Lâm Du chậm rãi nói: “Chúng tôi chia tay.”“Há, chia?”Cô giáo Tiểu Chu lúng túng gãi đầu, ngại ngùng đổi chủ đề: “Khụ khụ, nước lẩu đã sôi, chắc là ăn được rồi đúng không?”“Ăn được rồi, mọi người ngồi xuống ăn đi.” Lâm Du ngồi xuống.Đây là lẩu uyên ương, Lâm Du không thích ăn cay, cho nên cậu ngồi cạnh phần nước dùng không cay bên này.Hứa Thuần ngồi bên cạnh Lâm Du, không ngừng giúp Lâm Du gắp đồ ăn: “A Du, ăn nhiều lên một chút.”“Em cũng ăn đi, đừng lo lắng cho anh.” Khẩu vị của Lâm Du so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng cậu cũng không ăn được nhiều hơn là mấy.Sau khi ăn xong, cô giáo Tiểu Chu có chút việc nên đã quay lại trường.Hứa Thuần cũng không nhàn rỗi, thu dọn đồ đạc rồi đổ rác, bận lên bận xuống, nhìn cũng không ra cậu là thiếu gia con nhà giàu.Dì Từ nhìn Hứa thuần: “Tiểu Du, đứa nhỏ này có phải hay không …”Lâm Du cười xua tay: “Dì Từ, dì hiểu lầm rồi, cậu ấy là em họ ...!của bạn trai cũ con, chúng con vẫn luôn quan hệ rất tốt như vậy.”“Được rồi.”Dì Từ đã thay đổi cái nhìn một chút về Hứa Thuần, bà vẫn rất lo lắng rằng Lâm Du sẽ lặp lại những sai lầm tương tự."Đứa nhỏ này, có chuyện gì thì cũng thà ôm trong lòng còn hơn nói ra, dì Từ không muốn con bị oan nữa, con cứ yên tâm ở bên dì Từ, đừng đi đâu.
Đứa bé sắp sinh rồi.
Dì Từ sẽ giúp con, con không cần dựa vào ai khác.”“Vâng ạ.” Lâm Du gật đầu, đôi mắt ướt lệ.Từ sau khi mẹ cậu qua đời, ngoài tiên sinh ra, chỉ có dì Từ là yêu thương cậu nhất.Giờ thì tiên sinh cũng đã tìm lại được hạnh phúc của riêng mình.Lâm Du cũng vui mừng thay cho anh ấy.….Sau khi dì Từ đi khỏi, Hứa Thuần ngồi bệt trên ghế, mệt mỏi.“Ai daa, lẩu rất dễ ăn, nhưng dọn dẹp thật phiền phức.”Cái bàn kia, Hứa Thuần vì muốn lau khô mà đã lau đi lau lại ba đến bốn lần.Mặt đất cũng lấm lem dầu mỡ, cậu ta đã phải tỉ mỉ lau lại nhiều lần mới có thể sạch được.Lâm Du bổ hoa quả, không khỏi cười nói: “A Thuần, cám ơn em, vất vả rồi, tới ăn chút dưa hấu đi.”“Anh dâu thật là tốt bụng!” Hứa Thuần nói xong, nhận ra bản thân đã nói sai điều gì đó, liền tự mình vỗ nhẹ lên miệng hai cái.Hứa Thuần ăn dưa hấu: “A Du, anh thực sự đã chia tay với anh trai em sao?”Lâm Du gật đầu.“Là bởi vì An Trừng?” Hứa thuần hỏi.Lâm Du không trả lời, đúng vậy, nhưng cũng không hẳn.Hứa Thuần nhìn Lâm Du, trong mắt hiện lên một ý nghĩ.“Xin lỗi anh dâu, thật ra lần này em đến tới đây là vì anh trai.”“Anh dâu, anh đừng hiểu lầm anh trai em với An Trừng.
Anh trai em đối xử tốt với An Trừng, nhưng bọn họ nhất định không phải loại quan hệ như vậy.
Nhất định là có lý do.”“Anh trai em khi còn nhỏ không thích An Trừng lắm.
Anh ấy hơn An Trừng bốn hoặc năm tuổi.
An Trừng giống như một kẻ bám đuôi vậy đó, luôn thích theo dõi mọi hành động của anh ấy.
Cho nên, anh trai em đã luôn bắt nạt An trừng.
.
““Cho đến một lần bọn họ đi chơi cùng nhau, anh ấy dẫn An Trừng đi chơi, nhưng lại không dẫn theo An Trừng về.”“Anh ấy đã làm lạc mất An Trừng.”“Một đứa trẻ bảy, tám tuổi bị mất tích và không thể tìm thấy trở lại.”“Mẹ của An Trừng mất con, thương nhớ con quá mức mà trở nên mất trí.
Hiện tại, bà ấy vẫn đang ở trong bệnh viện tâm thần.”“Một gia đình đang hạnh phúc, trong chốc lát tan thành mây khói.”“An Trừng mãi mới tìm lại được, nhưng thương tích khắp người, không còn xinh đẹp như trước, gầy đi rất nhiều, cậu ấy cũng trở nên sống nội tâm, nhút nhát và sợ người khác, không chịu nói, luôn trốn khi nhìn thấy mọi người.”“Anh trai em đã phải mất rất nhiều công sức cậu ấy có thể giao tiếp bình thường trở lại.”“Anh dâu, anh của em là luôn cảm thấy có lỗi với An Trừng, đó là lý do tại sao anh ấy đối xử tốt với An Trừng như vậy.”Lâm Du cụp mắt sau khi nghe xong.Hóa ra giữa tiên sinh và An Trừng lại có một mối lương duyên sâu sắc như vậy.“Anh dâu, anh trai em rất thích anh.” Hứa Thuần có thể cảm thấy anh trai mình thực sự quan tâm đến Lâm Du.Lâm Du lắc đầu.“A Thuần, trên thực tế, anh vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với tiên sinh.
Được ở bên tiên sinh một khoảng thời dài như vậy, với anh là quá hạnh phúc rồi.”“Tiên sinh là thật lòng thích An Trừng, anh có thể cảm nhận được.”“Nếu anh cứ tiếp tục ở lại, sẽ chỉ trở thành chướng ngại vật giữa tiên sinh và An Trừng.”Vì vậy, cậu đã chọn ra đi.Một sự ra đi thầm lặng là tốt cho tất cả mọi người.Mặc dù cậu luôn cảm thấy buồn, nhưng nỗi đau dài hạn không bằng nỗi đau ngắn hạn, có lẽ, sau khi thích nghi với nó một thời gian, cậu sẽ không cảm thấy buồn nữa.“Anh dâu, anh thực sự không sao chứ?”Hứa Thuần nhìn Lâm Du, chưa bao giờ cảm thấy Lâm