“Là một người bạn cũ, A Vũ, cậu mau đi làm đi kẻo muộn.”Uông Vũ lo lắng liếc nhìn Bạch Việt: “Anh Tiểu Du, nếu có chuyện gì xảy ra hãy gọi điện thoại cho em, em ở rất gần đây.”“Ừm.”Lâm Du tiễn Uông Vũ đi rồi quay về phòng.Bạch Việt bước xuống, hai tay dựa vào xe, bất cần đời nhìn Lâm Du.“Chậc chậc chậc, người đó trông khá mạnh mẽ, trên giường thì sao? Có làm hài lòng cậu không?”Lâm Du không thèm nói chuyện với anh ta.Bạch Việt lại chặn đường Lâm Du.“Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao?”Lâm Du thực sự không muốn nói với anh ta một chút nào: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”Bạch Việt nhìn Lâm Du thèm thuồng, Lâm Du có làn da trắng như trứng gà bóc, mịn màng tinh xảo, mông căng cong vênh váo, hai chân thon dài.So vời An trừng thì xinh đẹp hơn ngàn lần.Chỉ có điều, Phó Thời Văn có mắt như mù, không nhìn ra điều đó.“Tôi đã nói, nếu cậu bị Phó Thời Văn đuổi đi, có thể tìm tới tôi.”“Tôi sẽ không nửa vời như Phó Thời Văn.
Tôi hứa sẽ chỉ yêu mình em.”Lâm Du nhíu mày.“Anh Bạch, anh có phải bị tâm thần phân liệt không?”Cậu vẫn chưa quên Bạch Việt đã khiến cậu xấu hổ như thế nào trước mặt Phó Thời Văn và An Trừng.Bạch Việt không phản kháng.“Tôi là đang giúp em, Lâm Du, Phó Thời Văn không thích em, anh ta chỉ coi em như thế thân của An Trừng, tôi đã giúp em nhận thức được hiện thực, lẽ ra em nên cám ơn tôi mới phải.”Lâm Du nắm chặt tay thành nắm đấm, mặt không chút cảm xúc nói: “Tránh đường.”Bạch Việt nhướng mày, ôm chặt Lâm Du: “Thì ra em là con mèo nhỏ có móng vuốt sắc nhọn, too thích.”Lâm Du nghe vậy liền cảm thấy kinh tởm, theo bản năng đưa tay lên bảo vệ bụng, cậu không ngờ Bạch việt lại có thể ăn nói hàm hồ như vậy.“Bạch Việt, buông tôi ra.”Bạch Việt ngửi được mùi thơm trên cơ thể Lâm Du, hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu, lại khiến người ta cảm thấy rất kích thích.“Lâm Du, theo tôi, tôi nhất định đối với cậu tốt hơn Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn cho cậu bao tiền, tôi cho gấp đôi, gấp ba..”“Bạch Việt, mày làm cái quái gì vậy!”Phó Thời Văn bước xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, máu trong anh như đông lại, chằm chằm nhìn Bạch Việt.“Phó, anh Phó, sao anh lại ở đây?” Bạch Việt đột nhiên sợ hãi buông Lâm Du ra.Lâm Du ngây người nhìn Phó Thời Văn.Phó Thời Văn bước tới, gương mặt tối đen, đôi mắt như nổi lửa nhìn Bạch Việt đầy thù địch, một nắm đấm được đấm thẳng lên mặt Bạch Việt.“Mày dám động đến người của tao?”Nói xong, chưa hết giận, Phó Thời Văn hung hăng đá vào bụng anh ta thêm vài cái.Thừa sống thiếu chết.Bạch Việt đã quen biết Phó Thời Văn hơn mười năm nay, chưa bao giờ thấy Phó Thời Văn tức giận đến như vậy.Thường ngày Phó Thời Văn là kiểu người lạnh lùng và thờ ơ, chỉ cần không chạm vào vảy ngược của anh ta thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho nên Bạch Việt đã nắm được cách nói chuyện với Phó Thời Văn thông qua sắc mặt.Tuy nhiên, người càng bình tĩnh bao nhiêu thì khi tức giận lại càng đáng sợ bấy nhiêu.Bạch Việt nằm trên mặt đất, ôm chặt mũi, mặc kệ máu chảy ra từ ngón tay, hoảng sợ xin lỗi: “Thực xin lỗi anh Phó, em chỉ là ám ảnh nhất thời, tha cho em.”“Cút!”Bạch Việt như một con chó bị thương cụp đuôi chạy biến vào trong xe.Trong xe, anh ta nôn ra một ngụm máu, trong đó còn có một chiếc răng.Phó Thời Văn, Lâm Du…Bạch Việt nhìn chằm chằm hai người trong kính chiếu hậu, ánh mắt càng lúc càng lạnh, giống như một con rắn độc ...Lâm Du một tay chống đỡ vách tường, tay kia nhẹ nhàng che bụng, khẽ thở hắt một hơi.Đôi môi hồng hào của thiếu niên khẽ mở, khuôn mặt trắng hồng, Phó Thời Văn nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng hỏi: “Em không sao chứ?”Lâm Du sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng đáp: “Không sao.”Từ sau lần đó, đã không còn liên lạc.Lâm Du nghĩ rằng cậu có thể sẽ không bao giờ gặp lại Phó Thời Văn nữa.Họ vốn là người của hai thế giới.Lâm Du cụp mắt: “Phó tiên sinh...!sao anh lại ở đây?”“Tình cờ đi ngang qua.”Có vẻ như lý do này không đủ thuyết phục, Phó Thời Văn nói thêm một câu.“Có một dự án ở gần đây.”Cửa xe mở ra, ông Ngô xuống xe mang theo một túi đồ.“Phu nhân, đây là những gì mà phu nhân để ở nhà.
Lần trước chưa kịp mang theo, tôi tiện đường nên đã mang những thứ còn lại đến đây.”Công ty cách đó không xa có một dự án lớn, dự án đang trong giai đoạn 2.
Ông Ngô tiện đường đi qua đây nên đã đem theo đồ.Phó Thời Văn không nói thêm gì.Không nói gì nghĩa là đồng ý.Vì vậy nên bác Ngô mới chở Phó Thời Văn tới đây.Lâm Du nhận túi đồ.Phó Thời Văn im lặng, quay người đi ra