Lâm Thanh Diệu sau khi kết hôn với Hứa Nghiên Bách thì đi cùng đội kỹ sư cầu Hoa Giang đến công trường, công trường cách thành phố An khoảng hơn hai trăm km, không thể ngày nào cũng về nhà được, Lâm Thanh Diệu lại là nhà thiết kế của đội kỹ sư, khẳng định là phải ở lại công trường.
Vợ chồng mới cưới phải xa cách hai nơi, đối với hai người mà nói thì đều là một loại dày vò, mỗi cuối tuần Hứa Nghiên Bách sẽ đến công trường một lần, anh và những người trong đội kỹ sư đều khá quen thuộc lẫn nhau, mỗi lần đến liền có người xé giọng kêu lên: “Cô Lâm, chồng cô tới tìm cô kìa.”
Lâm Thanh Diệu vừa mới đi ra từ đê bao bằng thép, cả người đầy bụi đất, vừa lúc nghe được có người gọi một tiếng, Lâm Thanh Diệu nhìn qua chỗ phát ra tiếng, liếc mắt một cái là nhìn thấy Hứa Nghiên Bách trong đám người.
Anh luôn dễ thấy như vậy, chẳng cần cô tìm kiếm, chỉ cần ngó qua một cái, ánh mắt sẽ tự nhiên dừng lại trên người anh.
Trước mặt người đàn ông mình yêu, phụ nữ hay chú trọng hình tượng, Lâm Thanh Diệu không muốn cho anh thấy bộ dạng này của cô, Hứa Nghiên Bách còn chưa kịp đi lên, cô đã xoay người chạy đễn chỗ bên cạnh vòi nước rửa sạch mặt mình.
Mới vừa rửa xong liền nghe thấy âm thânh cuốn hút của người đàn ông phía sau truyền đến, “Đang trốn anh?”
Lâm Thanh Diệu chưa kịp xoay người, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, lồng ngực ấm áp của người đàn ông kề sát, môi dán bên tai cô hỏi cô: “Sao vừa thấy anh là chạy rồi?”
Lâm Thanh Diệu cảm giác tim bắt đầu đập nhanh hơn, thật không biết người đàn ông này có ma lực gì, mỗi lần tới gần anh, cô liền có cảm giác chân tay mình luống cuống trông như cô gái nhỏ mới biết yêu.
Hứa Nghiên Bách nắm bả vai xoay người cô lại, dùng ngón tay lau khô nước trên mặt cô.
“Nhớ anh không?”
Lâm Thanh Diệu ngây ngốc gật đầu một cái.
Hứa Nghiên Bách cười khẽ, “Thế sao không chịu gặp anh?”
Lâm Thanh Diệu chuẩn bị tâm lý trong chốc lát mới nhìn lại anh.
Vừa thấy Lâm Thanh Diệu liền không dời mắt nổi, mặt mày như họa, đáy mắt chứa ý cười, rõ ràng khí chất lười nhác phóng túng kia khiến người ta có cảm giác anh khó ở chung, nhưng cố tình lúc nhìn cô trong ánh mắt đều là nhu tình?
Lâm Thanh Diệu mê muội anh mất vài giây, ngay sau đó nhịn không được nhào qua ôm lấy anh.
Là thật sự thật sự rất muốn anh.
Hứa Nghiên Bách ôm cô, hỏi: “Còn không mời anh đến nhà em uống trà? Đi tới đây thật khát nước mà.”
Lâm Thanh Diệu liền buông anh ra, cô nắm tay anh đi về phòng cô, vừa đi vừa nói với anh về tình hình gần đây, ít chuyện nhàm chán như cậu học việc lấy sai cái đinh cũng nói với anh, anh cũng không ngại cô phiền, cười khanh khách nghe cô nói chuyện.
Lâm Thanh Diệu hỏi anh: “Có phải có chút nhàm chán không?”
Hứa Nghiên Bách nói: “Sao có thể? Ở bên em làm gì cũng chẳng nhàm chán.”
Lâm Thanh Diệu cúi đầu cười cười, lời anh nói luôn có thể làm cô vui vẻ.
Nhà của công nhân đều theo kiểu nhà tiền chế*, Lâm Thanh Diệu là nhà thiết kế, tuy rằng cũng là loại nhà tiền chế nhưng môi trường sống tốt hơn và cũng rộng hơn một ít.
*Nhà tiền chế (còn có tên gọi khác là nhà thép tiền chế) là loại nhà được làm bằng thép.
Loại nhà này được chế tạo và lắp đặt theo bản vẽ kiến trúc và các kỹ thuật đã được chỉ định sẵn.
Được đưa ra công trường để tiến hành lắp dựng trong thời gian khá ngắn.
Lâm Thanh Diệu bước vào phòng liền thật sự bắt đầu đi tìm nước pha trà cho anh, Hứa Nghiên Bách đưa chân ra phía sau một đá đóng cửa lại, vẻ mặt của Lâm Thanh Diệu khó hiểu hỏi anh: “Đóng cửa làm gì, còn phải đi ra ngoài lấy nước.”
Hai tay Hứa Nghiên Bách bỏ trong túi bước về phía cô, “Em thật sự cho rằng anh muốn uống trà?”
“……”
Vừa thấy nụ cười xấu xa kia của anh Lâm Thanh Diệu liền biết có chuyện gì, cô lập tức đỏ mặt, nói: “Mau thu lại suy nghĩ của anh đi, đây là công trường đấy.”
Hứa Nghiên Bách tựa như không nghe thấy cô nói gì, chộp lấy eo cô, cúi đầu gấp không chờ nổi nữa hôn lên môi cô.
“Nghiên Bách, không được, em chỉ có hai mươi phút.”
“Không sao, hai mươi phút, cũng đủ làm em sảng khoái.”
“……”
Tên đàn ông chó này……
Ngay từ đầu Lâm Thanh Diệu còn có thể kháng cự một chút, nhưng người đàn ông này cứ trêu chọc lừa gạt, cuối cùng Lâm Thanh Diệu chỉ còn mỗi hơi thở mỏng manh giao cho anh, “Nghiên Bách anh đừng làm ra động tĩnh quá lớn, chỗ này cách âm không tốt đâu.”
Thật ra anh nên được thật nhiều, những động tác nên có sau đó cũng không ít.
Hứa Nghiên Bách chỉ ngây người ở chỗ này một ngày rồi rời đi, lần rời đi này, ít thì một tuần, nhiều thì một tháng mới gặp nhau.
Lâm Thanh Diệu tuy là ở trên giường thì tức giận cắn anh nhưng anh vừa rời khỏi lại cực kỳ nhớ.
Sau khi trụ cầu xây tốt rồi thì Lâm Thanh Diệu được hẳn ba ngày nghỉ, nhưng trước tiên cô chưa nói với Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách cho là cô phải cuối tuần mới về.
Lâm Thanh Diệu muốn cho anh một kinh hỉ, lúc gần đến thành phố An giống như bình thường kéo việc nhà ra hỏi anh, “Anh đang làm gì thế?”
Chốc lát sau Hứa Nghiên Bách gửi một tấm ảnh qua cho cô, là ảnh chụp trong một bữa tiệc, Hứa Nghiên Bách nói: “Đến tham gia một bữa tiệc tối.”
Ảnh chụp mấy chữ mạ vàng trên đài viết “Họp báo châu báu Trình Tường ”.
“Sao đột nhiên anh có hứng thú với châu báu rồi?”
“Châu báu Trình Tường vừa ra mắt một đôi kim thiền, nghe nói làm thủ công rất tinh xảo, muốn đến xem, lại đặt một đôi cho em.”
Nghe đến tin tức này, Lâm Thanh Diệu nhấp môi cười cười, không tồi, vẫn còn nhớ đến cô.
Lâm Thanh Diệu tìm kiếm cuộc họp báo châu báu Trình Tường, tìm được địa điểm tổ chức, là một hội sở xa hoa.
Lâm Thanh Diệu về nhà thay một bộ lễ phục rồi đi thẳng đến chỗ họp báo, hơn nữa trước khi rời đi còn cố ý dặn dò giúp việc không cần nói cho Hứa Nghiên Bách cô đã về.
Bữa tiệc yêu cầu thiệp mời, nhưng sau khi kết hôn với Hứa Nghiên Bách, Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách cùng nhau tham dự không ít hoạt động xã giao, vừa lúc bên tổ chức cũng quen biết cô, tuy cô không có thiệp mời nhưng vẫn để cô đi vào.
Hội trường rất lớn, Lâm Thanh Diệu đi một vòng mới nhìn thấy Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là một người phụ nữ trang điểm rất xinh đẹp ngồi trên tay vịn của sô pha, lúc cô nhìn qua, người đó còn đang cúi đầu nói chuyện với Hứa Nghiên Bách.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen, không biết có phải trong hội trường ấm hơn hay không, anh xắn nửa tay áo sơ mi lên, nút thắt trên cổ cũng gỡ đi mấy nút, áo sơ mi cắt may thật sự không tồi, phác hoạ rất rõ ràng các đường cong cơ bắp của anh, cổ áo cởi ra làm lộ một mảng xương quai xanh lớn, cả khí chất lười biếng toát ra từ trên người anh kia nữa, nhìn rất gợi cảm.
Là loại gợi cảm đặc biệt câu dẫn phụ nữ.
Rõ ràng là màu đen kiềm chế, lại bị anh mặc thành vô cùng kiêu ngạo.
Vốn đang rất chờ mong phản ứng của anh, nhưng Lâm Thanh Diệu vừa thấy hai người kia ngồi đấy tâm tình với nhau liền cảm thấy có chút vi diệu, nếu nói là khó chịu, lại cảm thấy vì một người phụ nữ xa lạ mà khó chịu thì trông mình có vẻ rất keo kiệt, nói là hào phóng thì lại thấy không cảm thấy vậy, nhưng lại rất tức giận.
Hứa Nghiên Bách vốn đang nghe người phụ nữ bên cạnh nói chuyện, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua nhìn thấy Lâm Thanh Diệu đứng cách đó không xa, Hứa Nghiên Bách còn tưởng mình nhìn lầm, anh nhìn chăm chú vài giây, xác định người nọ đúng thật là Lâm Thanh Diệu.
Hứa Nghiên Bách bỗng nhiên đứng lên, cũng không màng đến việc đang nói chuyện cùng người phụ nữ bên cạnh mà đi thẳng đến chỗ Lâm Thanh Diệu, trong mắt anh lộ ra vẻ kinh hỉ, giọng nói cũng mang theo chút vui vẻ, “Sao em lại tới đây? Không phải cuối