Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

Chương 31


trước sau


Nhưng Lâm Thanh Diệu lại bình tĩnh như vậy, còn thờ ơ với chuyện giữa cô ta và Tưởng Thiên Du, không giống bộ dạng không mất trí nhớ. 
Lâm Thanh Diệu!”
Lâm Thanh Diệu nghiêng đầu nhìn theo âm thanh kia liền thấy Quách Văn Hàm hùng hổ đi tới.

Quách Văn Hàm đi đến trước mặt Lâm Thanh Diệu, tức giận hỏi cô: “Cô đã quen biết Hứa Nghiên Bách từ trước rồi?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Thời cấp 3 đã quen nhau? 
“Sao cô biết? Hứa Nghiên Bách nói cho cô?”
Quách Văn Hàm mặt giận dữ hình như đang bị đả kích, vẻ mặt trong nháy mắt cứng đơ lại, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thanh Diệu, dùng giọng điệu khó tin hỏi: “Cô là cô gái kia?”
“Cô gái nào?”
Quách Văn Hàm biết Hứa Nghiên Bách có thích một cô gái, nhưng cô ta không biết tên cô gái kia, cũng không rõ dáng vẻ của cô gái ấy, chỉ biết từ ít câu nói của mấy người xung quanh Hứa Nghiên Bách, cô ta biết cô gái kia là mối tình đầu của anh, sau này lại ở bên người khác.
Mấy năm nay cũng không thấy Hứa Nghiên Bách có bạn gái, trong lòng Quách Văn Hàm cũng thấy cân bằng, dù sao không phải cô ta cũng không phải người khác, cho nên lúc Hứa Nghiên Bách mang theo Lâm Thanh Diệu tới nơi này, cô ta cũng không ngờ Lâm Thanh Diệu thật sự là bạn gái của Hứa Nghiên Bách, cũng không ngờ Lâm Thanh Diệu chính là đứa con gái mà Hứa Nghiên Bách tâm tâm niệm niệm kia.
“Không phải cô đã ở bên người khác rồi à? Sao còn quấn lấy anh ấy không rời? Lúc anh ấy khó khăn nhất thì cô ở đâu?  Cô có biết lúc anh ấy làm công ở thuyền nhà tôi khổ đến mức nào không, chân thối rữa nhìn không ra dáng nữa, là tôi ngày ngày bôi thuốc cho anh ấy, vào thời kì đen tối nhất của anh ấy thì tôi vẫn luôn ở bên , cô đâu? Cô ở chỗ nào?”
Quách Văn Hàm có vẻ rất kích động, thậm chí Lâm Thanh Diệu còn nghi ngờ ngay sau đó cô ta sẽ nhảy qua bóp chết cô.
“Cô Quách bình tĩnh trước đã, quá khứ của cô và anh ấy tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú biết, nhưng anh ấy chọn tôi, chứng minh so với cô thì tôi càng thích hợp với anh ấy hơn, người cô nên chất vấn là anh ấy chứ không phải tôi.” 
“Sao tôi không thể chất vấn cô, nếu không phải cô, quá hai năm anh ấy sẽ trở về kết hôn với tôi, cô cũng đã ở bên người khác, vì sao cứ quấn lấy anh ấy?”
“Tôi cũng không ở bên người khác, huống chi anh ấy lại không ở bên cô, sao tôi không thể ở bên anh ấy, cô có quá ngang ngược không đấy?”
Quách Văn Hàm bị cô chặn miệng, đang lúc phẫn nộ nhất, cô ta nghe thấy có người nhẹ nhàng cười một tiếng, Quách Văn Hàm giương mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện nơi này ngoại trừ Lâm Thanh Diệu còn có người khác.
Quách Văn Hàm cả giận nói: “Cô cười cái gì?”
Vu Trinh nói: “Tôi không cười cô, cô Quách, tôi chỉ là đang cười Lâm Thanh Diệu sẽ dỗi người, cũng sẽ thọc dao vào người khác, từ trước đến nay cô ấy chính là như vậy, chuyên chọc chỗ khó chịu nhất của người ta.”  
Ý ngoài lời, Lâm Thanh Diệu nói những lời này chính là cố ý đâm chọt cô.
Lâm Thanh Diệu không hiểu, cô cãi nhau với Quách Văn Hàm thì liên quan gì đến Vu Trinh, đến lượt cô ta châm ngòi thổi gió ở đây? Lâm Thanh Diệu không hiểu Quách Văn Hàm mấy, cũng không rõ tính tình của vị đại tiểu thư này thế nào, có thể ngốc đến mức bị người ta thổi chút gió liền kích động hay không.
Lúc này Quách Văn Hàm đúng thật rất tức giận, cô hung hăng muốn đánh Lâm Thanh Diệu một trận, nhưng cô ta không quên mấy lời Hứa Nghiên Bách từng cảnh cáo cô ta, Hứa Nghiên Bách đã cảnh cáo cô ta, không được tìm Lâm Thanh Diệu gây phiền toái, tuy là Hứa Nghiên Bách không thích cô ta, nhưng chưa bao giờ nói chuyện lạnh lùng sắc bén với cô ta như thế, đó vẫn là lần đầu tiên. 
Cô ta được trong nhà chiều thành tiểu bá vương, không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất chính là Hứa Nghiên Bách, cô ta không muốn bị Hứa Nghiên Bách chán ghét.

Cho nên dù chán ghét Lâm Thanh Diệu đến mấy cô ta cũng không thể động thủ.
Nhưng cố tình có người cứ phải đâm đầu vào họng súng lúc cô ta đang nổi nóng, đúng là chế sống quá lâu.
Cô ta nói với Vu Trinh: “Cô là ai? Sao lại tới nhà tôi?”
Vu Trinh nói: “Tôi là bạn của Tưởng Thiên Du, nghe nói trang viên Quách gia rất đẹp cho nên tới tham quan một chút.”
“Bạn của anh Tưởng? Sao tôi không biết? Cho dù tính là bạn của anh Tưởng, không có chủ nhân cho phép liền tự tiện xông vào nhà, có hiểu quy củ không thế?”
Quách Văn Hàm không khách khí chút nào, Vu Trinh rất nghi hoặc, nói: “Cô Quách, tôi chỉ là người đứng xem, người chọc cô tức giận cũng không phải là tôi.”
“Sao không phải cô? Tôi nói chuyện với Lâm Thanh Diệu, cô là thứ gì mà muốn chen miệng vào?”
Vu Trinh cắn chặt răng, hai chữ “thá gì” trong miệng Quách Văn Hàm khiến cô ta rất không thoải mái, cô ta nhớ lại lúc trước ở trường học, bởi vì tự ti, cũng thường xuyên bị người trào phúng “Tính là thứ gì”.

Vu Trinh hít sâu một hơi, nói: “Cô Quách, tốt xấu gì tôi cũng là khách nhà cô, nhà cô đãi khách như vậy? Quách gia chính là đại gia hào môn nổi danh ở Hoành Cảng đấy, nghe nói ở hào môn mọi người đều gia phong nghiêm minh.”
Vu Trinh ám chỉ Quách Văn Hàm không gia giáo, Quách Văn Hàm không để ý lắm, lạnh lùng nói: “Đối không thứ không lễ phép, từ trước đến giờ tôi đều không khách khí.” Cô ta đi tới cầm lấy ly nước trên bàn mà Lâm Thanh Diệu vừa uống được một nửa lên, Quách Văn Hàm cầm lấy, tưới từ trên đầu Vu Trinh xuống.
Vu Trinh ngơ ngác, từ khi cô ta trở thành đại diện của BLUE, cô ta đi ra ngoài ai chẳng cung kính với cô ta.
Bây giờ, cô ta hoàn toàn sững sờ ở nơi đó, bất ngờ không tưởng tượng được, căn bản cô ta chưa nghĩ nên đối phó lại như thế nào.
Nhưng mà Quách Văn Hàm vẫn chưa xong, khiến cho Vu Trinh chật vật vẫn chưa bỏ qua, còn tát thẳng vào mặt Vu Trinh, dáng vẻ đại tiểu thư cao cao tại thượng nói với Vu Trinh: “Đồ không lễ phép, tôi đây là giúp cha mẹ cô giáo dục cô, sau này ra bên ngoài nhớ nhận rõ thân phận của mình, đừng cho là đúng rồi làm mấy chuyện hại người mà chẳng ích mình kia. 
Lâm Thanh Diệu cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến nước này, nàng đều xem ngây người.
Vu Trinh che bên mặt bị tát, nhiều năm như vậy, nhiều năm trôi qua như vậy, ai dám đưa tát lên mặt cô ta.

Cô ta tức giận nhìn chằm chằm Quách Văn Hàm, cô ta phải trả lại, cho dù là cái tát này hay là nước hắt lên đầu cô ta, cô ta nhất định phải trả lại. 
Tay cô ta gắt gao nắm thành quyền, đã nhiều năm không phải chịu loại ủy khuất này, mấy năm nay nhờ có Tưởng Thiên Du bảo hộ, dù cô ta làm gì cũng đều là một đường đèn xanh, ai dám không cho cô ta mặt mũi? Nhưng hiện tại, cô ta phát hiện, cô ta vẫn bị người khác tuỳ ý đánh đập chửi bới như cũ, mà Lâm Thanh Diệu, ba mất, mẹ cũng về hưu, gia đình sa sút, rõ ràng Lâm Thanh Diệu là người thua cuộc thế mà vẫn tốt đẹp ngồi đó nhìn cô ta bị chê cười. 
Vu Trinh thật sự muốn cho ả đàn bà trước mặt này biết chút lợi hại, nhưng cô ta chưa kịp làm gì, đôi mặt lạnh lùng đến mức như phóng ra dao, tay cũng năm đến đau nhức, nhưng cô ta vẫn chịu đựng, bởi vì cô ta biết, Quách gia đại tiểu thư này cô ta không thể trêu vào. 
Bầu không khi giương cung bạt kiếm này bị một giọng nói đánh vỡ. 
“Hàm hàm, con đang làm gì vậy?”
Mấy người nghe được giọng nói liền nhìn qua, liền thấy ông Quách và Hứa Nghiên Bách, Tưởng Thiên Du một trái một phải đang đi đến bên này. 
Vu Trinh đang chật vật cũng rơi vào tầm mắt của mấy người kia, Tưởng Thiên Du thấy cô ta xuất hiện ở chỗ này, sắc mặt liền trầm xuống một chút.
Quách Văn Hàm nói: “Ba, mấy người tới vừa lúc, người này tự xưng là bạn của anh Tưởng Thiên Du, nhưng con chưa bao giờ nghe anh Tưởng Thiên Du nói có mang bạn lại đây, cho nên con hoài nghi cô ta là trộm tay chân không sạch sẽ trà trộn vào nhà ta, đang còn thu thập cô ta đấy.”
Bị gọi là trộm, sắc mặt Vu Trinh càng lạnh thêm mấy phần.
Quách Xương Nhân nghe được lời này, ý vị thâm trường nhìn Tưởng Thiên Du, hỏi: “Cậu Tưởng, cô gái này là bạn cậu sao?”
Sắc mặt Tưởng Thiên Du không thế nào tốt, nhìn về phía Vu Trinh cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, Vu Trinh cúi đầu, gắt gao nhắm mắt lại, kìm nén xúc động đang muốn bùng nổ ra.

Nếu Tưởng Thiên Du thật sự mặc kệ cô ta, nếu Tưởng Thiên Du thật lạnh nhạt như vậy, nếu……
“Cô ấy là bạn tôi.”
Giọng Tưởng Thiên Du bình tĩnh không chút gợn sóng vang lên, Vu Trinh bỗng nhiên mở mắt ra nhìn về phía anh ta, Tưởng Thiên Du lại không nhìn cô ta, anh ta nói với Quách Xương Nhân: “Là tôi chưa kịp báo có mang theo bạn lại đây, tạo thành hỗn loạn, rất xin lỗi.”
“Thì ra là bạn của cậu Tưởng.” Quách Xương Nhân nói xong, lại trầm giọng nói với Quách Văn Hàm: “Sao con không phân biệt trắng đen xanh đỏ gì vậy, đây là đạo đãi khách của nhà chúng ta sao? Còn không mau xin lỗi nười ta!” 
Quách Văn Hàm nói: “Cho dù là bạn của anh Tưởng, nhưng con nói chuyện với Lâm Thanh Diệu cô ta đứng bên cạnh xen mồm vào thì chính là không lễ phép, cô ta không lễ phép, con dạy dỗ cô ta chút cũng đúng, sau này còn phải làm phiền anh Tưởng, phải dạy dỗ thêm cho cô bạn không giáo dưỡng này của anh, cho EQ cao thêm chút, đừng có mà lắm chuyện.”
“Hàm Hàm!” Quách Xương Nhân cắt ngang lời cô ta, “Chú ý tìm từ, sao lại nói chuyện với cậu Tưởng như thế?”
Quách đại tiểu thư lại không quan tâm, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Quách Xương Nhân lại tức giận, vẻ mặt áy náy nói với Tưởng Thiên Du: “Xin lỗi cậu Tưởng, đứa nhỏ này nhỏ nhất trong nhà, bị chiều đến hư.”
Tưởng Thiên Du nói: “Không sao.”
Hứa Nghiên Bách đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diệu, hỏi cô: “Em không sao chứ? Có làm khó em không?”
Yên lặng ăn dưa Lâm Thanh Diệu phục hồi tinh thần lại, đáp: “Không sao.”
Hứa Nghiên Bách liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô không sao anh mớới nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi với Diệu Diệu về trước.”

Hứa Nghiên Bách nói xong liền mang theo Lâm Thanh Diệu rời đi, sau khi lên xe, Hứa Nghiên Bách lại hỏi: “Quách Văn Hàm có gây phiền toái cho em không?”
“Không.” Lâm Thanh Diệu nhớ đến Quách Văn Hàm, lại nói: “Nhưng sao cô ta biết em và anh quen nhau từ lúc học cấp 3? Anh nói với cô ta sao?” 
“Anh không nói với cô ta, đại khái là tự mình đoán được.”
“Có phải anh từng dặn dò cô ta không?”
Hứa Nghiên Bách cũng không gạt, “Là có nói qua, sợ cô ta tới tìm em gây phiền toái.”
Nói đến chỗ này, thật ra Hứa Nghiên Bách cũng nhớ tới vừa rồi Quách Văn Hàm nói với anh, cô ta nói: “Hứa Nghiên Bách anh biết không, cô ta căn bản không thích anh.

Anh biết hôm qua em nói cho cô ta, em và anh muốn kết hôn thì cô ta phản ứng thế nào không?Cô ta chẳng có phản ứng gì, em nghi ngờ là anh bỏ tiền thuê cô ta, thế mà cô ta dám nhận, cô ta căn bản không để ý đến anh, căn bản không yêu anh, một người đứng xem như em còn nhìn ra được, anh lại nhìn không ra, anh đừng có ngớ ngẩn như thế!” 
Hứa Nghiên Bách lời này trong lòng có chút đau, anh nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diệu ngồi bên cạnh, trầm mặc một lát, hỏi: “Diệu Diệu, em yêu anh không?”
“Yêu chứ.”
Hứa Nghiên Bách cười, anh ôm Lâm Thanh Diệu vào lồng ngực, không quản người khác nói thế nào, bọn họ không nhìn ra Lâm Thanh Diệu yêu anh, nhưng chỉ cần Lâm Thanh Diệu nói yêu anh anh liền nguyện ý tin.
Lâm Thanh Diệu dựa vào lồng ngực Hứa Nghiên Bách, rất nhanh liền ý thức có gì đó không đúng, hiện tại cô rất quen thuộc Hứa Nghiên Bách cho nên có mùi gì khác thường là cô biết ngay, cô ngửi được trên quần áo của anh hương nước hoa.

Lâm Thanh Diệu sợ mình ngửi sai liền kề sát vào ngửi ngửi, cô ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, hỏi: “Trên người của anh sao lại có mùi nước hoa của người khác?”
“Hả?” Hứa Nghiên Bách cúi đầu nghe thấy câu này, “Có sao? Anh không ngửi được, không phải…… trên người sao lại có mùi nước hoa của người khác được.”
Lâm Thanh Diệu lại vùi đầu ngửi thêm vài cái, cô không ngửi sai, đúng là có mùi nước hoa của phụ nữ, Lâm Thanh Diệu nói: “Em ngửi được, anh vừa gặp ai? Ôm ai?”
Hứa Nghiên Bách: “……”
Phụ nữ đang yêu đều rất nhạy cảm, Lâm Thanh Diệu vẫn luôn quan sát sắc mặt Hứa Nghiên Bách, thấy trên mặt anh có chút bối rối là biết liền. 
“Anh ôm ai? Quách Văn Hàm?”
“……”
Hứa Nghiên Bách cảm thấy người như anh gặp chuyện rất bình tĩnh, hơn nữa da mặt lại dày, nhưng bị ánh mắt này của Lâm Thanh Diệu nhìn chằm chằm, da mặt dày và bình tĩnh căn bản không dùng được, ánh mắt anh hoảng loạn bối rối vài cái, nói: “Không phải…… Anh không phải……”
Thấy dáng vẻ này Lâm Thanh Diệu càng cảm thấy chắc chắn, “Anh ôm cô ta rồi?”
Hứa Nghiên Bách cảm thấy anh dùng miệng sợ là giải thích không nổi, anh hất đầu với tài xế, xe liền quay đầu trở lại Quách gia.

Xuống xe Hứa Nghiên Bách kéo tay Lâm Thanh Diệu vội vã đi về phía biệt thự, dáng vẻ vô cùng lo lắng, có vẻ còn sốt ruột hơn cả Lâm Thanh Diệu. 
Hứa Nghiên Bách tìm được quản gia Quách gia, nhờ hỗ trợ điều ra camera dọc hành lang, quản gia cũng đã quen thuộc Hứa Nghiên Bách, động tác rất nhanh đã lấy ra video camera quay lại.  
Hứa Nghiên Bách tiếp nhận máy tính bảng, click mở video theo dõi, cũng không xem nữa, đưa thẳng cho Lâm Thanh Diệu.
Hình ảnh trong video là Hứa Nghiên Bách và Quách Văn Hàm, còn có thể nghe được tiếng, Hứa Nghiên Bách nói với Quách Văn Hàm: “Tôi không nói giỡn với cô, Lâm Thanh Diệu là bạn gái tôi, hy vọng cô có thể tôn trọng cô ấy, không được gây phiền toái cho cô ấy.”
Quách Văn Hàm nói: “Bạn gái? Nhiều năm như vậy anh không quen bạn gái, giờ đột nhiên quen, anh lừa ai? Hơn nữa cô ta cũng đã thừa nhận, là anh bỏ tiền thuê

cô ta đến đóng giả, anh đừng gạt em.” 
“Tin hay không tuỳ cô, nhưng nếu về sau cô gây phiền toái cho cô ấy, tôi sẽ không khách khí với cô.”  
Hình như Quách Văn Hàm rất ngoài ý muốn với biểu hiện này của Hứa Nghiên Bách, dáng vẻ cô ta khiếp sợ, chất vấn nói: “Hứa Nghiên Bách, anh đây là cảnh cáo em sao? Anh để ý cô ta như vậy? Rốt cuộc cô ta là ai? Là đứa con gái anh không thể quên nổi kia sao?” 
Hứa Nghiên Bách không nói chuyện, nhưng anh biểu hiện như vậy lại làm Quách Văn Hàm kích động lên, cô ta tức giận nói: “Không phải cô ta đã ở bên người khác sao? Hứa Nghiên Bách anh có ngốc không vậy? cô ta căn bản không thích anh.


Anh biết hôm qua em nói cho cô ta, em và anh muốn kết hôn thì cô ta phản ứng thế nào không?Cô ta chẳng có phản ứng gì, em nghi ngờ là anh bỏ tiền thuê cô ta, thế mà cô ta dám nhận, cô ta căn bản không để ý đến anh, căn bản không yêu anh, một người đứng xem như em còn nhìn ra được, anh lại nhìn không ra, anh đừng có ngớ ngẩn như thế!” 
Trên mặt Hứa Nghiên Bách lộ ra mấy phần không hài lòng, nhưng cũng chưa nói gì, anh xoay người rời đi, nhưng mà mới vừa xoay người, Quách Văn Hàm lại ôm anh từ phía sau, cô ta ôm rất nhanh, khóc nức nở nói với anh: “Nghiên Bách, người ta không thích anh anh vì sao còn thích người ta, em thích anh như vậy, Sao anh không liếc mắt nhìn em một cái?” 
Hứa Nghiên Bách kéo tay cô ta ra, lạnh mặt nói: “Quách Văn Hàm, điều nên nói tôi đã nói rất rõ ràng, tôi và cô không bao giờ có khả năng, tôi không muốn nói nữa.”  
Anh nói xong liền đi thẳng, video cũng kết thúc.
Hứa Nghiên Bách nói với cô: “Đấy, em nhìn xem, là ôm anh lúc anh không để ý, không phải anh cố ý ôm, hơn nữa anh cũng kéo ra rất nhanh.”
Nhưng mà điểm chú ý của Lâm Thanh Diệu lại không ở đó, cô nhìn rất tức giận, cô nện lên tay anh một phát, nói: “Vì sao?” 
Hứa Nghiên Bách ngơ ngác, anh cẩn thận hỏi lại, “Cái gì vì sao?”
“Lúc cô ta ôm anh đến khi anh kéo ra cách nhau ba giây, cho nên, vì sao anh chần chừ ba giây rồi mới kéo ra?” :))
Hứa Nghiên Bách: “……”
Hứa Nghiên Bách cảm thấy đầu óc anh hình như là bị trộn thành một đống bùn, trái tim bởi vì khẩn trương vẫn luôn kinh hoàng, anh vẫn luôn được người khác nói miệng lưỡi trơn tru, nhưng hiện tại, nửa ngày ngay cả cái rắm cũng nghẹn không ra, Hứa Nghiên Bách cảm giác miệng anh trọc mất rồi.
“Anh…… anh cũng cần thời gian phản ứng mà, phản ứng xong rồi hành động cũng mất thời gian mà.”  
Lâm Thanh Diệu rất tức giận, đổi lại là ai thấy bạn trai mình bị cô gái khác ôm cũng sẽ rất tức giận, đột nhiên cô cảm thấy mình ngốc, sao tự nhiên lại nói với Quách Văn Hàm là Hứa Nghiên Bách bỏ tiền ra thuê mình, cô nên nói thực với cô ta cô là bạn gái chính quy, như vậy là có lý do để đi đánh cô ta. 
Tâm tình Hứa Nghiên Bách lúc này rất là phức tạp, vừa khẩn trương vừa có chút kích động nho nhỏ.

Khẩn trương là sợ cô tức giận, kích động cũng là cô tức giận.
Vì để mình sung sướng cách chuẩn xác hơn, nên Hứa Nghiên Bách nhẹ giọng hỏi một câu: “Diệu Diệu, em ghen sao?”
Lâm Thanh Diệu trừng mắt nhìn anh một cái, Hứa Nghiên Bách thầm mắng mình một tiếng, anh vội vàng dỗ nói: “Về sau anh sẽ không để cho cô ta có cơ hội đơn độc ở chung được không? Nếu cô ta lại ôm anh, anh, không…..anh sẽ cách xa cô ta một chút, không cho cô ta cơ hội ôm anh, em đừng giận, được không?”  
Tuy anh đang dỗ cô, nhưng mặt mày lại hớn hở cực kì, cứ như sợ người khác không biết hiện tại anh rất vui vẻ.
Hứa Nghiên Bách nhớ tới trước kia Tưởng Thiên Du nói với anh, cậu ta nói Lâm Thanh Diệu mà ăn dấm sẽ rất đáng sợ, thật ra anh cũng rất tò mò, Lâm Thanh Diệu là một cô gái rất lý trí, cô sẽ ghen như thế nào, hiện giờ anh đã được tiếp thu.
Cô ăn dấm đúng thật rất đáng sợ.
Cô là ghen vì anh đấy!
“Diệu Diệu, anh nói thật, anh thề, sau này anh sẽ không gặp lại cô ta nữa, giờ anh cũng đã nói rõ với cô ta.”  
Hứa Nghiên Bách chỉ do dự ba giây, nếu lúc Quách Văn Hàm ôm anh anh lại do dự nhiều thêm mấy giây, sợ là anh xong đời. 
“Diệu Diệu, em đừng nóng giận được không?” Anh dịu dàng nói với cô.
Lâm Thanh Diệu được anh dỗ một trận cũng tha thứ cho anh, nhưng cô cảm thấy vẫn nên nói với anh cho rõ ràng, cho nên cô một chút ôm lấy anh, vô cùng tự nhiên đánh dấu chủ quyền, “Hứa Nghiên Bách, anh là của em, chỉ có mình em được ôm anh.” 
Hứa Nghiên Bách nén cười, ôm bả vai cô vỗ vỗ, trong giọng nói đều giấu không nổi ý cười, “Đương nhiên, anh là của em, chỉ có em được ôm anh.” 
Hai ngày này Tưởng Thiên Du đều ở Quách gia, Hứa Nghiên Bách mang theo Lâm Thanh Diệu rời đi, Tưởng Thiên Du cũng đưa Vu Trinh đi tắm rồi thay quần áo.
Quần áo cũng là Tưởng Thiên Du sai người chuẩn bị, thấy cô ta mặc xong, Tưởng Thiên Du liền nói: “Không phải bảo cô đi sao? Vì sao còn đi vào?”
“Em là muốn vào nhìn anh, không thành nên gặp được những việc này.”
“Thay xong quần áo thì đi.” 
Vu Trinh lại không đi, cô ta đi tớiTưởng Thiên Du, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, đôi tay cởi thắt lưng anh ta, bởi vì có kinh nghiệm, thắt lưng lạch cạch vài cái rồi bị cô ta cởi ra. 
Tưởng Thiên Du bỗng nhiên nhéo cằm nâng đầu cô ta lên, động tác có chút nhanh, có vẻ có chút thô bạo, cằm của Vu Trinh rất nhanh đã đỏ ửng lên.
“Cô đang làm gì?” Anh ta lạnh giọng hỏi.
Vu Trinh cười rộ lên, “Tưởng Thiên Du, em không tin anh không có chút cảm giác nào với em.”  
Tưởng Thiên Du có chút bực bội, nhéo cằm cô ta đẩy sang bên cạnh, anh ta xoay người đưa lưng về phía cô ta, cài lại thắt lưng, nói: “Đi ra ngoài.” 
Giọng điệu lạnh nhạt vô tình
Vu Trinh đứng lên, “Em có thể đi, sau này cũng sẽ không xuất hiện bên cạnh anh, sẽ kéo đen anh giống như trước kia em từng làm, mà anh cũng vĩnh viễn không tìm thấy em, anh muốn kết quả như vậy sao?” 

Tưởng Thiên Du không nói gì, anh ta đi đến bên cửa sổ, lấy bật lửa ra, lẳng lặng hút thuốc, giọng điệu lạnh lùng như cũ nói với cô ta: “Cô đi ra ngoài.” 
Vu Trinh cười thê lương, nhưng mà lời nói ra lại tràn đầy trào phúng, “Tưởng Thiên Du, anh do dự, hy vọng anh không hối hận.”
Cô ta nói xong xoay người đi ra ngoài, cửa đóng lại vang lên một tiếng, Tưởng Thiên Du nhắm hai mắt, hung hăng nhả một ngụm khói.
Lâm Thanh Diệu tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy Hứa Nghiên Bách dựa ở đầu giường đọc sách, một chân dài gác lên trên giường, chân kia để sách nơi đầu gối, tóc vừa gội đã khô một nửa, một mớ hỗn độn trên đỉnh đầu, tư thế lười biếng phóng túng.
Thấy Lâm Thanh Diệu ra, anh đặt sách sang bên cạnh nói với cô: “Tắm xong rồi? Lại đây.”
Lâm Thanh Diệu bò lên trên giường ngồi bên người anh, Hứa Nghiên Bách lại hỏi: “Muốn ngủ sao?”
Lâm Thanh Diệu nhìn anh không nói chuyện, mặt anh rất đẹp, đuôi mắt sắc bén, một đôi mắt phượng, lúc xúc động, khóe mắt sẽ hơi ửng hồng, mũi cao, môi trái tim rất gợi cảm.
Trong mắt người yêu là cô, vẻ ngoài của anh đẹp hơn người khác rất nhiều, nên cô cảm thấy anh thật sự quá mệ người, khó trách lại bị người khác nhớ thương. h
Này không thể được!
Cô vất vả lắm mới có bạn trai, anh là của cô, hoàn hoàn thuộc về cô!
“Sao lại nhìn chằm chằm vào anh thế, đang nghĩ gì vậy.”
Lâm Thanh Diệu ôm mặt anh, thò lại gần, dán môi mình lên môi anh, nhẹ nhàng hôn, Hứa Nghiên Bách hơi giật mình, sau đó khép mắt lại, tùy ý cô cọ môi mềm mại kia lên mặt anh. 
Lâm Thanh Diệu hôn rất nhẹ, hơi thở của Hứa Nghiên Bách lại chậm rãi trở nên nặng nề, có chút không thỏa mãn vì cô hôn nhẹ, anh bắt đầu tinh tế đáp lại, hầu kết lăn lộn lên xuống.
Hôn trong chốc lát, mặt của Lâm Thanh Diệu cũng nóng lên, hai người hơi tách ra, chóp mũi cọ vào nhau, giọng Hứa Nghiên Bách khàn khàn hỏi cô: “Sao còn chưa ngủ?”
“Nghiên Bách, chúng ta sinh con đi.”
Thân thể Hứa Nghiên Bách cứng đờ, bỗng nhiên nhìn lại cô, “Em…… nói đùa cái gì vậy?”
“Em không nói giỡn, em muốn có con với anh.”
Đây cũng là hôm nay Vu Trinh cho cô ý nghĩ này, Lâm Thanh Diệu cảm thấy cô và Hứa Nghiên Bách cũng có thể có con của mình, cô muốn sinh con cho anh, sau khi có con hai người sẽ có thêm ràng buộc, người khác sẽ không đoạt anh đi. 
Hứa Nghiên Bách im lặng thật lâu, tâm tình cực kỳ phức tạp, Lâm Thanh Diệu chủ động muốn sinh con cho anh, điều đó khiến anh vui vẻ, lại ảo tưởng con của bọn họ sẽ trông như thế nào, giấu không nổi từng luồng kích động từ trái tim, nhưng cũng có chút lo lắng.
“Có phải sớm quá hay không, chúng ta mới ở bên nhau không lâu.”
Tay Lâm Thanh Diệu ôm mặt anh, cụng trán vào mặt anh, “Nhưng em muốn sinh con với anh, Nghiên Bách, chúng ta có một đứa bé không được sao?”
Hứa Nghiên Bách cảm thấy anh nên duy trì lý trí, rốt cuộc thật sự tới quá nhanh, từ khi ở bên cô đến bây giờ cô chủ động muốn có con, tất cả đều quá nhanh. Điều này khiến anh do dự, hiện tại cách làm chính xác nhất là duy trì bình tĩnh, anh không ngừng nói với mình, Lâm Thanh Diệu mất trí nhớ, không thể như vậy, cô phải hoàn toàn yêu anh mới được, bằng không về sau cô nhớ lại, cô sẽ cảm thấy anh thừa dịp chen vào, cô sẽ càng không tha thứ cho anh, anh vì lâu dài mà tính toán.
Chỉ là sự kích động càng ngày càng mãnh liệt, có âm thanh vẫn luôn mê hoặc anh, Lâm Thanh Diệu muốn sinh con cho mày, Lâm Thanh Diệu muốn sinh con cho mày, cô ấy chính là Lâm Thanh Diệu đấy, mày còn do dự cái gì, mày giãy giụa cái gì, mày thật là ngu xuẩn, cô ấy đều đã như vậy rồi thì cứ mặc kệ thôi, chỉ cần cởi quần ra! 
“Diệu Diệu, chúng ta còn chưa kết hôn.”
Giãy dụa kịch liệt trong chốc lát, Hứa Nghiên Bách lý trí khiến mình nghẹn lại bằng những lời này, nhưng anh cảm thấy rất rối loạn, giọng điệu cũng không giống bình thường.
“Trở về kết hôn sau.”
Lâm Thanh Diệu nói xong, lại thò lại gần, hôn anh.

Hứa Nghiên Bách theo bản năng, lập tức nhắm hai mắt lại.
Vốn dĩ bởi câu muốn có con kia Hứa Nghiên Bách cũng đủ kích động, hiện giờ cô lại bắt đầu hôn anh, Hứa Nghiên Bách không nhịn được nữa, anh ôm eo cô, đè cô xuống giường, hơi thở anh trở nên nặng nề.

Hẳn là nên chờ đã, chờ sau này cô có cảm tình với anh, cô không có ký ức, cho rằng mình mới 23 tuổi, 23 tuổi còn quá trẻ, anh hẳn là nên giúp cô bình tĩnh hơn, như vậy sau này khi cô nhớ ra tất cả, sẽ không hận anh.  
Hứa Nghiên Bách, mày nên bình tĩnh một chút, nên kiềm chế một chút, phải phòng ngừa chu đáo, phải để đường lui cho tương lai của mình.

Nhưng mà, lúc đầu lưỡi cô tiến vào trong miệng anh, anh chỉ nghe một tiếng nổ rất lớn vang lên trong đầu, lý trí gì đó đều là chó má. 
Mẹ nó, hiện tại chỉ muốn sinh em bé với cô!!
Tác giả có lời muốn nói: Bản này hẳn là không có dài hơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện