Dung Kiến rúc mình vào lại trong chăn, cậu thử sờ lên cái trán của chính mình, hẳn là sốt nhẹ thôi nhỉ? Cũng không tính là bệnh nặng được, giống như thân thể đang kháng nghị với cậu về hành vi không thể tự kiểm soát hôm qua vậy.
Cậu cũng không coi đây là chuyện to tát cả, bịt kín chăn lại tiếp tục ngủ.
Thẳng tới giữa trưa, Hàn Vân tới gọi Dung Kiến xuống ăn cơm, móc cậu từ trong chăn ra, mới nhận ra bệnh của cậu chuyển nặng.
Vì duy trì thiết lập ma ốm quanh năm, nguyên chủ từ trước tới giờ cứ được một quãng thời gian thì lại giả bệnh, cũng cho bác sĩ đến khám để cho Tần Châu có thể yên tâm.
Có lễ bởi vì được Hàn Vân chân thành chăm sóc chu đáo, mặc dù coi như nguyên chủ bệnh tật triền miên nhưng trên thực tế cũng không sinh ra bệnh gì quá nghiêm trọng.
Hàn Vân giật mình, vội vã gọi điện thoại muốn bác sĩ lại đây, lúc này Dung Kiến ngủ đến nỗi mơ mơ màng màng từ trong chăn chui ra kéo tay Hàn Vân lại, cổ họng cậu khàn khàn ngay cả ngụy âm cũng không thể dùng: "Có thể là do ngày hôm qua gió thổi quá lớn nên mới phát sốt nhẹ thôi, con không có việc gì.
Dì Hàn đừng quá lo lắng, con ngủ một giấc là tốt ngay thôi mà."
Như thường ngày Dung Kiến mà dùng giọng thật nói chuyện Hàn Vân khẳng định là đã giáo huấn cậu, nhưng bây giờ bà đau lòng còn không kịp sao có thể mắng chứ, đem người nhét lại vào trong chăn, sờ sờ lên trán cậu, xác định không phải sốt cao lắm tâm Hàn Vân mới hơi buông lỏng, ở luôn trên giường nhẹ nhàng trang điểm cho cậu vừa nói: " Con ngã bệnh, Chu Tiểu Xuân kia khẳng định muốn nhìn con ra sao, trước mặt họ phải dụng tâm chút, đừng có như vừa rồi, biết chưa?"
Dung Kiến nhắm hai mắt, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Bất quá sau khi trang điểm thì không thể chui vào trong chăn nữa, Dung Kiến thở dài, trong lòng mệt mỏi vô cùng, cậu đơn giản là không ngủ nữa dựa vào đầu giường cầm lấy điện thoại mở ra.
Trong hộp thư nhảy ra một tin nhắn được gửi đến hai giờ trước.
Đến từ Trần Nghiên Nghiên: " Bạn tốt cùng bàn này, người quang minh không nói chuyện mờ ám, py một đợt rồi, cho bài tập tôi mượn nữa, sao nào?"
Cách màn hình, rõ ràng bạn học Trần Nghiên Nghiên khác biệt rất lớn với hiện thực, hoàn toàn giải phóng bản thân.
Dung Kiến cũng muốn thả bay chính mình, nhưng mà trên người cậu lại có tầng tầng gông xiềng, nếu bị người khác phát hiện cậu là con trai cậu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm,thật sự là không thể động.
Dung Kiến một tay cầm điện thoại di động, giả vờ đứng đắn mà trả lời tin nhắn: "Ngại quá, tôi hôm nay bị bệnh, nên đến giờ mới nhìn thấy tin nhắn."
Cậu gửi tin chưa lâu, Trần Nghiên Nghiên đã lập tức trả lời: "Không sao đâu, cậu nghỉ ngơi trước đi, bài tập không quan trọng lắm, trước tiên tôi muốn thử tự mình nỗ lực một chút."
Dung Kiến nhấc tay, yên lặng mà đem một nửa câu chát trong khung thoại xoá bỏ.
Thật ra tìm nam chính mượn bài tập cũng không quá khó bất quá chỉ cần một câu nói của cậu thôi, điểm ấy Dung Kiến vẫn dùng được, nếu Trần Nghiên Nghiên muốn tự mình nỗ lực, Dung Kiến cảm thấy loại thử nghiệm tinh thần vô cùng đáng cổ vũ.
Cậu cũng tự cổ vũ mình "cố lên!" rồi bấm vào khung chát với Minh Dã, cậu vừa nhớ đến, tối qua mình còn chưa cầm lại cái cặp của mình đâu.
Dung Kiến suy nghĩ một lúc, cũng không định nói về chuyện bệnh tình của mình cho Minh Dã, cậu gửi cho hắn một tin chỉ bảo hôm nay có chút việc, ngày mai rồi đến tìm Minh Dã lấy lại cặp sách.
Qua một hồi lâu, Minh Dã mới trả lời lại, cũng chỉ một chữ "Được"
Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm.
May là Minh Dã không có hỏi nhiều, bất quá tính cách của nam chính vốn là như vậy, thoạt nhìn con người hắn rất dịu dàng, nhưng đây lại như là bản năng khắc sâu vào trong xương, mà tuyệt nhiên tính cách thật của hắn chỉ có lạnh lùng, điển hình của loại người ngoài nóng trong lạnh.
Dưới lầu, một nhà ba người Tần Châu đang ăn cơm trưa, Chu Tiểu Xuân làm mẹ kế thì cũng cần phải thăm Dung Kiến, ít nhất công phu ngoài mặt không thể hạ xuống.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Chu Tiểu Xuân đẩy cửa phòng ra, đi theo phía sau là Lục Thành, hai người họ đến bên cạnh giường của Dung Kiến, viền mắt của Chu Tiểu Xuân đỏ lên, bà ta thấp giọng: "Như thế nào lại bị bệnh chứ? Chắc chắn là tại dì không chăm sóc tốt cho con."
Dung Kiến nhiều lần muốn rút tay mình ra khỏi tay của Chu Tiểu Xuân, nhưng đáng tiếc hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, cậu cũng chỉ phát sốt nhẹ mà tay lại không rút ra được.
Chu Tiểu Xuân tự biên tự diễn vô cùng khoa trương, nhan sắc của bà ta không thể gọi là xinh đẹp, so với Dung Ninh trong trí nhớ của cậu kém xa vô cùng, nhưng bà ta lại biết diễn kịch, không gia nhập vào giới giải trí đúng là lãng phí.
Hàn Vân nhìn Chu Tiểu Xuân đến gần Dung Kiến, sợ nhìn ra cái gì sơ xót, bà vội vã tìm việc rồi gọi Chu Tiểu Xuân ra ngoài, tiện tay nhét cho Dung Kiến canh thuốc.
Trong phòng chỉ còn lại Dung Kiến và Lục Thành.
Dung Kiến biểu thị, so với Chu Tiểu Xuân thì Lục Thành dễ đối phó hơn nhiều.
Lục Thành nhìn Dung Kiến bị ốm, gã vui vẻ đến không thèm che giấu: " Em gái nhìn thì mạnh miệng đấy nhưng cơ thể lại yếu ớt thế kia, cách vài bữa lại bệnh đến bệnh đi, nằm trên giường không thể động thân, chỉ có thể dưỡng từ từ như vậy thôi, nhưng chờ sau này anh đây lên làm gia chủ rồi, chỉ sợ là không có thời gian nhàn rỗi như này đâu."
Nghe gã nói xong, Dung Kiến lại như không có chuyện gì xảy ra, cậu nhếch miệng: "Chuyện sau này ai có thể biết trước được, nhưng ít ra hiện tại tao có thể nói, nếu như tao không muốn mày đổi họ vậy mày liền không thể đổi được."
Lục Thành chưa kịp nói chuyện, Dung Kiến liền nhẹ nhàng bồi thêm một câu: "Còn nữa, mày bây giờ đang ở trong biệt