có thể trở về cùng mẹ xem chút không?”
Hứa Nghiên Bách vừa lúc cũng chuẩn bị ra ngoài, anh mặc áo khoác âu phục đi ra, vừa lúc nghe được những lời này, anh theo bản năng nhíu mày một chút.
Dương Vân đánh giá Hứa Nghiên Bách một cái, bà suy tư một lát liền đáp ứng, “Nếu con muốn trở về, mẹ sẽ dẫn con về xem một chút.
”
Lâm Thanh Diệu cũng rất tò mò nơi mình sinh sống trông như thế nào, nghe nói như vậy, cô vội vàng nói: “Con đi thay quần áo.
”
Lâm Thanh Diệu đi vào phòng thay quần áo, Dương Vân thấy sắc mặt Hứa Nghiên Bách có chút ngưng trọng, bà nói: “Dì biết con đang lo lắng.
Chuyện Diệu Diệu trở về sớm muộn gì người khác cũng sẽ biết, nhưng mà con yên tâm, cho dù Tưởng Thiên Du biết, dì cũng sẽ đứng về phía con, cậu ta là người lạnh bạc như vậy, dì sẽ không giao Thanh Diệu giao cho cậu ta.
”
Hứa Nghiên Bách đương nhiên tin tưởng Dương Vân sẽ đứng về phía anh, anh chỉ lo lắng, nếu Lâm Thanh Diệu và Tưởng Thiên Du gặp lại nhau, có thể làm cho tình cũ của cô hồi sinh hay không.
Tuy rằng cô đã mất trí nhớ, nhưng trước khi mất trí nhớ cô vẫn luôn yêu Tưởng Thiên Du thật sâu, Tưởng Thiên Du tựa hồ chính là định mệnh của cô, hai người này tín nhiệm lẫn nhau rất ăn ý, giống như là một đôi trời đất thiết lập, cho dù mất trí nhớ, nhưng có một số người nhất định là một cái liếc mắt trong vạn năm sinh mệnh của nhau.
Nhưng mà, nếu Dương Vân đã đồng ý dẫn cô trở về, Hứa Nghiên Bách cũng không có gì để nói, anh có thể làm chính là tự mình đưa bọn họ trở về.
Anh ở đây, có lẽ có thể đề phòng một chút.
Một đường trở lại phố Hồng Nam đều rất thuận lợi, Lâm Thanh Diệu nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc này, kinh ngạc nói: “Nơi này là nơi con sống sao? ”
Dương Vân nói, “Đúng vậy, từ nhỏ con đã lớn lên ở nơi này.
”
Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, khó trách, lúc trước cô còn thấy rất kỳ quái, vì sao rõ ràng chưa từng tới chỗ này, lại có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Hứa Nghiên Bách chỉ hy vọng lần này trở về không được gặp phải người quen nào, vốn là trước cửa tiểu khu Dương Vân thường xuyên có mấy bà dì ngồi nói chuyện phiếm, miệng bát quái này, nếu để cho bọn họ biết Lâm Thanh Diệu đã trở về, tin tức rất nhanh sẽ truyền đến tai Tưởng Thiên Du, dù sao nhà ngoại của Tưởng Thiên Du đã từng ở trong khu vực này, cũng may bây giờ còn sớm, các bà thím ấy còn chưa đến.
Một đường rất thuận lợi đi ra khỏi ba toà nhà, không ngờ lúc chờ thang máy lại nghe được một giọng nói quen thuộc chào hỏi: “Dì Vân, dì đi đâu sớm vậy? ”
Người tới là Triệu Tú Tú, cha mẹ Triệu Tú Tú cũng ở bên này, nhưng ở toà một, cô ấy vừa xuống lầu liền nhìn thấy Dương Vân đi về phía toà ba, cho nên cô liền đi theo tới chào hỏi.
Bên cạnh Dương Vân là Hứa Nghiên Bách, Triệu Tú Tú ở chỗ này nhìn thấy anh thì rất ngoài ý muốn.
Triệu Tú Tú nghi hoặc nói: “Anh Hứa sao cũng ở đây? ”
Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du có quan hệ tốt, Triệu Tú Tú và Lâm Thanh Diệu giống nhau, từ nhỏ đã quen biết Tưởng Thiên Du, dĩ nhiên cũng nhận ra Hứa Nghiên Bách.
Triệu Tú Tú dứt lời, còn chưa đợi Hứa Nghiên Bách trả lời, trong nháy mắt cô hít một hơi khí lạnh, bởi vì ánh mắt của cô đảo ra phía sau Hứa Nghiên Bách, nhìn thấy người đứng phía sau Hứa Nghiên Bách.
Người nọ có khuôn mặt giống Lâm Thanh Diệu như đúc, không, đây rõ ràng chính là Lâm Thanh Diệu!
Lâm Thanh Diệu… Lâm Thanh Diệu đã qua đời ba năm kia?!!!!!!
Cô cả kinh bịt miệng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diệu một hồi lâu, lập tức bước chân dồn dập đi qua, đại khái bởi vì quá mức khiếp sợ, cô còn lảo đảo vài bước.
Cô ấy đi tới trước mặt Lâm Thanh Diệu, che miệng đánh giá cô từ trên xuống dưới, cả kinh một hồi lâu không nói nên lời.
Là Diệu Diệu, thật sự là Diệu Diệu!!
“Cái này… Cái này…” Triệu Tú Tú nói năng lộn xộn, “Dì Vân, đây là…”
Dương Vân bị bộ dáng này của cô ấy chọc cho cười rộ lên, bà vội vàng an ủi: “Con bình tĩnh một chút.
”
Vừa lúc thang máy tới, Dương Vân nắm tay Lâm Thanh Diệu đi lên, Hứa Nghiên Bách cũng đuổi theo, trước khi cửa thang máy đóng lại, Hứa Nghiên Bách giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Vào không? ”
Ở chỗ này đụng phải Triệu Tú Tú, tâm tình Hứa Nghiên Bách thật sự không tốt lắm, Triệu Tú Tú và Tưởng Thiên Du cũng là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Triệu Tú Tú kỳ thật còn chưa kịp phản ứng, bất quá chân của cô không khống chế được đi theo vào.
Triệu Tú Tú hơi bình phục tâm tình một chút, hỏi: “Di Vân, cái này… Chuyện gì đang xảy ra vậy? ”
Dương Vân nói: “Lát nữa trở về rồi nói với con.
”
Thang máy sắp tới, Dương Vân lấy chìa khóa mở cửa, mấy người đi vào trong phòng, Triệu Tú Tú vội hỏi: “Dì Vân, dì mau nói cho con biết đi.
Chuyện này…”
Dương Vân nói với cô ấy: “Diệu Diệu mà con cũng không biết sao? ”
Cô đương nhiên nhận ra đây là Diệu Diệu, nhưng trong nhận thức của cô, Diệu Diệu đã rời đi, ba năm trước đã rời đi, một người đã qua đời nhiều năm đột nhiên xuất hiện, điều này khiến người ta phản ứng thế nào?
Triệu Tú Tú đi tới trước mặt Lâm Thanh Diệu, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Đại khái là vẻ mặt khiếp sợ nhìn quá nhiều, Lâm Thanh Diệu đối mặt với Triệu Tú Tú đang đánh giá cô rất bình tĩnh.
Triệu Tú Tú đánh giá trong chốc lát, xác định trước mắt đúng là Lâm Thanh Diệu còn sống, cô lập tức nhào tới ôm Lâm Thanh Diệu, thân thể đụng phải thoáng cái Lâm Thanh Diệu cảm giác lồng ngực đều đang rầu rĩ đau đớn.
“Diệu Diệu, Diệu Diệu cậu còn sống, cậu còn sống mà quá tốt rồi, Diệu Diệu tớ rất nhớ cậu đấy, mấy năm nay cậu đi đâu, sao một chút tin tức cũng không có.”
Cô ấy không hề có hình tượng mà khóc lớn lên, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy trên người Lâm Thanh Diệu, Lâm Thanh Diệu quả thực không nói gì cũng chết mất, cô vốn muốn trực tiếp đẩy người ra, nhưng cô ấy khóc thương tâm như vậy, cô lại không quá nhẫn tâm, thử vỗ vỗ trên vai cô ấy nhắc nhở: “Được rồi, đừng khóc.
”
“Diệu Diệu, Diệu Diệu của tớ, ô ô ô.”
“……”
Lâm Thanh Diệu không cách nào đồng cảm với cô gái trước mặt, dù sao một chút ký ức của Lâm Thanh Diệu cô cũng không có, cô ấy khóc đến nỗi cô đau đầu, cô đẩy cô ấy ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bả vai mình, mặt trên ướt đẫm, cô ghét bỏ nhíu nhíu mày.
Triệu Tú Tú lau nước mắt, chống lại vẻ mặt xa lạ lại lãnh đạm của Lâm Thanh Diệu, Triệu Tú Tú phát hiện ra sự khác thường, không đúng, theo lý mà nói, hai chị em các cô ba năm không gặp, Lâm Thanh Diệu hẳn là nên ôm cô khóc lớn một hồi mới đúng, vẻ mặt của cậu ấy sao lại lãnh đạm như vậy?
“Diệu Diệu?” Triệu Tú Tú vẻ mặt nghi hoặc, “Diệu Diệu cậu xảy ra chuyện gì? ”
Dương Vân ở một bên giải thích: “Diệu Diệu năm đó bị thương, mất trí nhớ.
”
“Mất trí nhớ?” Triệu Tú Tú kinh hãi, “Không phải ngay cả tớ cũng không nhớ đấy chứ? Cậu nhìn tớ một chút, tớ là Tú nhi này, Triệu Tú Tú.
”
Lâm Thanh Diệu: “…”
Vâng, có thể thấy, cô thực sự là Tú nhi.
Hứa Nghiên Bách nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm, anh đến công ty trước.
”
Dương Vân vội vàng nói: “Mau đi đi, con đưa chúng ta trở về đã chậm trễ một lúc rồi, đừng đến trễ.
”
Hứa Nghiên Bách lại không sốt ruột lắm, anh nói với Triệu Tú Tú: “Triệu Tú Tú cô theo tôi ra đây.
”
“Có chuyện gì vậy? Tôi có rất nhiều điều để nói với Thanh Diệu.
”
“Đi ra.”
Triệu Tú Tú có chút sợ Hứa Nghiên Bách, đám người bọn họ quen Hứa Nghiên Bách lúc học trung học, khi đó Hứa Nghiên Bách so với bây giờ còn nóng nảy hơn nhiều, cô còn gặp qua bộ dáng đánh người của anh ta,
Ngang ngược lại hung ác, bây giờ trở thành ông trùm giới đầu tư, địa vị bày ra đó, ngược lại không thấy anh đánh người, nhưng là cỗ hung hăng trên người vẫn như cũ, là người đều không thể trêu vào.
Sau đó, Triệu Tú Tú cũng không dám nói gì nữa, đi theo Hứa Nghiên Bách ra ngoài.
Vào thang máy Triệu Tú Tú hỏi: “Anh Hứa tìm tôi nói gì sao? ”
“Chuyện nhìn thấy Diệu Diệu này, tốt nhất không nên nói cho Tưởng Thiên Du biết.”
Triệu Tú Tú lúc này mới phản ứng lại, đúng rồi, Hứa Nghiên Bách làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn ở cùng một chỗ với dì Vân và Diệu Diệu? Anh ta chính là anh em tốt của Tưởng Thiên Du mà, chuyện đầu tiên sau khi Diệu Diệu trở về không nên nói cho anh em tốt của mình sao? Sao còn muốn gạt Tưởng Thiên Du?
Triệu Tú Tú cũng không ngốc, chỉ là suy đoán của cô khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô không dám nghĩ đến phương diện kia.
“Anh… Anh với Diệu Diệu, hai người…”
Hứa Nghiên Bách chậm rãi đảo mắt qua, Triệu Tú Tú sợ tới mức lập tức nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không nên nói lung tung.
”
Hứa Nghiên Bách cười cười, nụ cười kia lộ ra vài phần tà khí, “Không sai, chính là như cô bát quái, còn có thể nghĩ lớn mật hơn một chút.
”
“…” Triệu Tú Tú vội vàng khoát tay áo, “Tôi không dám tôi không dám.
”
Nhưng mà trong lòng cô sớm đã sôi trào, không phải chứ! Hứa Nghiên Bách và Lâm Thanh Diệu… Chuyện này xảy ra khi nào? Triệu Tú Tú cảm thấy thật sự khó có thể tin, Hứa Nghiên Bách loại người này thế nhưng có ý với Lâm Thanh