Phố Vàng đường Hoài An nằm trong khu công nghệ cao An Thành, tuy không phồn hoa bằng trung tâm thành phố nhưng lại tập hợp khoa học kỹ thuật cùng một số ngành công nghiệp mới phát triển nhanh chóng.
Nơi này tụ tập một lượng lớn “dân công khoa học kỹ thuật”, cũng cho ra đời rất nhiều tinh anh ngành nghề mới, cấp độ sinh hoạt cao hơn chút so với các khu vực hỗn tạp khác, hơn nữa xung quanh tụ tập mấy vòng thương nghiệp lớn, là khu vực phát triển nhanh chóng trong hai năm gần đây, nơi này cũng là tấc đất tấc vàng.
Mà Đầu tư Lợi Hưng lại có một tòa văn phòng cao tầng ở phố Vàng đường Hoài An, là một công ty chưa đưa ra thị trường, cũng có thể nói là tương đối hào khí.
Ngoài cửa văn phòng chủ tịch, tầng cao nhất của toà nhà, trợ lý Trương Dịch sửa sang lại cổ áo một chút, nghiêng đầu ngửi mùi trên người, đảm bảo không có vấn đề gì mới bắt đầu gõ cửa.
Bên trong đáp lại một tiếng anh mới mở cửa đi vào, văn phòng rất rộng, bố trí lại đơn giản, bên trái là giá sách dựa vào tường và bàn làm việc, ở giữa đặt một bàn trà cùng sô pha dùng để tiếp khách, đối diện cửa sổ sát đất đặt một chậu phong lan lá rộng không rõ tên.
Lúc này chủ tịch công ty đầu tư Lợi Hưng Hứa Nghiên Bách đang ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện kế hoạch của các công ty khác đưa lên, dạo gần đây anh rất nổi tiếng, có không ít công ty luôn muốn được anh chú trọng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, phong cách áo giản dị, cổ áo thẳng tắp, ở chỗ làm việc mà mặc kiểu quần áo như vậy trông có vẻ hơi tùy ý.
Đôi lúc Trương Dịch cảm thấy ông chủ của mình là một người rất tùy hứng, ví dụ như ở phương diện ăn mặc, anh không bám vào một khuôn mẫu nhất định, dù ở trong những tình huống đặc biệt trang trọng anh cũng sẽ không mặc mấy loại âu phục phẳng phiu nghiêm cẩn liếc mắt một cái là có thể làm nổi bật được phong cách kinh doanh tinh anh kia, đương nhiên cũng không ăn mặc đặc biệt đến mức không ra thể thống gì, vẫn là áo sơ mi và quần tây, nhưng thiết kế lại cực kỳ cá tính, cực kì có cảm giác trào lưu, cảm giác anh không giống đến để họp mà giống như đến để trình diễn.
Nhưng nói anh tùy tính tiêu sái hình như lại không đúng lắm, trong công việc anh vừa nghiêm khắc đến mức bới lông tìm vết, cho dù là một sơ hở rất nhỏ cũng không dễ dàng bỏ qua.
Giọng Trương Dịch rất rõ ràng, kính cẩn nói: “Hứa tổng, bên phía Thanh Qua đã an phận hơn rồi, trong khoảng thời gian này cũng không thấy có hành động bất thường gì.
”
Hứa Nghiên Bách đặt tài liệu trên tay xuống, dựa người vào lưng ghế.
Hiện tại Hứa Nghiên Bách đã là ông trùm giới đầu tư mạo hiểm, tuy nhiên anh vẫn còn rất trẻ, còn chưa đến ba mươi tuổi, bình thường luôn chú trọng ăn uống, sinh hoạt cũng rất kỷ luật, gương mặt kia thoạt nhìn còn trẻ hơn chút so với tuổi thật.
Nhưng đôi mắt lại dày dặn khôn khéo, bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm lập tức sẽ khiến người khác xem nhẹ khuôn mặt quá trẻ tuổi kia của anh, theo bản năng mang theo vài phần tôn trọng.
Lúc này ánh mắt anh híp lại, khóe môi tuấn lãng khẽ nhếch lên, nói: “Mã Thiên Hùng thế mà cũng khá biết điều, vậy cũng tốt, là con thì nên có vẻ dáng của con.
”
Trương Dịch hít một ngụm khí lạnh, Mã Thiên Hùng trong miệng ông chủ là người sáng lập Thanh Qua video, Thanh Qua là nền tảng video khá hot hiện nay, Mã Thiên Hùng với tư cách là người sáng lập đương nhiên cũng được coi là ông trùm trong ngành, bất quá ông chủ lại trực tiếp gọi anh ta là con.
Đương nhiên, Thanh Qua có thể có được thành tựu như ngày hôm nay cũng nhờ Hứa Nghiên Bách, ông chủ gọi một tiếng con cũng không sai.
Năm đó Mã Thiên Hùng là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, nghèo đến mức vang leng keng, cậu ta muốn sáng lập một nền tảng video, kỹ thuật và ý tưởng đã có, chỉ là không có tiền, Mã Thiên Hùng tìm mấy nhà đầu tư đều bị từ chối, sau đó trời xui đất khiến tìm được Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách rất coi trọng ý tưởng sáng tạo của cậu ta, đồng ý đầu tư tiền bạc.
Khi đó Hứa Nghiên Bách cũng mới chỉ 24 tuổi, không ít người ở tuổi này đang bắt đầu gặp phải đòn hiểm của xã hội, tuy nhiên Hứa Nghiễn Bách 24 tuổi sớm đã dày dặn kinh nghiệm hơn bạn bè cùng trang lứa, khi đó ở trong giới đầu tư mạo hiểm anh đã có chút danh tiếng, tất nhiên còn xa lắm mới nổi như bây giờ.
Hứa Nghiên Bách cũng là một người rất truyền kỳ, tuổi còn rất nhỏ đã dốc sức làm việc ngoài xã hội.
Tuy nhiên người này có một ưu điểm, anh rất nhạy bén với các con số, từ mười chín tuổi đã bắt đầu chơi cổ phiếu và quyền chọn, còn lăn lộn hai năm trên Phố Wall, hơn hai mươi tuổi đã dựa vào quyền chọn cổ phiếu kiếm được 10 triệu tệ đầu tiên, sau khi kiếm tiền thì bắt đầu đầu tư, mỗi lần đầu tư đều là loại đầu tư kiếm đi xiên này (ý nói không theo thông lệ), đầu tư vài thứ kỳ lạ cổ quái không được người khác coi trọng, giới đầu tư mạo hiểm còn đặt cho anh một biệt danh.
Lợi Hưng điên cuồng.
Thực sự là điên cuồng.
Sau khi dựa vào đầu tư kiếm được ít tiền, anh liền đến An Thành, thành lập công ty đầu tư Lợi Hưng.
Năm đó khi Mã Thiên Hùng tìm được anh, Lợi Hưng cũng vừa mới thành lập không lâu, Hứa Nghiên Bách đem hầu hết tài sản đầu tư vào, kiếm được tiền hay không cũng không ai nói rõ được, dù sao năm đó app video ngắn này hoàn toàn không được coi trọng, một khi thua thiệt thì chính là táng gia bại sản.
Sau đó Thanh Qua phát triển cũng không để Hứa Nghiên Bách thất vọng, lên sóng được một năm liền nổi tiếng, vượt xa định giá ban đầu, giá trị của Hứa Nghiên Bách và Mã Thiên Hùng cũng nước lên thì thuyền lên.
Là cổ đông lớn nhất của Thanh Qua, đương nhiên Hứa Nghiên Bách vô cùng có tiếng nói, tuy nhiên Thanh Qua phát triển càng ngày càng tốt, Mã Thiên Hùng cũng bắt đầu bất mãn với sự quản chế của Hứa Nghiên Bách, cho dù là quyết định gì cũng phải được Hứa Nghiên Bách đồng ý, vì vậy mà Mã Thiên Hùng bắt đầu có dị tâm.
Mã Thiên Hùng vì muốn làm loãng bớt cổ phần trong tay Hứa Nghiên Bách, lấy lý do đưa Thanh Qua ra thị trường để Hứa Nghiên Bách lấy cổ phần ra góp vốn, cổ phần của Hứa Nghiên Bách cuối cùng cũng tan ra đến mức chỉ còn lại 30%, mà Mã Thiên Hùng với tư cách là người sáng lập lôi kéo mấy cổ đông lớn mới vào để cậu ta sử dụng, như vậy mỗi lần đại hội cổ đông, cậu ta có thể lấy ưu thế tuyệt đối rồi đưa ra quyết định, Thanh Qua cũng không còn là tiếng nói của Hứa Nghiên Bách nữa.
Mã Thiên Hùng tự cho là đã giành được quyền khống chế Thanh Qua, mãi đến mấy ngày trước đại hội đồng cổ đông, cậu ta đưa ra một đề nghị khiến Hứa Nghiên Bách không hài lòng, Mã Thiên Hùng vốn tưởng rằng mình lôi kéo các cổ đông, đề xuất đại hội đồng cổ đông lần này cũng giống như nhiều lần trước kia trực tiếp thông qua, không nghĩ đến mấy cổ đông Mã Thiên Hùng tín nhiệm nhất đột nhiên phản bội vào phút cuối.
Mã Thiên Hùng kinh hãi thất sắc, đến lúc đó mới biết thì ra mấy cổ đông cậu ta tự cho là đứng về phía cậu ta đều là người của Hứa Nghiên Bách, cho rằng lôi kéo cổ đông để mình dùng chính là nắm được quyền quản lý công ty, không còn bị Hứa Nghiên Bách khống chế nữa, lại không biết thì ra Hứa Nghiên Bách vốn đã bất động thanh sắc nắm tất cả trong tay, nói trắng ra, toàn bộ quá trình ấy Hứa Nghiên Bách chỉ đang chơi đùa với cậu ta.
Lúc đấy Mã Thiên Hùng rất tự giác phủ định đề nghị của bản thân, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện kẹp đuôi biểu đạt lòng trung thành trước mặt Hứa Nghiên Bách, tất nhiên Hứa Nghiên Bách cũng để lại cho cậu ta chút mặt mũi.
Với sự quen thuộc của Trương Dịch đối với ông chủ nhà mình, nếu như không chạm vào giới hạn của anh, Hứa Nghiên Bách sẽ không dễ dàng phơi bày bản thân như vậy, anh thích đùa giỡn con mồi trong lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn nó nhảy nhót, nhưng dù có nhảy đến mấy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh, nếu ngả bài ra, ngược lại sẽ không vui vẻ lắm.
Năm đó sau khi Hứa Nghiên Bách đầu tư cho Mã Thiên Hùng đã đưa ra một yêu cầu, chính là hàng năm công ty phải lấy 5% vốn ra để xây cầu, Mã Thiên Hùng cũng không rõ vì sao anh lại có yêu cầu này, Hứa Nghiên Bách cũng không nói cho cậu ta biết, chỉ nói nếu cậu ta chấp nhận thì anh sẽ đồng ý đầu tư, Mã Thiên Hùng khi đó rất cần tiền, đương nhiên cũng không nói hai lời liền đồng ý.
Nhưng bây giờ, 5% đối với công ty mà nói là một khoản tiền không nhỏ, cậu ta cũng không muốn lấy ra xây cầu làm gì.
Mà đề xuất lần này của Mã Thiên Hùng tại đại hội