Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp, để cho mình bình tĩnh một chút, lại nhìn về phía người nọ, không phải ảo giác của anh, cô vẫn còn ở đó như cũ.
Tay chân Hứa Nghiên Bách đã đi trước suy nghĩ của anh, anh luống cuống tay chân mở cửa xe nhưng đai an toàn vẫn chưa cởi ra, anh lại cuống quít cởi đai an toàn.
Nhưng anh đã chậm mất một bước, khi thành công bước ra khỏi xe, cô leo lên xe đi mất rồi.
Lúc này đèn xanh sáng lên, xe phía sau bắt đầu bấm còi, Hứa Nghiên Bách ngồi lại vào xe, vốn định đi thẳng lại trực tiếp quay đầu, thiếu chút nữa đụng phải xe đang đi thẳng.
Lâm Thanh Diệu, anh thật sự nhìn thấy Lâm Thanh Diệu.
Trong đầu vẫn xuất hiện âm thanh ấy, Hứa Nghiên Bách cảm giác không thể nào khống chế nổi ngón tay, đang khẽ run lên.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, anh một đường đuổi theo xe điện, nhưng không linh hoạt bằng xe điện, rất nhanh sau đó anh đã bị dòng xe chặn lại, trơ mắt nhìn chiếc xe điện kia rẽ vào một con đường khác, đợi đến khi xe lưu thông anh có thể đuổi theo thì đã hoàn toàn không còn bóng dáng của Lâm Thanh Diệu nữa.
Hứa Nghiên Bách nện một quyền vào vô lăng, nắm đấm vừa vặn trúng phải còi, phát ra một tiếng vang chói tai.
Nhưng anh cũng không nóng nảy quá lâu, anh lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho cảnh sát Lý, khi cảnh sát Lý nhận được điện thoại của Hứa Nghiên Bách, nghe anh nói qua điện thoại là anh nhìn thấy Lâm Thanh Diệu, vô cùng hoài nghi người này có phải là chấp niệm quá sâu biến thành bệnh thần kinh hay không.
Nhưng khi cảnh sát Lý điều tra camera trên đường Hồng Nam theo yêu cầu của Hứa Nghiên Bách, nhìn bóng dáng cực kỳ giống Lâm Thanh Diệu kia cũng trợn tròn mắt.
Vì cô đội mũ bảo hiểm, hơn nữa bên cạnh lại có một cây đại thụ, cho nên chỉ có thể chụp được nửa khuôn mặt, nhưng do là video, nửa khuôn mặt kia so với ảnh chụp chân thực hơn rất nhiều.
Video được kéo lại gần, ngay cả cảnh sát Lý cũng cảm thấy người này thật sự rất giống Lâm Thanh Diệu, khó trách Hứa Nghiên Bách sẽ nhận ra cô.
Chỉ là cô gái này thật sự là Lâm Thanh Diệu sao? Nếu cô ấy là Lâm Thanh Diệu, nhiều năm như vậy sao không xuất hiện, còn đi qua nhà mình mà không vào?
Cảnh sát Lý nhìn ra Hứa Nghiên Bách rất kích động, tuy rằng trên mặt anh không biểu hiện ra, nhưng bắp thịt hai bên tóc của anh vẫn căng chặt.
Hứa Nghiên Bách bảo cảnh sát Lý in ảnh ra.
Cảnh sát Lý đưa ảnh đã in cho anh và hỏi: “Anh có chắc người này là Lâm Thanh Diệu không?” ”
“Không chắc.”
“……”
Anh thật sự không chắc lắm, nếu là Lâm Thanh Diệu, cô còn sống thì sao không về nhà? Nếu như không phải cô, nhưng người này thật sự rất giống, trên đời này thật sự có người giống Lâm Thanh Diệu đến như vậy sao?
**
Lúc Vu Trinh đến nhà Tưởng Thiên Du chỉ thấy phía sau vườn còn sáng đèn, cô đi ra phía đó, chỉ thấy Tưởng Thiên Du ngồi trên một chiếc ghế dài trong hoa viên, bên cạnh ghế đặt một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn đặt một chai rượu vang đỏ, không còn nhiều lắm, lúc Vu Trinh nhìn qua Tưởng Thiên Du uống một hơi dài.
Rượu vang đỏ là để thưởng thức, kiểu uống này rõ ràng là để phát tiết.
Có thể thấy hôm nay tâm trạng của anh ấy không tốt lắm.
Vu Trinh nhớ rõ hôm nay là ngày gì mới tới thăm anh, quả nhiên vừa đến ngày có liên quan đến Lâm Thanh Diệu là anh liền trở nên vô cùng chán nản.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của Tưởng Thiên Du và Lâm Thanh Diệu.
Tưởng Thiên Du ngẩng đầu nhìn thấy cô, hỏi: “Sao lại tới đây? ”
Vu Trinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Anh uống nhiều quá, em đỡ anh vào nghỉ ngơi.
”
Vu Trinh đi qua thử đỡ anh một chút, lại phát hiện thân thể anh rất nặng, không đỡ nổi, Vu Trinh hỏi: “Anh uống bao nhiêu rồi? Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy? ”
Tưởng Thiên Du xoa xoa trán, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhuốm rượu mang theo mê ly, ánh mắt của anh dần dần trở nên phức tạp, đột nhiên anh túm lấy cổ tay cô, chỗ trắng trong mắt đỏ ửng, vẻ tức giận.
“Em đã đi đâu vậy?” Sắc mặt anh căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô, giống như đang lên án, “Anh cho phép em rời khỏi anh sao? Sao em lại làm thế với anh? ”
Rõ ràng giọng điệu rất sắc bén, nhưng đôi mắt kia lại đỏ ửng, khóe mắt rõ ràng có nước mắt, lời này nghe lại khiến người ta có cảm giác ủy khuất.
Vu Trinh suy đoán sợ là anh uống say, cảm xúc nghiêm túc của đàn ông giấu rất kín, rất ít khi anh để lộ ra ngoài, nhất là thẳng thắn biểu hiện ra thế.
Anh nhận lầm cô thành Lâm Thanh Diệu, đây là đang lên án Lâm Thanh Diệu cô ta rời khỏi anh?
Cô là thế thân của Lâm Thanh Diệu, điểm này cô vẫn luôn hiểu rất rõ ràng, chỉ là có ai cam tâm làm thế thân của người khác chứ? Nhưng sau một khoảng thời gian ngắn không vui, cô đã bình tĩnh lại.
Tưởng Thiên Du là ai chứ, thiên chi kiêu tử, cho dù chỉ dính chút hào quang của anh cũng đủ để cô khoe khoang cả đời.
Vu Trinh mềm giọng nói: “Anh Thiên Du, là em, Vu Trinh.
”
Đáy mắt anh dần dần rõ hơn, hẳn là đã nhận ra cô.
Vu Trinh thấy anh không phải say đến bất tỉnh nhân sự, cô liền tự giác nói: “Đã muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi sớm một chút, em cũng phải trở về.
”
Tưởng Thiên Du sẽ không qua đêm cùng cô, mặc dù anh coi cô như thế thân, nhưng anh và cô vẫn duy trì một tầng giới hạn như vậy.
Nhưng sau khi cô nói xong lời này, anh vẫn chưa buông tay.
“Anh Thiên Du?”
“Đêm nay ở lại bồi anh.”
Âm thanh khàn khàn, giọng mũi rất nặng, đặc biệt dễ khiến người ta động dung.
Đề nghị này lại khiến Vu Trinh cực kỳ ngoài ý muốn, Tưởng Thiên Du để cho cô ở lại?
“Sao vậy? Không muốn? ”
Vu Trinh cúi đầu, tim đập thình thịch, một lúc lâu mới có thể nói chuyện bình thường.
“Không, em… Tất nhiên là em muốn.
”
**
Hai ngày nay Hứa Nghiên Bách vẫn luôn nghiên cứu mấy tấm ảnh này, anh muốn xem có thể phát hiện manh mối gì từ trên ảnh hay không, tạm thời còn chưa biết người này là ai, cô ấy ở đâu, làm sao để tìm được cô.
Ngay tối hôm qua Tưởng Thiên Du lại gọi điện thoại cho Hứa