Tốt xấu gì anh cũng có vài phần lý trí để duy trì bình tĩnh, nên khiến người ta nhìn qua cũng chỉ là vui vẻ bình thường, nhưng thật ra trong lòng đã cảm thấy mình sắp bị bệnh thần kinh luôn rồi
Bàn tay của cô vẫn còn nắm lấy tay anh, lòng bàn tay cô mềm mại, Hứa Nghiên Bách trở tay cầm lấy, tốt xấu gì anh cũng duy trì vài phần dáng vẻ gật gật đầu, đáp: “Được, chúng ta yêu đương.
”
Lâm Thanh Diệu cũng nhịn không được cười rộ lên, cô nói: “Vậy bây giờ anh chính là bạn trai của em.
”
“Đúng, anh là bạn trai của em.”
Lâm Thanh Diệu nhìn nút thắt cởi trước ngực anh, cô vừa mới phát hiện, gió thổi lên, không chỉ lộ ra xương quai xanh của anh, còn có thể lộ ra một chút cơ bắp ngực của anh, quá đẹp, không được!
Bây giờ anh đã đồng ý, cô có lý do để quản lý nó.
Lâm Thanh Diệu liền kề sát vào một chút, cài lại từng cái cúc áo.
Hứa Nghiên Bách không rõ nguyên nhân, sau khi cài xong cô hài lòng nói: “Đẹp rồi.
”
Như vậy hơi nóng một chút, nhưng bây giờ mẹ nó anh còn có tâm tư để ý những thứ khác sao, trong đầu đều nghĩ Lâm Thanh Diệu yêu đương với anh.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi.” Lâm Thanh Diệu đề nghị.
“Được.”
Lâm Thanh Diệu xoay người lại bị người nắm lấy, bàn tay lớn, mang theo một chút chai sạn, Lâm Thanh Diệu nhìn thoáng qua bàn tay đang bị anh nắm lấy, lại nghiêng đầu nhìn về phía anh, anh nhìn về phía trước, một tay khác bỏ vào trong túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, trông khá tự nhiên.
Lâm Thanh Diệu xấu hổ cúi đầu, để anh nắm tay.
Sắc trời sắp muộn, chim bồ câu đang ở bên cạnh bay lên, đèn đường sáng lên, xa xa đèn neon lấp lánh, quảng trường bắt đầu bật nhạc, một bài hát cổ điển châu Âu, có một loại cảm giác lãng mạn của cung đình cổ đại.
Hứa Nghiên Bách vốn tưởng rằng tại lễ kỷ niệm Minh Ưng, lời nói dối của anh bị vạch trần, là anh GG*, tuy sau đó cô đồng ý ở lại bên cạnh anh, rõ ràng chỉ vì cô nhớ đến anh tìm cô trở về lại giúp cô chăm sóc cha mẹ, anh vốn định chỉ cần cô ở lại bên cạnh là sẽ có cơ hội, nhưng không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy, là cô chủ động đề nghị yêu đương.
Ngẫm lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô chính là Lâm Thanh Diệu, thiên chi kiêu nữ, toàn thân đều là hào quang, anh chỉ có thể ngước nhìn, không cách nào chạm tới người.
Nhưng bây giờ, tay cô bị anh nắm trong tay, tay cô thật mềm mại, nắm tay cũng không muốn buông ra.
Hai người tay trong tay đi qua quảng trường, cho đến khi lên xe vẫn chưa buông ra.
Hứa Nghiên Bách luôn cảm thấy tất cả những gì đang xảy ra trước mắt không quá chân thật, còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Vì vậy, sau khi lên xe, anh do dự và hỏi: “Em thực sự yêu anh?” ”
“Đương nhiên.” Lâm Thanh Diệu không hiểu vì sao anh còn hỏi như vậy, “Làm sao vậy? Anh không tin em sao? ”
“Không phải.” Hứa Nghiên Bách xoay đầu sang một bên, khuỷu tay dựa vào lưng ghế, ngón tay đặt ở chóp mũi vừa vặn che đi khóe miệng không khống chế được, đôi mắt lộ ra bên ngoài lại chất đầy nụ cười.
Lòng bàn tay Hứa Nghiên Bách nóng bỏng, hai người nắm tay không lâu sau Lâm Thanh Diệu liền cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm.
Lâm Thanh Diệu hỏi anh: “Anh có cảm thấy chúng ta cứ nắm tay như vậy không thoải mái lắm không? ”
Hứa Nghiất Bách ngồi thẳng lại, quay đầu lại hỏi cô: “Em không thoải mái sao? ”
“Không.”
“Anh cũng không.”
Vì thế lại nắm tay về nhà.
Thím đã chuẩn bị xong bữa tối, lúc này hai người mới buông tay ra, mỗi người đi rửa tay ăn cơm.
Lâm Thanh Diệu có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Hứa Nghiên Bách, ví dụ như lúc ăn cơm, cô chỉ cần nhìn qua anh là có thể đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của anh, thế nào cũng có thể nhìn thấy anh cười, hoặc là cười với cô, hoặc là cúi đầu ăn cơm cũng cười, trên mặt chỉ thiếu viết mấy chữ to “Tâm tình của tôi rất tốt”.
Anh vui vẻ, thật ra, Lâm Thanh Diệu cũng rất thoải mái, từ hôm nay trở đi, cô đã có bạn trai, tạm biệt cuộc sống độc thân từ trong bụng mẹ 23 năm, rốt cục kết giao được một người bạn trai, sao lại không thoải mái chứ.
Đêm nay Lâm Thanh Diệu kích động đến nửa đêm mới ngủ, cả đêm đều nghĩ lại chuyện hôm nay, được anh nắm tay, nghe anh nói anh từng yêu bao nhiêu, mỗi một chi tiết đều có thể khiến người ta kích động đến run rẩy.
Triệu Tú Tú huấn luyện xong mấy nghệ sĩ vừa mới ra mắt không hiểu chuyện lắm xong, trợ lý nói cho cô biết tổng giám đốc Minh Ưng tới tìm, đang chờ ở phòng làm việc của cô, Tưởng Thiên Du tìm tới cửa Triệu Tú Tú cũng không ngoài ý muốn, cô thậm chí còn biết Tưởng Thiên Du sao lại đến.
Triệu Tú Tú đẩy cửa phòng làm việc ra, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Du đứng ở trong phòng làm việc của cô, anh ta tựa vào bàn làm việc, trên tay kẹp một điếu thuốc, Triệu Tú Tú đã rất lâu không gặp Tưởng Thiên Du hút thuốc.
“Yo, người bận rộn Tưởng tổng sao lại miếu nhỏ này của tôi đây?”
Tưởng Thiên Du cũng không vòng vo với cô, trực tiếp hỏi cô: “Cô đã sớm biết Lâm Thanh Diệu đã trở lại đúng không? ”
“Đúng vậy.”
“Đã như vậy, vì sao không nói cho tôi biết?”
“Tại sao tôi phải nói với anh? Không phải anh và cô Vu thân thiết lắm sao? Nói cho anh thua anh sẽ vui vẻ à? ”
Trên mặt Tưởng Thiên Du nổi lên lửa giận, anh ta như lấy tàn thuốc ra phát tiết dập trên bàn làm việc của cô, tiện tay ném vào trong thùng rác, trong giọng nói cũng không khỏi mang theo vài phần tức giận, “Triệu Tú Tú, cô đang cố ý trả thù tôi phải không? ”
“Tôi trả thù anh cái gì? Đừng nghĩ quá nhiều.
”
Tưởng Thiên Du hạ lửa giận một chút, nói với cô: “Tôi biết lần đó tôi vì Vu Trinh quá xúc động nói chuyện làm tổn thương cô, thật xin lỗi.
”
Triệu Tú Tú kinh ngạc nhìn anh ta một cái, cô và Tưởng Thiên Du lớn lên với nhau từ nhỏ, biết tính tình người này, thiên chi kiêu tử mà, khó tránh khỏi kiêu ngạo, rất ít khi nhìn thấy anh ta chủ động nhận sai xin lỗi.
Triệu Tú Tú cũng không cảm ơn, giọng điệu của cô trào phúng, “Thật sự là không ngờ, đường đường là Tưởng tổng cũng sẽ cúi đầu xin lỗi, nhưng lời xin lỗi đột ngột đến này của anh khiến tôi rất sợ hãi đấy, anh nói thẳng ra đi, tìm tôi chuyện gì? ”
Tưởng Thiên Du nói: “Tôi biết gần đây cô muốn cho nghệ sĩ có tiết mục trên Lan Đài, tôi và giám đốc điều hành Lan Đài có quen biết, tôi có thể giúp nói một tiếng, còn nữa, khóa đào tạo nghệ sĩ mới của cô, tôi có thể đầu tư cho cô, muốn đầu tư bao nhiêu cũng được.
”
Hai điều kiện này, không thể không nói, thật sự tuyệt vời, hơn nữa còn vô cùng mê người.
Triệu Tú Tú hỏi: “Điều kiện gì? ”
“Giúp tôi hẹn Diệu Diệu.”
Triệu Tú Tú không chút nghĩ ngợi liền từ chối, “Vậy cũng không được, lần trước tôi đưa Diệu Diệu đến bữa tiệc, nếu không phải anh Hứa nể mặt Diệu Diệu sợ là tôi đã sớm bị anh ta xé xác luôn rồi, nếu tôi lại hẹn Diệu Diệu ra ngoài, vậy tôi không biết chết kiểu gì.
”
“Thế nào? Cô cảm thấy tôi không địch lại Hứa Nghiên Bách sao? Cô yên tâm, có tôi ở đây, cậu ta sẽ không làm gì cô.
”
“Vậy cũng không được.”
Ánh mắt Tưởng Thiên Du híp lại, “Nói cho cùng chính là không chịu hỗ trợ đúng không? ”
“Đúng vậy, không chịu.”
Lúc Tưởng Thiên Du đi ra từ phòng làm việc của Triệu Tú Tú, khuôn mặt đen đến mức sắp nhỏ ra nước, anh ta cởi áo khoác bên ngoài ra, cà vạt tùy ý kéo ra, lạnh lùng phân phó tài xế lái đi, tài xế sợ tới mức run rẩy, thiếu chút nữa không dám châm lửa
Vương Tỉ đang chỉ huy công nhân trên công trường bận rộn ngất trời thì bị người ta gọi đến phòng nghỉ, nhìn thấy Tưởng Thiên Du ngồi bên trong, rất ngoài ý muốn.
Tưởng Thiên Du bình thường rất bận rộn, hôm nay là ngày làm việc, sao lại rảnh rỗi chạy đến công trường xa xôi của anh?
“Sao anh lại ở đây?” Vương Tỉ hỏi anh ta.
Tưởng Thiên Du khẽ giương mắt nhìn lại, ánh mắt mang theo lãnh ý, Vương Tỉ theo bản năng rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ không ổn, anh có thể cảm giác được tâm tình của Tưởng Thiên Du không tốt lắm.
“Chuyện Diệu Diệu trở về, cậu biết không?”
Vương Tỉ chột dạ tránh ánh mắt của anh ta, đáp: “Biết.
”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Du càng nặng nề hơn, “Sao không nói cho tôi biết? ”
“Anh Hứa dặn như vậy, tôi cũng không có cách gì.”
“Anh Hứa? Mối quan hệ của cậu và Hứa Nghiên Bách tốt như vậy từ