Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

42: Ngoại Truyện 1


trước sau


Lâm Thanh Diệu sau khi kết hôn với Hứa Nghiên Bách thì đi cùng đội kỹ sư cầu Hoa Giang đến công trường, công trường cách thành phố An khoảng hơn hai trăm km, không thể ngày nào cũng về nhà được, Lâm Thanh Diệu lại là nhà thiết kế của đội kỹ sư, khẳng định là phải ở lại công trường.
Vợ chồng mới cưới phải xa cách hai nơi, đối với hai người mà nói thì đều là một loại dày vò, mỗi cuối tuần Hứa Nghiên Bách sẽ đến công trường một lần, anh và những người trong đội kỹ sư đều khá quen thuộc lẫn nhau, mỗi lần đến liền có người xé giọng kêu lên: “Cô Lâm, chồng cô tới tìm cô kìa.”
Lâm Thanh Diệu vừa mới đi ra từ đê bao bằng thép, cả người đầy bụi đất, vừa lúc nghe được có người gọi một tiếng, Lâm Thanh Diệu nhìn qua chỗ phát ra tiếng, liếc mắt một cái là nhìn thấy Hứa Nghiên Bách trong đám người.
Anh luôn dễ thấy như vậy, chẳng cần cô tìm kiếm, chỉ cần ngó qua một cái, ánh mắt sẽ tự nhiên dừng lại trên người anh.
Trước mặt người đàn ông mình yêu, phụ nữ hay chú trọng hình tượng, Lâm Thanh Diệu không muốn cho anh thấy bộ dạng này của cô, Hứa Nghiên Bách còn chưa kịp đi lên, cô đã xoay người chạy đễn chỗ bên cạnh vòi nước rửa sạch mặt mình.
Mới vừa rửa xong liền nghe thấy âm thânh cuốn hút của người đàn ông phía sau truyền đến, “Đang trốn anh?”
Lâm Thanh Diệu chưa kịp xoay người, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, lồng ngực ấm áp của người đàn ông kề sát, môi dán bên tai cô hỏi cô: “Sao vừa thấy anh là chạy rồi?”
Lâm Thanh Diệu cảm giác tim bắt đầu đập nhanh hơn, thật không biết người đàn ông này có ma lực gì, mỗi lần tới gần anh, cô liền có cảm giác chân tay mình luống cuống trông như cô gái nhỏ mới biết yêu.
Hứa Nghiên Bách nắm bả vai xoay người cô lại, dùng ngón tay lau khô nước trên mặt cô.
“Nhớ anh không?”
Lâm Thanh Diệu ngây ngốc gật đầu một cái.
Hứa Nghiên Bách cười khẽ, “Thế sao không chịu gặp anh?”
Lâm Thanh Diệu chuẩn bị tâm lý trong chốc lát mới nhìn lại anh.

Vừa thấy Lâm Thanh Diệu liền không dời mắt nổi, mặt mày như họa, đáy mắt chứa ý cười, rõ ràng khí chất lười nhác phóng túng kia khiến người ta có cảm giác anh khó ở chung, nhưng cố tình lúc nhìn cô trong ánh mắt đều là nhu tình?  
Lâm Thanh Diệu mê muội anh mất vài giây, ngay sau đó nhịn không được nhào qua ôm lấy anh.
Là thật sự thật sự rất muốn anh.
Hứa Nghiên Bách ôm cô, hỏi: “Còn không mời anh đến nhà em uống trà? Đi tới đây thật khát nước mà.”  
Lâm Thanh Diệu liền buông anh ra, cô nắm tay anh đi về phòng cô, vừa đi vừa nói với anh về tình hình gần đây, ít chuyện nhàm chán như cậu học việc lấy sai cái đinh cũng nói với anh, anh cũng không ngại cô phiền, cười khanh khách nghe cô nói chuyện.

Lâm Thanh Diệu hỏi anh: “Có phải có chút nhàm chán không?”
Hứa Nghiên Bách nói: “Sao có thể? Ở bên em làm gì cũng chẳng nhàm chán.”
Lâm Thanh Diệu cúi đầu cười cười, lời anh nói luôn có thể làm cô vui vẻ.
Nhà của công nhân đều theo kiểu nhà tiền chế*, Lâm Thanh Diệu là nhà thiết kế, tuy rằng cũng là loại nhà tiền chế nhưng môi trường sống tốt hơn và cũng rộng hơn một ít.
*Nhà tiền chế (còn có tên gọi khác là nhà thép tiền chế) là loại nhà được làm bằng thép.

Loại nhà này được chế tạo và lắp đặt theo bản vẽ kiến trúc và các kỹ thuật đã được chỉ định sẵn.

Được đưa ra công trường để tiến hành lắp dựng trong thời gian khá ngắn.
Lâm Thanh Diệu bước vào phòng liền thật sự bắt đầu đi tìm nước pha trà cho anh, Hứa Nghiên Bách đưa chân ra phía sau một đá đóng cửa lại, vẻ mặt của Lâm Thanh Diệu khó hiểu hỏi anh: “Đóng cửa làm gì, còn phải đi ra ngoài lấy nước.”
Hai tay Hứa Nghiên Bách bỏ trong túi bước về phía cô, “Em thật sự cho rằng anh muốn uống trà?”
“……”
Vừa thấy nụ cười xấu xa kia của anh Lâm Thanh Diệu liền biết có chuyện gì, cô lập tức đỏ mặt, nói: “Mau thu lại suy nghĩ của anh đi, đây là công trường đấy.”
Hứa Nghiên Bách tựa như không nghe thấy cô nói gì, chộp lấy eo cô, cúi đầu gấp không chờ nổi nữa hôn lên môi cô.
“Nghiên Bách, không được, em chỉ có hai mươi phút.”
“Không sao, hai mươi phút, cũng đủ làm em sảng khoái.”
“……”
Tên đàn ông chó này……
Ngay từ đầu Lâm Thanh Diệu còn có thể kháng cự một chút, nhưng người đàn ông này cứ trêu chọc lừa gạt, cuối cùng Lâm Thanh Diệu chỉ còn mỗi hơi thở mỏng manh giao cho anh, “Nghiên Bách anh đừng làm ra động tĩnh quá lớn, chỗ này cách âm không tốt đâu.”
Thật ra anh nên được thật nhiều, những động tác nên có sau đó cũng không ít.

Hứa Nghiên Bách chỉ ngây người ở chỗ này một ngày rồi rời đi, lần rời đi này, ít thì một tuần, nhiều thì một tháng mới gặp nhau.

Lâm Thanh Diệu tuy là ở trên giường thì tức giận cắn anh nhưng anh vừa rời khỏi lại cực kỳ nhớ.
Sau khi trụ cầu xây tốt rồi thì Lâm Thanh Diệu được hẳn ba ngày nghỉ, nhưng trước tiên cô chưa nói với Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách cho là cô phải cuối tuần mới về.
Lâm Thanh Diệu muốn cho anh một kinh hỉ, lúc gần đến thành phố An giống như bình thường kéo việc nhà ra hỏi anh, “Anh đang làm gì thế?”
Chốc lát sau Hứa Nghiên Bách gửi một tấm ảnh qua cho cô, là ảnh chụp trong một bữa tiệc, Hứa Nghiên Bách nói: “Đến tham gia một bữa tiệc tối.”
Ảnh chụp mấy chữ mạ vàng trên đài viết “Họp báo châu báu Trình Tường ”.
“Sao đột nhiên anh có hứng thú với châu báu rồi?”
“Châu báu Trình Tường vừa ra mắt một đôi kim thiền, nghe nói làm thủ công rất tinh xảo, muốn đến xem, lại đặt một đôi cho em.”
Nghe đến tin tức này, Lâm Thanh Diệu nhấp môi cười cười, không tồi, vẫn còn nhớ đến cô.
Lâm Thanh Diệu tìm kiếm cuộc họp báo châu báu Trình Tường, tìm được địa điểm tổ chức, là một hội sở xa hoa.

Lâm Thanh Diệu về nhà thay một bộ lễ phục rồi đi thẳng đến chỗ họp báo, hơn nữa trước khi rời đi còn cố ý dặn dò giúp việc không cần nói cho Hứa Nghiên Bách cô đã về.
Bữa tiệc yêu cầu thiệp mời, nhưng sau khi kết hôn với Hứa Nghiên Bách, Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách cùng nhau tham dự không ít hoạt động xã giao, vừa lúc bên tổ chức cũng quen biết cô, tuy cô không có thiệp mời nhưng vẫn để cô đi vào.
Hội trường rất lớn, Lâm Thanh Diệu đi một vòng mới nhìn thấy Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là một người phụ nữ trang điểm rất xinh đẹp ngồi trên tay vịn của sô pha, lúc cô nhìn qua, người đó còn đang cúi đầu nói chuyện với Hứa Nghiên Bách.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen, không biết có phải trong hội trường ấm hơn hay không, anh xắn nửa tay áo sơ mi lên, nút thắt trên cổ cũng gỡ đi mấy nút, áo sơ mi cắt may thật sự không tồi, phác hoạ rất rõ ràng các đường cong cơ bắp của anh, cổ áo cởi ra làm lộ một mảng xương quai xanh lớn, cả khí chất lười biếng toát ra từ trên người anh kia nữa, nhìn rất gợi cảm.
Là loại gợi cảm đặc biệt câu dẫn phụ nữ.
Rõ ràng là màu đen kiềm chế, lại bị anh mặc thành vô cùng kiêu ngạo.
Vốn đang rất chờ mong phản ứng của anh, nhưng Lâm Thanh Diệu vừa thấy hai người kia ngồi đấy tâm tình với nhau liền cảm thấy có chút vi diệu, nếu nói là khó chịu, lại cảm thấy vì một người phụ nữ xa lạ mà khó chịu thì trông mình có vẻ rất keo kiệt, nói là hào phóng thì lại thấy không cảm thấy vậy, nhưng lại rất tức giận.

Hứa Nghiên Bách vốn đang nghe người phụ nữ bên cạnh nói chuyện, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua nhìn thấy Lâm Thanh Diệu đứng cách đó không xa, Hứa Nghiên Bách còn tưởng mình nhìn lầm, anh nhìn chăm chú vài giây, xác định người nọ đúng thật là Lâm Thanh Diệu.
Hứa Nghiên Bách bỗng nhiên đứng lên, cũng không màng đến việc đang nói chuyện cùng người phụ nữ bên cạnh mà đi thẳng đến chỗ Lâm Thanh Diệu, trong mắt anh lộ ra vẻ kinh hỉ, giọng nói cũng mang theo chút vui vẻ, “Sao em lại tới đây? Không phải cuối

tuần mới về sao?”
“Trong đội cho nghỉ.”
Nhìn thấy người mong nhớ đã lâu, trong lòng Hứa Nghiên Bách khỏi nói vui vẻ biết bao nhiêu, nên cũng không ý thức được sắc mặt của Lâm Thanh Diệu có gì không đúng.
Xung quanh quá nhiều người, thật sự không thích hợp nói chuyện, Hứa Nghiên Bách nắm tay Lâm Thanh Diệu đi về phía cửa.
Cuộc họp báo châu báu Trình Tường này Tưởng Thiên Du cũng tham gia, thương nghiệp châu báu này cũng vừa lúc là bạn của anh ta, hơn nữa gần đây anh ta chịu quá nhiều đả kích, anh ta cũng không thể cao ngạo như trước kia, chỉ cần có tiệc là đều phải tới tham gia chữa trị chút nhân mạch.
Nhưng anh ta không ngờ được Hứa Nghiên Bách cũng tới, càng không ngờ được đột nhiên Lâm Thanh Diệu xuất hiện, anh ta nghe nói cô đi cùng đội kỹ sư đến công trường, kỳ nghỉ rất ít, hiếm khi quay về một lần.
Tưởng Thiên đang nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt lại hay ngó về phía bên kia, tự nhiên cũng thấy Hứa Nghiên Bách dắt tay Lâm Thanh Diệu rời đi.

Toàn bộ quá trình Lâm Thanh Diệu chưa hề nhìn về phía anh ta một lần, nói không chừng còn chưa thấy anh ta ở đây.
Nhớ trước đây, chỉ cần chỗ nào có anh ta, ánh mắt của cô sẽ rơi xuống trên người anh ta, chỉ nhìn anh ta, nhưng bây giờ, anh ta trong mắt cô sợ là chẳng khác gì người qua đường.
Nghĩ đến đây, trong lòng phức tạp khôn kể, chỗ xương sườn chỗ lại bắt đầu đau âm ỉ.
Không biết Hứa Nghiên Bách mang cô đi ra làm gì, nhưng hình như làm gì cũng chẳng liên quan đến anh ta, cũng không biết vì sao, chỉ là hèn mọn muốn tìm tòi đến tột cùng.
Tưởng Thiên Du đi theo ra, lúc đi ngang qua chỗ hành lang nghe thấy có mấy cô gái tụ tập một chỗ nhỏ giọng nghị luận.
“Người vừa đi qua là vợ của Hứa tổng à, cô ấy đẹp thật đấy.”
“Không chỉ có xinh đẹp, người ta còn tốt nghiệp đại hoc trọng điểm, nghe nói bây giờ đang nhà thiết kế cầu đường, vừa có nhan sắc vừa có thực lực.”
“Ai, đột nhiên mình nhớ ra, cô Hứa này trước kia hình như là nữ chủ nhân của tập đoàn Minh Ưng mà.”
“A, chính là Minh Ưng lúc trước nháo đến mức ồn ào huyên náo kia sao?”
“Không sai! Cậu nói xem vị chủ tịch của Minh Ưng kia nghĩ cái gì, có cô vợ xinh đẹp như thế, còn tìm loại mặt hàng như vậy.”
“Ai biết được, đàn ông mà, đều thích mới mẻ.”
Cũng không biết ai trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, rồi sau đó liền nhìn thấy Tưởng Thiên Du y như một pho tượng sát thần đứng cách đó không xa, tuy rằng khoảng thời gian trước Minh Ưng bị thương nhưng nói chung vẫn là cây đại thụ rễ sâu, chủ tịch tập đoàn Minh Ưng Tưởng Thiên Du này đi ra ngoài vẫn ít ai dám trêu chọc anh ta.
Nhóm cô gái đang bàn luận kia lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh, một đám sợ đến mức câm nín, nhưng có người gan lớn, vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười nói: “Xin lỗi Tưởng tổng, chúng tôi lắm miệng, anh sẽ không để ý đâu chứ.”
Tưởng Thiên Du không nói chuyện, lạnh mặt rời khỏi.

Hứa Nghiên Bách kéo Lâm Thanh Diệu ra phía sau, nơi này có một ban công lớn, phía trên có đèn tường, ánh đèn màu cam khiến mọi thứ như trở nên ấm áp hơn.
Hứa Nghiên Bách áp sát người vào tường, trán dán trán của cô, hỏi cô: “Sao lại về rồi? Về cũng không nói trước một tiếng?”
“Sợ quấy rầy anh mà.”
Lúc này Hứa Nghiên Bách mới cảm thấy có gì đó không đúng, anh cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, trên mặt viết đầy mấy chữ không vui, Hứa Nghiên Bách không rõ nguyên do, hỏi: “Anh làm gì không đúng rồi, sao lại là dáng vẻ không vui thế này? Em nói ra đi, anh sửa ngay lập tức.”
Vừa há mồm là khôi hài vui vẻ như vậy, Lâm Thanh Diệu đột nhiên cảm thấy bản thân có chút không thể hiểu được, nhưng nhìn cổ áo mở ra thoải mái kia của anh, cô cố ý giật cổ áo anh thật mạnh, giúp anh cài từng cái cúc áo
“Cởi cái này ra làm gì? Vừa nãy anh ngồi gần cô ta như vậy, anh sợ là còn chưa biết ánh mắt cô ta cứ ngó lên người anh đi?”
Hứa Nghiên Bách hiểu rõ, thì ra là vì cái này, anh nói: “Một tên đàn ông thúi như anh, còn có ai ngó đến anh làm gì chứ?”
“Vì sao không thể?” Lâm Thanh Diệu nhíu mày.
Hứa Nghiên Bách bị cô chọc cười, dục vọng chiếm hữu của cô gái này còn mạnh hơn cả anh, nhưng cảm giác bị cô chiếm hữu lại khiến anh rất vui vẻ.
Anh ôm cô nói: “Được, vợ anh nói gì cũng đúng, vợ anh nói gì cũng phải nghe, sau này có nóng thế nào anh cũng phải gài cúc cẩn thận, không được để người khác chiếm tiện nghi.”
Lâm Thanh Diệu được anh dỗ, lập tức cảm thấy bản thân giống như vô cớ gây rối, cô vội nói: “Thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, em vẫn chưa keo kiệt đến mức đấy đâu.”
“Đương nhiên không phải vợ anh keo kiệt, là anh nguyện ý, anh tự muốn như vậy, là đàn ông kết hôn rồi phải biết tự giác.”
Lâm Thanh Diệu cười phụt một tiếng, tên xấu xa này, lúc nào cũng nói mấy lời khiến cô nở gan nở ruột như vậy, bây giờ cô không giận chút nào nữa, nhiều ngày không gặp, nhìn người đàn ông này liền cảm thấy anh chọc người ta yêu thật sự, cô nhón chân lên hôn vào môi anh một cái.
Việc này đối với Hứa Nghiên Bách cả ngày mong nhớ vợ mình mà nói thì chính là chịu không nổi loại trêu chọc này, chưa kể vẫn là vợ mình chủ động hôn mình, nên anh không nghĩ ngợi thêm gì nữa, môi Lâm Thanh Diệu còn chưa kịp rời, anh liền bắt được, hung hăng nghiến lên.
Tưởng Thiên Du đứng ở cửa nhìn một màn, màn đêm buông xuống, bầu trời điểm xuyết vài ngôi sao, nhìn hai người đang ôm hôn ở đấy, miệng vết thương trong lòng tựa như bị một bàn tay lớn xé toạc ra, đau đến mức hít thở không thông, nhưng chân lại như bị đóng chặt, không cách nào di chuyển nổi.
Anh ta nhớ tới, đã từng, cũng từng như thế, anh ta ôm cô dựa vào bên cây, cô cười đôi mắt cong cong, nói với anh ta: “Tưởng Thiên Du, chúng ta sẽ luôn luôn không xa rời nhau được không?”
Anh ta nói: “Chuyện tương lai không biết được, lại nói không chừng, sao em có thể đảm bảo em không bao giờ tách ra khỏi anh, lỡ như sau này em yêu người khác thì làm sao?”
“Sao như vậy được?” Cô chỉ lên những ngôi sao trên bầu trời nói với anh ta: “Ngôi sao có thể làm chứng.”
Ngôi sao còn đấy, cô gái nói sẽ không yêu người khác lúc này lại đang ôm hôn người khác.
Nhưng mà, anh ta không có tư cách gì để tức giận nữa.
Đau đến mức tận cùng, có một âm thanh cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.
Tưởng Thiên Du, mày xứng đáng..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện